Một Bước Lên Tiên

Chương 776

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Đương nhiên là không”.

“Tôi hiểu rồi, chú lại sắp biến thành ma quỷ rồi đúng không?”, Lục Dương tỏ vẻ biết tuốt, lạnh lùng hừ mũi một cái.

Theo như Lục Dương thấy, bộ dáng của Bạch Diệc Phi ngày hôm đó giống y như ma quỷ vậy.

Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì bất đắc dĩ thở dài: “Nếu như có thể, tôi cũng hy vọng mình không biến thành bộ dáng như vậy”.

Lục Dương nghe xong không khỏi bật cười châm chọc: “Nếu không biến thành bộ dáng đó, chú có khác gì tôi đâu?”

Trong lúc đấu giá, khi Bạch Diệc Phi muốn xông lên, Lục Dương đã ngăn anh lại một cách dễ dàng, mà Bạch Diệc Phi thì không thể giãy ra được.

Nhưng Bạch Diệc Phi bây giờ đã khác với Bạch Diệc Phi lúc đó.

Bạch Diệc Phi không nói cụ thể tình hình với cậu ta, chỉ hờ hững nói: “Cậu vẫn còn chưa thành niên, không thể cầm đao”.

Lục Dương lớn lên trong môi trường như vậy, đương nhiên không thể hiểu được lý do.

Nhưng mà, sau này Lục Dương sẽ hiểu được, không phải hiểu được vì sao bản thân không thể cầm đao mà là hiểu được vì sao Bạch Diệc Phi cầm đao thì sẽ không lãng phí.

...

Cách sử dụng đao của Bạch Diệc Phi không giỏi bằng Sa Phi Dương, nhưng sau khi học được hai tháng, cũng coi như có chút thành tựu.

Lục Dương nhìn hai tay Bạch Diệc Phi, mỗi tay cầm một thanh mã tấu xông thẳng về phía cửa chính của nhà họ Hồng.

Ở cửa có mười mấy tên vệ sĩ, thấy Bạch Diệc Phi cầm dao xông tới, lập tức có người chạy vào thông báo cho người ở bên trong, đồng thời, cũng lấy vũ khí của mình ra.

Lúc đến trước cửa chính, đầu Bạch Diệc Phi cũng không hề quay lại mà nói với Lục Dương: “Đứng ở chỗ này, đừng chạy lung tung”.

Sau đó anh lao về phía đám vệ sĩ.

Đội trưởng đội vệ sĩ đang định hỏi anh làm cái gì, vừa mới mở miệng thì Bạch Diệc Phi đã xông đến trước mặt gã, tên vệ sĩ lập tức hét lên: “Đứng lại, mau ngăn anh ta lại!”

Không thể ngăn được.

Bạch Diệc Phi nâng thanh mã tấu trong tay lên, đội trưởng vệ sĩ kinh ngạc trợn to hai mắt, rồi cứ thế mà tắt thở.

Tiếp đó, Bạch Diệc Phi cầm mã tấu, động tác nhanh thoăn thoắt chui vào giữa đám người, bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng của anh mà chỉ nhìn thấy ánh đao loé sáng, máu me văng tung toé.

“Choeng!”

“Phụt!”

“Aaa!”

Tiếng đao va chạm nhau, tiếng đao chém vào người, cùng với những tiếng hét thảm thiết của đám vệ sĩ hoà lẫn vào nhau.

Đám vệ sĩ của nhà họ Hồng người nào người nấy đều ngã sóng soài ra đất.

Có người hét vào bộ đàm: “Yêu cầu cứu viện, yêu cầu cứu viện!”

Lục Dương đứng cách cửa chính không xa, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì cả người ngây ngẩn.

“Ông chủ Bạch hoá ra lại giỏi như vậy!”

Trong lòng vừa sửng sốt mà đồng thời cũng cảm thấy rất kích động.

Chẳng qua chỉ mới mấy phút, đã có bảy tám người ngã gục xuống đất, chỉ còn lại mấy tên vệ sĩ lần lượt lui về phía sau, không dám tiến lên thêm một bước nào nữa.

