Một Bước Lên Tiên

Chương 820

"Á!"

Cô gái hét lên rồi ngồi xổm trên mặt đất.

Lúc này Bạch Diệc Phi đã nhúc nhích.

"Phập!"

Bạch Diệc Phi lao ra rồi dùng dao găm trong tay đâm vào lưng của tên đó.

Tên cao thủ cấp hai cảm thấy hoảng hốt khi cảm nhận được nguy hiểm, tên đó lập tức né sang một bên.

Bây giờ Bạch Diệc Phi chỉ là cao thủ cấp ba, đương nhiên không thể đánh bại cao thủ cấp hai được.

Nhưng bây giờ tên đó đã bị Bạch Diệc Phi làm cho sợ hãi.

Sau khi lùi về phía sau thì tên đó theo đà giơ tay lên tấn công, nhưng sau khi nhìn rõ là Bạch Diệc Phi thì cơ thể nhanh chóng lùi về phía sau.

Khi trên thuyền Bạch Diệc Phi đã giết chết ba cao thủ cấp hai và cắt đứt cánh tay của sư đệ Đạo Trưởng.

Cảnh tượng lúc đó quá khủng khiếp, hai cao thủ cấp hai còn lại nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì chân tay mềm nhũn theo phản xạ.

Sau khi nhìn thấy là Bạch Diệc Phi thì hắn ta sợ hãi chỉ vào anh: "Sao...sao lại là anh? Không phải anh..."

Cô gái bị bắt nạt nghe thấy như thế thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, sau khi thấy phản ứng của hai người họ thì càng sốc hơn.

Cao thủ cấp hai kia thản nhiên giết chết đám người bọn họ, nhưng bây giờ đối mặt với Bạch Diệc Phi thì lại giống như nhìn thấy ma.

Bạch Diệc Phi không phải chỉ là một tên trộm thôi sao?

Lúc này Bạch Diệc Phi cũng rất căng thẳng, bởi vì anh không thể tùy tiện tiến vào trạng thái cuồng hóa được, với thực lực hiện tại của đối phương thì chưa biết chừng còn bị đối phương giết ngược lại.

Thế nên khi nhìn thấy cao thủ cấp hai không dám ra tay với mình thì anh cũng không vội ra tay, để tránh bị phát hiện ra. Anh cố ý biểu hiện trạng thái lúc cuồng hóa, sau đó lạnh lùng hỏi: "Có muốn sống không?"

“Muốn!”, cao thủ cấp hai gật đầu không chút do dự.

Chỉ cần không bị điên thì ai lại không muốn sống sót chứ?

Cao thủ cấp hai liếc mắt nhìn ra cửa, mà vừa khéo Bạch Diệc Phi lại đứng ở cửa, hắn ta muốn nhân cơ hội chạy thoát cũng không chạy được, nên chỉ có thể gật đầu lần nữa nói: "Tôi muốn sống".

Trông thấy thế thì Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ra, chắc có lẽ tên đó đã bị bản thân anh trước kia dọa sợ: "Tên gì?"

“Tôi tên Lại Kha", hắn ta đáp.

Thấy dáng vẻ thật thà của hắn ta thì suy nghĩ của Bạch Diệc Phi lại thay đổi, anh nhẹ giọng nói: "Sau này hãy đi theo tôi".

“Hả?”, tên đó sửng sốt, cũng rất kinh ngạc: “Chuyện này...không phải cho lắm nhỉ?

Đạo Trưởng là chủ tịch liên minh doanh nghiệp, hơn nữa nếu như sau khi lấy được kho vàng thì sẽ phát tài hơn, đi theo Đạo Trưởng cũng sẽ được coi là công thần, đương nhiên sẽ có được đãi ngộ rất tốt.

Huống hồ thực lực của Bạch Diệc Phi còn kém hơn Đạo Trưởng, lại bị Đạo Trưởng coi như kẻ thù không đội trời chung, não hắn ta có vấn đề mới đi theo Bạch Diệc Phi?

