Một Bước Lên Tiên

Chương 809

Đám vệ sỹ của nhà họ Khúc thấy vậy liền lập tức chặn anh lại: “Ê! Làm cái gì đó? Đi đâu đấy? Không thấy đây là chỗ nào à?”

Bạch Diệc Phi dừng lại, quét mắt nhìn bốn tên vệ sỹ đang đứng trước mặt mình.

Thủ hạ của nhà họ Khúc và nhà họ Hồng đều giống nhau, bọn họ đều sẽ không coi người dân bình thường ra gì, cho nên giờ phút này, trong ánh mắt của bọn họ khi nhìn Bạch Diệc Phi đều ngập sự khinh bỉ và kiêu ngạo.

Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm bọn họ, hỏi: “Các người không biết tôi là ai?”

“Con mẹ nó, ai thèm biết mày là thằng nào?”, tên vệ sỹ đứng đầu cười châm chọc một tiếng: “Mày nghĩ mày là ai? Cũng xứng để bọn tao phải biết?”

Cuộc họp ngày hôm đó có rất nhiều người đã tham gia, đồng thời, cũng có một nửa số người trong đám quyền quý kia đến tham dự, chẳng qua ông Khúc không đi cho nên đám vệ sỹ kia đương nhiên cũng không đi.

Người nọ kiêu ngạo nhìn Bạch Diệc Phi cười lạnh lùng, nói: “Bất kể mày là ai, hôm nay mà mày muốn tự tiện xông vào nhà họ Khúc thì mày phải ước lượng lại mình xem, có thể đi qua được chỗ này không?”

“Đồng thời, mày cũng phải nghĩ cho kỹ vào, là mạng của mày quan trọng? Hay là xông vào nhà họ Khúc của chúng tao quan trọng?”

Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này, hờ hững hỏi: “Cho nên, nếu xông vào nhà họ Khúc của các người thì sẽ mất mạng?”

“Đương nhiên!”, người nọ kiêu ngạo hếch cằm mình lên.

Mặt Bạch Diệc Phi vô cảm nói: “Có phải là nhà họ Khúc các người có thể tuỳ ý giết người?”

“Đó là đương nhiên! Quy định của nhà họ Khúc, ai đến cũng không có tác dụng!”, gã vệ sỹ nọ hầm hừ đáp.

Bạch Diệc Phi lại nói: “Nhưng bây giờ khu số 4 đã thay đổi rồi, có quy định không được lạm dụng hình phạt, lại càng không được tuỳ ý lấy mạng của người khác, các người không biết hay sao?”

“Ở đâu ra thằng ngu này vậy?”, gã vệ sỹ nọ cười lạnh lùng: “Đổi cái gì mà đổi? Cái gì mà cấm lạm dụng hình phạt? Con mẹ nó toàn là thứ ngu ngốc do bọn ngoại lai đề ra, mày cho rằng nhà họ Khúc chúng tao sẽ nghe lời bọn họ chắc?”

“Chẳng qua mấy hôm nay ông Khúc đang vui nên mới không để ý đến bọn chúng, nếu ngày nào đó tâm trạng mà không vui thì đám ngoại lai kia sớm muộn gì cũng sẽ bị ông Khúc dạy dỗ cho biết ngoan ngoãn nghe lời!”

“Thằng nhãi như mày, thức thời chút đi, mẹ kiếp đừng có bước tiếp, nếu không thì cẩn thận cái mạng chó của mày!”

Vừa dứt lời, Bạch Diệc Phi bèn vung tay lên cho gã một cái tát.

“Bốp!”

Âm thanh thanh thuý vang lên, người nọ lập tức ngã vật ra đất tắt thở.

Bạch Diệc Phi ra tay rất nhanh, cực kỳ giống với Hồng Quân lúc trước, vung một cái tát đã lấy mạng của người khác.

“Hôm nay tâm trạng của tao không tốt, sợ là mình không khống chế được, để người ta nhìn thấy thì không ổn, cho nên tao chẳng mang theo người nào cả”.

Mà ba người còn lại nhìn thấy cảnh này thì dại mặt ra.