Giống như Sa Phi Dương trước đây, Bạch Diệc Phi ung dung đi về phía trước, thanh mã tấu trong tay vung lên một cách tuỳ ý, nhưng nếu như có người tiến lên phía trước thì thanh mã tấu này ắt sẽ chém thẳng vào cổ của đối phương, nhìn có vẻ như bọn họ đang chủ động tìm đến cái chết vậy.

Nhìn thấy Bạch Diệc Phi sắp bước vào bên trong cửa chính, bỗng cửa chính đột ngột mở ra.

Thoáng chốc, có khoảng bốn năm mươi người từ bên trong xông ra, bao vây lấy Bạch Diệc Phi.

Mặc dù trên đảo Lam cũng có cao thủ, nhưng dù gì trên đảo cũng phân thành mấy khu vực, các cao thủ phân tán khắp nơi trên đó, khiến cho cao thủ của mỗi khu vực đều rất ít.

Ở khu số 4, cao thủ hạng hai có lẽ chỉ có một hai người, còn về cao thủ hạng ba thì nhiều nhất là năm người.

Mà nhà họ Hồng mặc dù không có nhiều cao thủ, nhưng lại có rất đông người.

Sức lực của con người là có hạn, cho dù anh có giỏi hơn thế nữa mà bọn họ dùng chiến thuật lấy thịt đè người thì chắc chắn anh sẽ bị kiệt sức, mà đến lúc đó, anh sẽ không còn sức để phản kháng nữa.

Lúc trước Bạch Diệc Phi đã chém được bảy tám người, bây giờ đột nhiên lại xông ra mấy chục người, anh vừa nhìn thấy số lượng người này thì trong lòng liền nặng nề.

Với thực lực hiện tại của anh mà phải đối mặt với nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không thể chống chọi được.

Bạch Diệc Phi không khỏi nghĩ, chẳng lẽ mình lại phải rơi vào trạng thái hoá cuồng hay sao?

Mà đúng vào lúc này.

“Vèo!”

Đột nhiên có một mũi nỏ bay vèo qua cắm thẳng vào cổ họng của một người trong số đó, sau đó do tác dụng của lực bắn nên cả người gã nọ liền bay ra va mạnh vào ba bốn người đứng ở phía sau.

Thấy cảnh này, Bạch Diệc Phi bất giác quay đầu lại nhìn về phía sau lưng.

Sau lưng anh không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông đầu trọc, trong tay gã đang cầm một chiếc nỏ, vừa đi về phía bọn họ vừa nhanh chóng nạp tên vào nỏ rồi bắn ra.

Mà mỗi lần bắn là bách phát bách trúng.

Bạch Diệc Phi sửng sốt, anh dường như không hề quen biết người đàn ông đầu trọc này, mà xem ra người này đến là để giúp đỡ cho anh.

Mấy chục vệ sĩ thấy vậy, lập tức xông ra ào ào như ong vỡ tổ, lao về phía Bạch Diệc Phi.

Mà đúng vào lúc này, đột nhiên có một cái bóng trắng xẹt qua, đầu của một người trong số đó liền rơi xuống đất.

Ngay sau đó, một người đàn ông đeo cặp bông tai hình tròn rất to, trong tay cầm một thanh đao hai lưỡi bước đến, mà những nơi gã đi qua thì đầu người liền rơi xuống đất.

Bạch Diệc Phi đứng ngẩn ra.

Bạch Diệc Phi nghĩ: đây là có người đến tìm nhà họ Hồng trả thù, vừa hay bị Bạch Diệc Phi gặp được.

Nghĩ đến đây, lại nhìn thấy mấy cao thủ hạng ba cấp thấp, bọn họ cầm vũ khí của mình trong tay xông thẳng về phía đám vệ sĩ, gia nhập vào trận chiến.

Bạch Diệc Phi đứng tại chỗ, bị cả đám người này bỏ quên.

