Một Bước Lên Tiên

Chương 787

Nhưng hai người vừa định buông tay ra thì Diệp Hoan đột nhiên nghiêm mặt nói: "Tính một phần cho tôi nữa".

Hai tay Diệp Hoan siết chặt lại, Bạch Diệc Phi và Lâm Cuồng cũng nắm chặt tay.

Diệp Hoan nói: "Ai mà không phạm sai lầm ngu ngốc khi còn trẻ chứ? Vì vậy khi nào nên sai thì cứ sai thôi".

Trong hoàn cảnh như vậy thì con người rất dễ bị cảm xúc xung quanh cảm hoá, khi bốc đồng sẽ làm một số chuyện mà lúc nghĩ lại sẽ cảm thấy rất trẻ con.

Bạch Diệc Phi rất cảm động với việc này.

Bởi vì có người đồng hành cùng anh làm những chuyện trẻ con như vậy.

Nhưng những chuyện họ muốn làm tiếp theo hoàn toàn không phải ấu trĩ.

Sau khi buông tay ra thì Bạch Diệc Phi nghiêm túc nói: "Đã cứu được người ra rồi, chúng ta có thể trực tiếp xông vào nhà họ Hồng rồi tiêu diệt bọn họ".

"Anh Trương, cho người đi điều tra cứ điểm của nhà họ Hồng ở khu số 4, chúng ta phải trừ khử hết toàn bộ, sau đó đến sào huyệt nhà họ Hồng xử lý Hồng Phạm".

"Còn nữa, Đạo trưởng cũng đã tham gia, bây giờ Đạo trưởng đang ở khu số 4, thực lực của đám đàn em ông ta không thể xem thường, nên chúng ta phải chia nhau ra hành động…"

Bạch Diệc Phi thu xếp xong thì mọi người chậm rãi đi ra khỏi nhà kho, tự chuẩn bị riêng.

Vào lúc Bạch Diệc Phi nhấc chân định rời đi thì quần áo anh bị kéo lại.

Bạch Diệc Phi nhìn lại thì phát hiện là Lục Miêu Miêu, cô ta cẩn thận rút tay về, sau đó yếu ớt nhìn Bạch Diệc Phi: "Có thể…có thể dẫn tôi đi cùng không?"

Bạch Diệc Phi khẽ cau mày trả lời: "Không được, những chuyện tôi làm không tiện dẫn cô theo, hơn nữa còn quá máu me, cô…"

Lục Miêu Miêu lắc đầu nói: "Tôi không báo thù cho bố mẹ mình được, nhưng tôi muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của những kẻ thù này".

Bạch Diệc Phi nhìn vào đôi mắt của Lục Miêu Miêu, sự sợ hãi trong mắt cô ta biến mất, sau đó hiện lên vẻ kiên định và quyết tâm.

Thế là Bạch Diệc Phi trầm mặc.

Cuối cùng anh cũng không từ chối Lục Miêu Miêu nữa: "Cũng được, tôi cho cô tự tay báo thù".



Mà Hồng Phạm và Đạo Trưởng ở nhà họ Hồng xa xôi không biết gì về những gì đã xảy ra trong nhà kho.

Trong phòng khách, Đạo Trưởng ngồi xếp bằng trên ghế sô pha mềm mại, ông ta nhắm mắt hờ hững hỏi Hồng Phạm: "Có tin tức gì không?"

Hồng Phạm ngồi ở bên kia sô pha cung kính đáp: "Thưa chủ tịch, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì".

"Nhưng anh yên tâm, chỉ cần hắn ta còn ở khu số 4 thì chuyện bắt được hắn ta chỉ là vấn đề thời gian thôi".

Đạo Trưởng khẽ mở mắt, hờ hững nhìn Hồng Phạm nói: "Không được coi thường, hắn ta không dễ đối phó như ông nghĩ đâu".

Hồng Phạm mỉm cười và rất tự hào nói: "Chủ tịch, anh cứ yên tâm đi, kể từ khi thành lập đảo Lam thì nhà họ Hồng chúng tôi đã cắm rễ ở khu số 4 rồi, chúng tôi tổng cộng có hơn 500 đàn em, trong đó có hơn chục cao thủ cấp 3".

