Một Bước Lên Tiên

Chương 82

Trong đó, tên cầm đầu nom rất tàn ác, trên mặt còn có một vết sẹo trông thật gớm ghiếc.

Anh Đao tiến vào, gõ gõ chiếc gậy trên tay xuống bàn họp: “Mẹ kiếp, đứa nào dám gây sự ở tập đoàn Liễu Thị thì ra đây ngay cho tao!”

Liễu Chiêu Phong thấy anh Đao xuất hiện liền cười lớn: “Ha ha ha …”.

“Bạch Diệc Phi! Hôm nay tao sẽ khiến mày không bước nổi ra khỏi tập đoàn Liễu Thị!”

Bạch Diệc Phi lúc này đang nói chuyện cùng Liễu Long, quay lưng lại phía anh Đao. Nghe câu nói vừa rồi của Liễu Chiêu Phong mới sầm mặt lại, cau mày quay qua nhìn gã ta.

“Thằng hỗn láo, những người này là do anh tìm đến à? Anh định làm gì?”, Liễu Long chỉ vào đám người kia, tay không ngừng run lên.

Liễu Chiêu Phong cười quỷ quyệt, đứng bật dậy, lấy tay lau vết máu ở miệng: “Bố, việc này bố đừng can dự vào, cứ để con!”

Lần trước bị Bạch Hổ xử đẹp ở công ty Thép nhẹ Liễu Thị, Liễu Chiêu Phong lập tức liên hệ với anh Đao hòng tìm cách tiêu diệt Bạch Diệc Phi. Trong mắt gã, Bạch Hổ dù có tài cán đến đâu đi nữa, liệu có thể lại được với đám người của anh Đao không?

Thế nên, Bạch Diệc Phi mà gặp phải anh Đao, chắc chắn không thể có cái kết đẹp. Khi Bạch Diệc Phi vừa tới không lâu, gã liền nhắn tin cho anh Đao, yêu cầu bọn họ đến ngay lập tức.

Liễu Long thấy vậy thì nổi cáu: “Thằng con hỗn xược! Anh định làm cái gì hả?”

“Bố, bố nghĩ xem, chúng ta đã đắc tội với tập đoàn Hầu Tước rồi, sau này họ cũng không bỏ qua đâu. Đã vậy thì hôm nay cứ kết thúc mọi chuyện luôn đi, chúng ta thay một chủ tịch tập đoàn Hầu Tước khác. Thậm chí, có thể sau này tập đoàn Hầu Tước còn là của chúng ta luôn!”

Nghe xong, Liễu Long sững người một lát, mí mắt cụp xuống.

Liễu Chiêu Phong nói cũng có lý. Dù sao cũng đã đắc tội với tập đoàn Hầu Tước rồi, sau này muốn nối lại quan hệ sẽ rất khó. Chi bằng hãy thay một chủ tịch có thể mang lại lợi ích cho mình.

Thấy Liễu Long không nói gì, Liễu Chiêu Phong như con gà trống vừa thắng trận, đắc chí ưỡn ngực nói: “Bạch Diệc Phi! Là mày tự chuốc lấy nhé, đừng có trách người khác!”

“Vừa rồi còn dám kêu bố tao đánh tao! Khốn kiếp, còn ra lệnh cho bố tao! Đồ chó má!”

“Hôm nay tao sẽ cho mày chết, sau đó tung tin mày đã mất tích, tìm một người có dáng hao hao lái xe của mày đi, rồi vùi xác mày xuống đáy bùn sông. Xem ai còn tìm được ra mày nữa!”

“Mỗi ngày có biết bao người mất tích, ai còn quan tâm xem mày sống hay chết?”

“Ha ha …”

Liễu Chiêu Phong càng nói càng hưng phấn, cứ như là chuyện gã nói đã trở thành sự thật rồi, gã đã nhìn thấy cả tương lai tươi sáng rồi, đơn cử như việc Bạch Diệc Phi chết đi thì Lý Tuyết sẽ là của gã.