Bạch Diệc Phi càng thêm sững sờ, anh quay ra nhìn gã đầu trọc cầm nỏ đang bắn không ngừng, Bạch Diệc Phi hơi do dự hỏi: “Cái đó, xin hỏi mấy người là…”.

Đầu trọc vừa bắn nỏ vừa quay đầu lại mỉm cười nói: “Đến giúp cậu đó!”

Bạch Diệc Phi rất khó hiểu hỏi: “Nhưng mà… hình như tôi… không hề quen với mấy người”.

Đầu trọc nghe xong câu này bèn đáp lại: “Ông chủ của chúng tôi quen cậu”.

Bạch Diệc Phi nhìn gã bằng ánh mắt kinh ngạc: “Ông chủ của mấy người, là ai?”

Nói xong câu này, một người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh lam xuất hiện trước cửa.

“Là tôi”.

“Trường Tiễu”.

Bạch Diệc Phi vô cùng sửng sốt, anh có nghĩ nát cả óc thì cũng không thể nghĩ ra được người đó là Trường Tiễu.

Lại càng không thể ngờ được là, anh ta lại có nhiều đàn em có thực lực tốt như vậy.

Bản thân Trường Tiễu cũng là một cao thủ hạng ba cao cấp, mà đàn em của anh ta tổng cộng có năm người, lần lượt là hạng ba cấp trung và cấp thấp.

Tính ra, bên phía bọn họ có tổng cộng bảy cao thủ hạng ba, như vậy, muốn giết nhà họ Hồng thì cũng sẽ không quá khó khăn rồi.

Cho nên Bạch Diệc Phi bắt đầu thấy kích động và hưng phấn.

Trường Tiễu tiện tay tung một đấm vào người một tên vệ sĩ, sau đó đạp bay gã, đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi nói: “Lần này, thì biến thành anh nợ tôi rồi”.

Trường Tiễu này là một người khá háo thắng, bất cứ việc gì cũng đều tính toán rất rõ ràng.

Kỳ thực lần trước, lúc bọn họ đánh nhau với Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, Trường Tiễu đi ngăn đội xe của nhà họ Chu, lúc đó giữa bọn họ đã hoà nhau không ai nợ ai nữa rồi, cho nên Trường Tiễu mới nói, lần này biến thành Bạch Diệc Phi nợ anh ta.

Bạch Diệc Phi lúc này rất tò mò, Trường Tiễu sao lại ở đây, lại làm sao mà có mấy đàn em giỏi như vậy, đương nhiên, cho dù có tò mò hơn nữa thì bây giờ cũng không phải là lúc để nói chuyện này.

Bạch Diệc Phi mỉm cười, vỗ vai Trường Tiễu nói: “Được, sau chuyện này chúng ta lại uống với nhau một ly”.

“Được”.

Sau đó, hai người đồng thời xoay người tham chiến.

Mặc dù đối phương có mấy chục người, nhưng đều chỉ là những vệ sĩ bình thường, đối mặt với bảy cao thủ hạng ba sẽ chẳng chịu nổi một đòn.

Cho nên rất nhanh, bọn họ đã xông vào bên trong nhà.

Đám vệ sĩ kia chỉ còn lại khoảng hơn chục người, bọn chúng đều bị mấy người này doạ cho sợ chết khiếp, hầu như không dám xông lên phía trước nữa.

Tiếp đó, lại có mấy chục vệ sĩ khác của nhà họ Hồng kịp thời chạy đến.

Bạch Diệc Phi rống lên về phía bọn họ: “Không muốn chết thì tránh ra!”

Mấy chục vệ sĩ nhà họ Hồng bao vây xung quanh bảy người bọn họ, khí thế xem ra còn cao hơn bọn họ một chút, nhưng trên thực tế, nhìn thấy đám vệ sĩ ngã đầy trên đất, bọn chúng người nào người nấy đều rất sợ hãi, hầu như không dám xông lên.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

- ------------------
Bình Luận (0)
Comment