"Hơn nữa hai đứa con trai của tôi còn là cao thủ cấp hai, với thế lực hiện tại của nhà họ Hồng chúng tôi, thì muốn giết hắn ta rất dễ dàng!"

Đạo Trưởng liếc nhìn Hồng Phạm, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc.

Sau đó trong giọng điệu lộ rõ sự khinh thường: "Nếu người của Bạch Diệc Phi đều đến đây, với chút thế lực này của ông thì chưa chắc là ai giết ai đâu".

“Hắn ta lợi hại như vậy sao?”, Hồng Phạm sửng sốt, dường như có chút khó tin.

Đạo Trưởng chỉ giễu cợt một tiếng, không hề trả lời.

Hồng Phạm thấy vậy thì nở một nụ cười ranh mãnh và nói: "Cho dù hắn ta có lợi hại hơn nữa thì đây cũng là đảo Lam, hắn ta không thể đưa hết tất cả người của mình đến đây được".

"Hơn nữa theo tôi biết, chỉ có một mình hắn ta trên đảo Lam, muốn giết hắn ta không phải rất đơn giản sao?"

Đơn giản?

Đạo Trưởng khẽ hừ nói: "Trước đây tôi cũng từng nghĩ như vậy".

Sắc mặt Hồng Phạm cứng đờ, nhất thời không biết nên nói những gì.

Chính Đạo Trưởng còn không làm được, vậy mà Hồng Phạm lại nói đơn giản, vậy không phải ý nói Đạo Trưởng vô dụng sao?

Đạo trưởng lại không quan tâm đến những chuyện này, ông ta chỉ hờ hững liếc nhìn Hồng Phạm: "Nếu làm được chuyện này thì liên minh doanh nghiệp sẽ tăng thêm 30% vật tư cho nhà họ Hồng".

Đảo Lam cách biệt với đời, có một số thứ có thể tự cung tự cấp, nhưng có một số thứ chỉ có thể kiếm được thông qua giao dịch với bên ngoài.

Nhưng những người nắm quyền ở mỗi khu như thế này đều chuyển vật tư thông qua liên minh doanh nghiệp, và họ có những đường đi cố định, vì vậy những gia tộc này mới có được chỗ đứng vững chắc.

Hồng Phạm lập tức nở nụ cười, ông ta cung kính đáp: "Cảm ơn chủ tịch!"

Khi nói xong ông ta cúi đầu xuống, thực ra trong mắt lóe lên vẻ khinh thường, bởi vì theo ông ta thì bắt một người thực lực không hề mạnh hoàn toàn không cần phức tạp như vậy.

Đồng thời con trai ông ta là Hồng Quân cũng có suy nghĩ như vậy.

Lúc này Hồng Quân đang uống rượu trong một quán bar nào đó, còn các vệ sĩ của hắn ta đều đang canh ngoài cửa.

Hiện tại Hồng Quân rất khổ não bởi vì Hồng Kỳ đã đánh ngất Lục Tây, sau đó đưa Lục Miêu Miêu đi. Chả cần nghĩ cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, vậy khi Lục Tây tỉnh lại thì hắn ta biết an ủi cô ta như thế nào?

Vậy nên Hồng Quân mới uống rượu một mình trong quán bar giữa thanh thiên bạch nhật.

Sau khi uống liên tiếp vài cốc thì hơi say.

Đúng lúc này một người đàn ông trẻ khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc quần áo bình thường điềm nhiên ngồi đối diện với hắn ta, sau đó đẩy một ly rượu vang về phía hắn ta.

"Thử đi".

Hồng Quân nhìn người đàn ông trước mặt, hắn ta hơi cau mày lại, dường như hắn ta chưa từng gặp người đàn ông này bao giờ.

Hơn nữa vì trên mặt có vết sẹo nên ở khu số 4 này không ai không biết hai anh em họ, chỉ cần nhìn thấy họ thì đều sợ hãi lùi lại theo bản năng, mà người đàn ông trước mặt này lại rất bình tĩnh tự nhiên, còn hơi mỉm cười nữa.

“Anh là ai?”, Hồng Quân nhìn chằm chằm vào người đàn ông rồi hỏi.

Người đàn ông cười nhẹ: "Tôi tên Bạch Diệc Phi".