Vậy nên Lại Kha mới sững sờ nhìn anh, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, một lúc lâu sau mới bình tĩnh hỏi: "Nếu tôi đồng ý thì anh sẽ tin tôi sao? Vậy nếu anh tin tôi, thì cũng thật sự nghĩ rằng tôi sẽ thật lòng muốn đi theo anh hả?"

Nghe vậy thì Bạch Diệc Phi hơi nhướng mày, anh bắt đầu từ tốn lý luận với hắn ta: "Đạo Trưởng tìm tôi nhất định không phải đơn thuần muốn giết tôi phải không?"

“Không phải", Lại Kha gật đầu, mục đích chủ yếu nhất của Đạo Trưởng là kho vàng.

Bạch Diệc Phi nói tiếp: "Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, Đạo Trưởng muốn hợp tác với tôi, nếu tôi đồng ý hợp tác với ông ta, nhưng tiền đề là giết anh thì anh nghĩ Đạo Trưởng sẽ làm thế nào?"

Sắc mặt Lại Kha đột nhiên tái nhợt.

Bạch Diệc Phi nói đúng, theo tính cách của Đạo Trưởng thì tuyệt đối sẽ không quan tâm đến sự sống chết của hắn ta, dù sao ông ta cũng không lộ vẻ buồn bã gì khi sư đệ của mình chết.

Đạo Trưởng là người có thể hy sinh mọi thứ để đạt được mục đích.

Cho nên sự không chắc chắn và vẻ sợ hãi đã lóe lên trong mắt Lại Kha.

"Cho nên khi Đạo Trưởng tìm được tôi, rất có thể tôi sẽ nêu ra điều kiện này".

Lại Kha nuốt nước bọt theo bản năng. . Đam Mỹ Hài

Bạch Diệc Phi lại nói: "Vậy thì cách duy nhất bây giờ là để cho Đạo Trưởng không nghi ngờ tôi đang ở trên hòn đảo này".

"Nếu anh có thể làm được điều này, thì cả hai chúng ta đều có thể sống sót, còn về cuối cùng anh muốn đi theo ai cũng không quan trọng nữa, thậm chí còn không cần để ý đến tôi, có lẽ sau khi các người đi, tôi sẽ bị mắc kẹt và chết trên hòn đảo này".

"Đương nhiên nếu như anh chọn tôi thì tôi cũng có thể quay về, đến lúc đó tôi có thể làm nhân chứng tẩy trắng cho anh".

"Nói chung đây là một gợi ý tốt cho cả hai chúng ta, tôi không cần chết, anh cũng chỉ cần yên lặng quan sát biến số, hoàn toàn không cần phải làm gì thêm".

Bạch Diệc Phi nói rất rõ ràng rành mạch.

Hắn ta giúp Bạch Diệc Phi cũng là giúp mình, cho dù hắn ta đưa ra quyết định gì thì cuối cùng vẫn là kết cục tốt, nếu như cuối cùng Đạo Trưởng thắng lợi thì hắn ta vẫn có thể đi theo Đạo Trưởng, nếu Bạch Diệc Phi thắng thì Bạch Diệc Phi sẽ giúp hắn ta tẩy trắng.

Lại Kha nghe xong thì im lặng.

Bạch Diệc Phi cau mày, anh trầm giọng nói: "Tốt nhất anh nên nhanh chóng quyết định, đừng để mất thời gian, nếu không thì tôi sẽ lựa chọn giết anh ngay khi Đạo Trưởng trở về".

Anh vừa dứt lời thì Lại Kha lập tức tái mặt, cuối cùng nghiến răng nói: "Được, anh nói tôi phải làm sao?"

Bạch Diệc Phi mỉm cười, sau đó đưa cho hắn ta mấy quả dại trong tay, nói vài câu với hắn ta.



Xử lý xong chuyện này thì Bạch Diệc Phi nhìn cô gái bên cạnh, anh lạnh lùng nói: "Tốt nhất cô nên coi như không nhìn thấy gì cả, nếu không hắn ta có thể ra tay giết cô bất cứ lúc nào".

Cô gái vội vàng gật đầu.