Liễu Long thấy vậy liền ôm ngực: “Anh, anh …”.

Ông ta không nói tiếp được nữa, vậy nhưng hành động cúi đầu thực chất là đã đồng ý với cách làm của Liễu Chiêu Phong, lúc này ông ta chỉ đang giả vờ cho người khác thấy là mình đang tức giận đến không thốt nên lời mà thôi.

Liễu Chiêu Phong cuối cùng cũng hết đắc ý, nói với anh Đao: “Anh Đao, giết chết tên Bạch Diệc Phi này, như lúc trước đã thoả thuận, anh cứ thoải mái báo giá”.

Nói xong, gã đắc ý nhìn Bạch Diệc Phi, rồi lại quay lại cười với anh Đao một cách xảo trá.

Lúc này, anh Đao lại trưng ra một bộ mặt đờ đẫn.

Vừa rồi, khi Bạch Diệc Phi quay lại, anh Đao mới nhìn rõ người mà mình phải giết chết chính là Bạch Diệc Phi nên đứng ngây ra.

Lại nghe tiếp những lời Liễu Chiêu Phong vừa nói, gã nghĩ mình xong đời rồi.

“Ông … Ông … Ông chủ …”, anh Đao nuốt nước bọt, cười khan.

Nói xong, anh Đao bất giác nhìn về phía Bạch Hổ. Sự lợi hại của Bạch Hổ, gã thực sự không muốn thử thêm một lần nào nữa. Không biết lần này có làm ông chủ tức giận không?

Mà thật là, sao lại đụng trúng ông chủ nhỉ? Khả năng tạo nghiệp của ông chủ quả là không tồi!

Bạch Diệc Phi lười nhác nhìn về phía anh Đao, không nói.

Phía Liễu Chiêu Phong cứ nghĩ anh Đao đang gọi mình, dù sao thì gã cũng là người trả tiền để bọn họ đến giết Bạch Diệc Phi mà, gọi là ông chủ thì cũng phải thôi.

Liễu Chiêu Phong dùng giọng ông chủ trả lời: “Ừ, anh cứ yên tâm, tiền tôi sẽ không thiếu một xu, chỉ cần anh làm cho gọn gàng là được”.

Anh Đao đen mặt: “Mẹ kiếp, câm miệng lại cho tao!”

Nói xong câu đó, anh Đao ném cái nhìn nham hiểm về phía Liễu Chiêu Phong, như là muốn chôn sống gã vậy.

Liễu Chiêu Phong đứng hình.

Những người khác cũng vậy.

Anh Đao không để ý tới Liễu Chiêu Phong, vội bước tới trước mặt Bạch Diệc Phi cười xum xoe: “Chào ông chủ”.

Trong giới bao năm nay rồi, tự khắc phải biết lựa chọn nào là tốt nhất. Tập đoàn Liễu Thị đúng là tốt đấy, nhưng tập đoàn Hầu Tước mới là ông lớn ở thành phố Thiên Bắc này. Hơn nữa, ông chủ này mỗi lần vung tay thì cũng thật là rộng lượng, đám người kia làm sao mà sánh kịp.

Liễu Chiêu Phong không hiểu chuyện gì nữa, rõ ràng là gã gọi anh Đao đến, và cũng chính gã là người có giao dịch với anh Đao. Sao tự nhiên lại gọi tên Bạch Diệc Phi là ông chủ?

Lẽ nào Bạch Diệc Phi cũng quen với anh Đao?

Lúc này, đầu óc của Liễu Chiêu Phong bỗng trở nên vô dụng.

Bạch Diệc Phi quay lại nhìn đám người của tập đoàn Liễu Thị, cười khẩy, rồi từ từ nói: “Vốn dĩ, tôi định bỏ qua cho mấy người, thế nhưng ai khiến mấy người tự dí đầu vào họng súng của tôi vậy?”

Anh Đao thấy vậy nhanh nhảu nói: “Ông chủ, có cần tôi xử gã theo cách mà gã vừa nói không?”