Hồng Quân cảm thấy quen tai, nhưng không nhớ ra được, bởi vì hắn ta không trực tiếp tham gia vào việc bắt Bạch Diệc Phi nên không nhớ, hơn nữa trước đây Bạch Diệc Phi dùng tên là Bạch Nhất.

Vì vậy Hồng Quân nheo mắt suy nghĩ một lát, sau đó thì cười lạnh một tiếng nói: "Ở khu số 4 này hầu như không ai có thể giống như anh, sau khi nhìn thấy tôi vẫn có thể bình tĩnh được".

“Không làm chuyện trái với lương tâm thì trong lòng tất nhiên bình tĩnh", Bạch Diệc Phi nhẹ giọng đáp.

Khi Hồng Quân nghe thấy lời này thì không khỏi sững sờ một lúc, sau đó hắn ta nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi một cách thích thú.

Đây là người đầu tiên có thể nói chuyện với hắn ta như thế này, hoàn toàn khác với những người, không sợ hãi thì cũng nịnh nọt hắn ta.

Vì vậy Hồng Quân hỏi Bạch Diệc Phi: "Đây là loại rượu gì?"

Bạch Diệc Phi nhẹ đáp: "Rượu vĩnh hằng".

"Vĩnh hằng?”, Hồng Quân nghe xong khẽ nhíu mày, sau đó đột nhiên cười nói: “Cái tên khá thú vị".

Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu trả lời: "Không, nó không thú vị, ý nghĩa của nó giống như tên, có thể đưa người ta vào cõi vĩnh hằng".

Anh vừa dứt lời thì Hồng Quân không thể không cười nhạo một tiếng.

Hồng Quân không phải Hồng Kỳ, hắn ta không có sở thích hành hạ người khác, hơn nữa hắn ta còn đối xử tốt với người khác nữa, nhưng nếu như nói hắn ta không giết người thì đó là điều không thể, nhưng có thể nói rõ rằng con người hắn ta vẫn biết đúng sai.

Vì vậy hắn ta không tin rằng sẽ có người đến giết mình một cách trắng trợn và công khai như vậy.

Bây giờ hắn ta nghĩ Bạch Diệc Phi chỉ đang nói đùa mà thôi.

Hồng Quân cười xong thì không chút do dự cầm ly rượu lên uống một ngụm: "Đùa như vậy không vui chút nào".

Sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy thì đột nhiên tò mò: "Anh không sợ trong rượu có độc sao?"

Hồng Quân khinh thường chế nhạo: "Tôi biết anh đang suy nghĩ gì, chẳng qua là muốn tôi để ý đến anh cho nên mới hành xử khác với người bình thường".

"Chúc mừng anh, anh làm được rồi, đúng là đã khiến cho tôi để ý đến anh, nhưng…"

Hồng Quân dừng lại, sau đó lắc đầu nói: "Thật ra tôi rất phản cảm với suy nghĩ này của anh".

Bạch Diệc Phi nghe xong thì sững sờ, sau đó mới hiểu ra hoá ra Hồng Quân tưởng anh muốn đầu quân cho hắn ta.

Bạch Diệc Phi hơi nhướng mày, anh cảm thấy có chút thú vị, anh lại rót cho Hồng Quân một ly rồi hỏi: "Vậy anh nghĩ gì về con người Bạch Nhất?"

Sắc mặt Hồng Quân lập tức thay đổi, nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: "Anh quen biết Bạch Nhất? Anh từng gặp hắn ta sao?"

Bạch Diệc Phi cười nhẹ, không nói gì.

Hồng Quân thấy vậy thì có vẻ hơi ngượng, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Nghe thuộc hạ nói thì chẳng qua chỉ là loại tôm tép cấp ba mà thôi!"

"Loại tôm tép này muốn đấu với thế lực của nhà họ Hồng chúng tôi, thì đúng là không biết sống chết!"

"Trong mắt nhà họ Hồng chúng tôi thì kẻ điên cuồng tự đại như hắn ta chẳng khác gì con kiến, giẫm nhẹ cái là chết ngay".

"Tự đại?”, Bạch Diệc Phi đột nhiên cười lên.

Hồng Quân liếc mắt nhìn Bạch Diệc Phi, hắn ta uống một ngụm rượu, sau đó cười nhạt nói: "Cảm ơn rượu của anh, nhưng bây giờ anh có thể cút rồi".

- ------------------
Bình Luận (0)
Comment