Sau đó Bạch Diệc Phi nói: "Còn có một việc cần phải làm, cho dù anh làm cách gì thì cũng phải giữ mạng cho cô ta, cũng không được để cô ta bị ức hiếp, anh cũng không được, hiểu không?"

Lại Kha cũng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Bọn họ giống như trao đổi, cô gái giúp bọn họ giữ bí mật, còn Lại Kha thì đảm bảo cô ta sẽ không bị bắt nạt.

Sau khi sắp xếp xong xuôi thì Bạch Diệc Phi mang thức ăn và thuốc men rời khỏi khoang thuyền, đi về phía nhóm người Lục Miêu Miêu.



Cùng lúc đó, nhóm người Đạo Trưởng đã đến được nơi mà Lục Miêu Miêu từng bị ngã.

Đạo Trưởng nhìn thấy rõ rêu xanh trên đá là vết trơn do bị chân giẫm lên.

Sau khi suy nghĩ thì có thể tưởng tượng là có người dẫm lên trên đó, rồi không cẩn thận bị ngã nên trái cây mới rơi vãi trên mặt đất.

Đạo Trưởng tất nhiên nghĩ tới Bạch Diệc Phi: "Mạng lớn thật!"

Tuy nhiên thuyền trưởng lại phát hiện có điều gì đó không ổn, bởi vì trong đám người thiếu một người, chính là cao thủ cấp hai đó, trong lòng ông ta bèn có dự cảm xấu.

Nhưng ông ta không dám nói ra, đành phải hỏi Đạo Trưởng: "Anh Lại đâu?"

Tuy nhiên Đạo Trưởng hoàn toàn phớt lờ đi, ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào dấu vết trơn trượt như đang suy nghĩ gì đó.

Thuyền trưởng già càng ngày càng sốt ruột, bây giờ nghĩ đến việc Lại Kha cố ý để con gái ở lại thuyền, mà hắn ta lại biến mất, e rằng…

Thuyền trưởng già rất sợ hãi, ông ta muốn quay trở về tìm con gái.

Những thuyền viên kia cũng nhận ra điều này, nên cũng muốn đi theo thuyền trưởng già.

Lúc này một tên cao thủ cấp hai đột nhiên hét lên: "Đứng lại, đi đâu đó?"

Thuyền trưởng già nôn nóng nói: "Tôi không yên tâm về con gái, muốn..."

Cao thủ cấp hai hừ lạnh một tiếng: "Tao xem ai dám rời khỏi đây, nếu như dám nhúc nhích thì tao giết ngay!"

Thuyền trưởng không quan tâm nhiều như vậy, ông ta sợ muộn một lúc nữa thì con gái mình sẽ bị ức hiếp, nên ông ta mặc kệ nói: "Mày giết tao thì tao cũng muốn trở về!"

Đúng lúc này Lại Kha đi tới.

“Đang làm gì thế này?", tên đó vừa đi về phía này vừa cầm đám hạt quả vừa ăn xong.

Thuyền trưởng sau khi nhìn thấy Lại Kha thì sững sờ.

Còn trong mắt cao thủ cấp hai kia lại rất kinh ngạc, giống như đang cười nhạo Lại Kha vậy, xong nhanh như vậy hả!

Lại Kha mặc kệ tên đó, hắn ta đi thẳng tới chỗ Đạo Trưởng rồi đưa hạt quả cho Đạo Trưởng: "Chủ tịch, tôi phát hiện cái này ở đằng kia".

Hắn ta vừa nói vừa chỉ tay vào rừng cây bên phải.

Đạo Trưởng lấy một hạt, sau đó cau mày lại: "Vừa ăn chưa được bao lâu? Phát hiện dấu chân nào không?"

Thoạt nhìn hạt này vừa mới bị vứt đi không bao lâu, có lẽ là sau khi mưa, nếu thế chỗ phát hiện những quả dại này nhất định sẽ để lại dấu chân.

Lại Kha gật đầu: "Chủ tịch đi theo tôi".

Sau đó một đoàn người đi theo Lại Kha đến bên kia rừng cây.

- ------------------
Bình Luận (0)
Comment