Có một gã phản ứng rất nhanh, xoay người liền chạy, còn vừa chạy vừa hét: “Mau tới…”.

Xong…

“Rầm!”

Bạch Diệc Phi nhấc chân lên đạp thẳng vào lưng của người nọ, người nọ rầm một tiếng đập thẳng vào cửa, nôn ra một ngụm máu rồi rơi xuống đất tắt thở.

“Đừng có chọc vào tao, nếu không, ai đến thì người đó chết!”

Bạch Diệc Phi trực tiếp bước vào trong sau khi nói xong.

Hai tên còn lại bị doạ cho sợ đến run rẩy, hầu như không dám đi ngăn cản anh nữa.

...

Trong phòng khách lúc này, đám quyền quý kia vẫn còn đang nịnh nọt ông Khúc.

“Có ông Khúc dìu dắt chúng ta, chúng ta nhất định có thể lật đổ được đám người ngoại lai kia, đến lúc đó, khu số 4 sẽ khôi phục lại vẻ vốn có của nó”.

“Vậy đến lúc đó, tôi tiến cử ông Khúc làm người quản lý của khu số 4”.

“Tôi đồng ý, tôi cũng tiến cử ông Khúc!”

“Tôi cũng vậy...".

Ông Khúc được bọn họ nịnh nọt đến mức sung sướng cả tâm hồn, cười ha ha nói: “Cảm ơn các vị đã cất nhắc, chẳng qua tuổi tác tôi đã cao, lực bất tòng tâm rồi, việc này không phù hợp, hay là thôi đi…”.

Kỳ thực, câu này chẳng qua chỉ là giả bộ đưa đẩy từ chối lấy lệ mà thôi, đến cuối cùng sẽ lấy lí do khó mà từ chối được sự nhiệt tình của mọi người để chấp nhận cái vị trí này. Nhưng…

Bạch Diệc Phi đã nhìn thấy loại hành vi đạo đức giả này quá nhiều rồi, anh vừa mới bước vào nhìn thấy cảnh này liền lạnh giọng nói: “Ông đúng là không phù hợp!”

Tất cả mọi người nghe vậy thì sửng sốt, lập tức quay đầu lại nhìn xem là ai.

Bạch Diệc Phi bước từng bước tiến vào, mục tiêu là ông Khúc.

“Mày là ai? Làm sao lại vào được đây?”, có người đột nhiên hỏi.

Mặt Bạch Diệc Phi vô cảm đáp: “Người ngoại lai trong miệng các người”.

Lời vừa dứt, cả đám người đều ngẩn ra.

Người mở miệng hỏi chưa từng gặp Bạch Diệc Phi, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều chưa từng gặp.

Trong đám quyền quý này có ít nhất một nửa đã từng được gặp Bạch Diệc Phi, cũng biết được anh là người đã diệt nhà họ Hồng.

Đến cả nhà họ Hồng cũng bị anh ấy tiêu diệt, đám quyền quý ở đây còn chẳng bằng được nhà họ Hồng, trong mắt anh bọn họ cũng chỉ như đám kiến hôi nhỏ bé mà thôi.

Cho nên, sau khi nhìn thấy anh, bọn họ đã bị doạ cho sợ mất mật,

Lúc trước, ông Khúc đã từng nhìn thấy Bạch Diệc Phi giết gã vệ sỹ của mình, cho nên lúc này nhìn thấy Bạch Diệc Phi, ông ta cũng sợ chết khiếp, nhưng dù gì thì ông ta cũng là thủ lĩnh của đám người này, cần sỹ diện hơn, nên mới cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Bạch Diệc Phi, anh đến đây làm gì?”

“Hôm nay tôi mời bạn bè đến đây họp mặt, nhưng không có mời anh!”

Bạch Diệc Phi đã bước tới trước mặt ông ta, lạnh lùng nói: “Tôi tới đây để tiễn ông xuống địa ngục!”

Lời dứt, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc hít sâu một hơi.