Đám người này trước giờ đều hành xử ăn miếng trả miếng, thậm chí còn tàn độc hơn.

Liễu Chiêu Phong nghe xong thì vô cùng sợ hãi, nói giọng run run: “Bạch Diệc Phi! Làm vậy là phạm pháp đấy! Mày dám à!”

Bạch Diệc Phi nhìn gã với dáng vẻ đĩnh đạc mà nói: “Mày làm thì không phạm pháp, tao làm thì phạm pháp sao? Còn nữa, sao tao không dám nhỉ?”

Liễu Chieu Phong nghe xong thì sợ hãi, lùi liền mấy bước, tim đập thình thịch.

Liễu Tiêu Dao nghe vậy thì lóe lên một ý nghĩ, cũng không mở lời khuyên giải.

Liễu Long không thể không can ngăn: “Chủ tịch Bạch, mọi việc xin đừng quá tuyệt tình!”

Liễu Chiêu Phong là con trai ông ta, không thể cứ chống mắt mà xem con mình bị người khác ép cho đến chết được, cho dù nó có là đứa con vô tích sự đi nữa.

Bạch Diệc Phi cười nhạt.

“Không biết xấu hổ thì cũng phải có mức độ. Tôi tuyệt tình, thế còn các người thì sao?”

Nghe xong, đám người của Liễu Thị đều cảm thấy rát mặt.

Liễu Long như bị chặn họng, không nói được lời nào.

Bạch Diệc Phi vốn định bỏ qua cho người của Liễu Thị. Thế nhưng Liễu Chiêu Phong dám tìm người giết anh, còn ảo tưởng thay luôn chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, thâu tóm Hầu Tước vào túi mình!

Bạch Diệc Phi cũng chỉ muốn cho gã nếm mùi gậy ông đập lưng ông thôi. Hơn nữa, Bạch Diệc Phi cũng không có ý định giết Liễu Chiêu Phong. Là một công dân tốt, thì nguyên tắc đạo đức cơ bản cũng là điều cần có.

Anh ta không bác bỏ lời của anh Đao chẳng qua là muốn dọa Liễu Chiêu Phong chút chơi, cho hắn sống tốt hơn mà thôi.

Bạch Diệc Phi khẽ hừ một tiếng, nói với Liễu Chiêu Phong: “Liễu Chiêu Phong, mày tự tìm đường chết thì cũng đừng trách người khác. Nhưng mà yên tâm, tao cũng không giết chết mày đâu, muốn làm, thì là sản nghiệp đứng tên của mày kìa”.

“Thế nên … Cứ chuẩn bị mà phá sản đi!”

Nói xong, Bạch Diệc Phi nhìn một lượt Bạch Hổ và anh Đao rồi ra khỏi phòng họp.

Bạch Hổ thấy vậy cũng rời đi.

Anh Đao cũng hô các anh em của mình, cả hội lũ lượt kéo nhau ra về.

Cảm giác cận kề với cái chết vừa được trải qua khiến Liễu Chiêu Phong vẫn còn hoảng hốt và kinh hãi. Nghe xong lời của Bạch Diệc Phi thì như một quả bóng xì hơi, không trụ nổi nữa, ngồi sụp xuống chiếc ghế bên cạnh.

Những người khác chỉ biết nhìn nhau.

Liễu Long tức giận đến run cả người, ngực không ngừng phập phồng.

“Bốp!”, Liễu Long giáng cho Liễu Chiêu Phong một cái tát như trời giáng.

Liễu Chiêu Phong cũng coi như bừng tỉnh.

“Bố …”.

“Đừng gọi tao là bố! Tao không có thằng con láo xược như mày! Đồ súc sinh! Đồ phế vật!”, Liễu Long giận giữ quát.

Nghĩ đến vừa rồi Bạch Diệc Phi định rút lại việc tấn công Liễu Thị thì lại bị Liễu Chiêu Phong phá nát. Hại ông ta tội chồng thêm tội với tập đoàn Hầu Tước mất rồi!
Bình Luận (0)
Comment