Chỉ có mỗi ông Khúc là còn có vẻ bình tĩnh, bởi vì theo quy định mới của bọn họ mà nói, ông Khúc chính là dân thường, không thể lạm dụng hình phạt đối với dân thường, cho nên ông ta cực kỳ chắc chắn, Bạch Diệc Phi sẽ không giết ông ta.

Cho nên ông Khúc cất giọng quát: “Bạch Diệc Phi! Ở đây không phải là chỗ mà anh nên đến, lại dám ở trước mặt tôi…”.

“Phụt!”

Ông ta còn chưa kịp nói hết câu, Bạch Diệc Phi đã rút ra một con dao đâm thẳng vào ngực của ông Khúc.

Ông ta bị bất ngờ, trợn trừng hai mắt lên, cả người lại giống như bị một sức mạnh vô hình nào đó đóng băng lại.

Ông ta hầu như không thể tin được, Bạch Diệc Phi lại thực sự ra tay.

Nhìn xuống con dao trên ngực mình, ông ta run lẩy bẩy vươn bàn tay già nua nhăn nheo ra, muốn tóm lấy Bạch Diệc Phi.

Nhưng Bạch Diệc Phi lại không cho ông ta cơ hội, sau khi rút dao ra liền đạp cho ông ta một cái.

“Rầm!”

Cả người lẫn ghế đều bị đạp cho đổ vật ra đất.

Những người trong phòng khách bất giác nín thở, người nào người nấy dùng ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi quay đầu lại quét mắt nhìn khắp cả đám người, nói: “Các người có phải cho rằng các quy chế quy định là do tôi đặt ra, tôi buộc phải lấy bản thân mình làm gương, tuân thủ các quy định này? Cũng tức là sẽ không làm gì được các người?”

“Có phải cho rằng đối với những hành vi này của các người, tôi không có cách nào để đối phó, thậm chí còn phải đi nịnh nọt các người?”

Đương nhiên là chẳng có ai dám trả lời câu hỏi này của Bạch Diệc Phi, tất cả đều đang cúi gằm đầu xuống, cũng không dám nhìn anh.

“Loeng choeng!”

Bạch Diệc Phi ném con dao xuống đất.

Mà cả người ông Khúc thì đang run rẩy, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng nói ra được.

Bạch Diệc Phi cũng chẳng thèm nhìn đến ông ta, quay người vừa đi ra ngoài vừa nói: “Quy định là chết nhưng người lại đang sống, hơn nữa, còn là do tôi đặt ra quy định, nếu như có thể khiến cho nhiều người có cuộc sống yên ổn hơn, tôi cũng không ngại giết hết các người!”

“Đừng tưởng là tôi sẽ nói lý lẽ với các người! Đối với loại người như các người thì chẳng có lý lẽ nào để nói cả!”

Đám người còn lại vẫn không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

Bạch Diệc Phi đi tới cửa, khẽ dừng lại, nói lanh lảnh: “Nếu như các người không tin, có thể thử”.

Nói xong, anh liền rời khỏi đây.

Đám quyền quý trong phòng ai nấy nhìn lẫn nhau, sau đó chuyển ánh mắt nhìn sang ông Khúc đã tắt hở từ lúc nào.

“Chúng ta còn thực hiện kế hoạch nữa không?”

“Mẹ kiếp, anh bị ngu rồi à? Anh không muốn sống nữa à?”

“Đúng vậy, được sống không phải tốt hơn sao?”

“Sau này đừng có chọc vào anh ta nữa!”

Trước đó, bọn họ ai nấy đều hừng hực tự tin, nhưng sau khi nhìn thấy ông Khúc bị Bạch Diệc Phi đâm cho một dao chết ngắc thì đã chẳng còn tâm trí nào nữa rồi.

Ai mà ngờ được sau khi Bạch Diệc Phi đến đây, chẳng nói chẳng rằng đã đâm một dao giết chết ông Khúc, hành vi ngang ngược không nói lý lẽ gì như vậy khiến bọn họ còn ai có đủ dũng cảm để đi đối đầu với anh ấy nữa?

- ------------------
Bình Luận (0)
Comment