Một Bước Lên Tiên

Chương 846

Câu hỏi này khiến Trường Tiễu nắm chặt nắm đấm, toàn thân đều run rẩy.

Một lát sau, Tùng Lệ Nhã ôm Trường Tiễu từ phía sau, khẽ nói: “Anh Trường Tiễu! Em thật sự rất hận Bạch Diệc Phi, rất muốn giết hắn. Nhưng lần này em cảm thấy hắn làm đúng rồi”.

Nghe thấy lời này, Trường Tiễu không khỏi cười khổ một tiếng: “Lẽ nào anh đã làm sai sao?”

Tùng Lệ Nhã lập tức lắc đầu, đáp: “Chuyện này không có đúng sai, bởi vì chúng ta nhìn vấn đề ở góc độ khác nhau. Các anh nói ai cũng có lý của riêng mình”.

“Sai duy nhất là cưỡng hiếp phụ nữ. Bất luận ở đâu thì chuyện này sẽ không bao giờ được mọi người tha thứ. Huống hồ, các anh làm những việc kia chẳng phải vì muốn người trên đảo Lam được sống trong xã hội hòa bình, không bị người khác ức hiếp sao?”

“Nếu tất cả những gì mà Lôi Minh làm mà kết quả không bị giết thì có khác gì với đám người trước chứ?”

“Từ tận đáy lòng, em rất hy vọng anh sẽ trở mặt thành thù với Bạch Diệc Phi nhưng nếu như vậy, em rất sợ anh không còn là anh Trường Tiễu của em nữa”.

“Hơn nữa, anh Trường Tiễu cũng vì chút thiên vị nên mới đưa ra quyết định như này. Nhưng nếu như chuyện này truyền ra ngoài, mọi người lại nói anh không tốt, em không muốn nhìn thấy điều đó”.

“Bởi vì đối với em, anh Trường Tiễu là tốt nhất”.

Trường Tiễu nghe thấy vậy thì nhắm chặt mắt, nắm đấm cũng dần dần buông lỏng.



Kho vàng số 3 ở khu số 3, Trường Tiễu đã phái người đi tiếp quản.

Đám người mà anh ta cử đi đều là người giúp việc của nhà họ Hồng ban đầu. Vì Bạch Diệc Phi chiếm nhà họ Hồng nhưng không giết họ mà còn cho thù lao tương xứng nên đám người này tự nguyện làm việc dưới trướng của Bạch Diệc Phi.

Sau đó, lại có không ít người gia nhập vào đội ngũ này, trở thành một thành viên trong đó. Hiện giờ nếu tính tổng cộng, cũng phải đến bảy tám nghìn người rồi.

Họ phái đi hơn một trăm người đi tiếp quản kho vàng số 3, bởi vì những người tị nạn chạy ra ngoài dẫn đến có người chạy mất, có người chết.

Sau khi chiếm được kho vàng số 3, những người tị nạn ở bên cạnh kho vàng nhóm lửa nấu ăn. Trong đó có một nhóm bốn người, ở giữa họ còn có một nồi lớn, đó đều là thức ăn họ cướp được trong kho.

Họ vừa canh bếp, vừa bắt đầu nói chuyện.

“Anh Vũ! Mặc dù chúng ta chiếm được kho vàng số 3 nhưng không thể nào kiếm được đồ ăn. Sau này chúng ta đào vàng để đi đổi lấy đồ ăn được không? Với lại, đồ ăn phải đổi ở đâu mới được?”, một người đàn ông vừa gầy vừa thấp hỏi.

Trả lời hắn là một người cũng rất gầy nhưng cao hơn chút: “Chẳng phải vẫn còn ba khu nữa sao?”

“Nhưng cách chúng ta xa lắm”.

“Thành phố Triều Dương cách chúng ta khá gần nhưng cậu dám đi không?”

“Ôi! Em nghe đại ca bên trên nói, thành phố Triều Dương giống như khu 3, rất nhiều người dân bị giết đấy”.

“Chẳng phải thế sao? Hiện giờ thành phố Triều Dương giống như địa ngục trần gian vậy”.

“Ôi! Nhớ thành phố mình ở lúc nhỏ quá đi”, vừa nghe thấy câu này, thần sắc mọi người đều âm trầm. Thật ra mọi người đều đến đảo Lam từ lúc nhỏ, vì thế hiện giờ thành phố này chỉ còn tồn tại trong ký ức của họ mà thôi.

Không chỉ họ có lo lắng này mà những người cùng nấu cơm với họ cũng như thế.

Lúc này, đột nhiên có tiếng xe tải truyền đến.

“Mọi người nghe thấy gì không? Tôi nghe thấy tiếng xe tải đấy”.

“Đâu có? Sao tôi không nghe thấy gì cả?”

“Không phải, dường như tôi cũng nghe thấy rồi”, vừa nói, đám người này vừa quay đầu nhìn về phía cửa kho vàng.

Quả là như vậy, không bao lâu, mấy chục xe tải xuất hiện, bên trên đều chất đầy người.

Sau khi xe tải đi vào kho vàng, đi một vòng quanh kho vàng với tốc độ nhanh nhất, sau đó dừng lại. Tiếp đó, từ trên xe có vô số người áo đen nhảy xuống.

Những người này bao vây chặt kho vàng, hơn ba trăm người chiếm lĩnh kho vàng số 3 cũng bị bao vây bên trong.

Những người áo đen đều với sắc mặt nghiêm nghị, trong tay cầm vũ khí. Còn ba trăm người kia dường như đang ăn cơm, trong không gian yên tĩnh còn có thể nghe thấy lửa và tiếng nước sôi.

Nếu nói về vũ khí thì họ chỉ có thể cầm gậy và xẻng thôi… Trông tồi tàn vô cùng!

Nếu nhìn kỹ mới thấy, trên mặt ai đấy đều gầy gò vàng vọt, thậm chí có người quần áo còn rách rưới, thoạt nhìn như nạn dân chạy ra ngoài.

Nhưng nói ra mới thấy, chẳng phải là cùng chạy trốn sao?

Họ bị người áo đen bao vây, ai nấy cũng sợ hãi run rẩy, không ai dám làm bừa. Có người vì quá đói, còn không quên lén nhìn đồ ăn trong nồi nữa.

Còn những người áo đen ai nấy đều tràn đầy khí thế, trong tay còn cầm vũ khí. Khi họ nhìn thấy đám người này, căn bản không có chút phản kháng nào.

Trần Hạo và Lại Kha từ phía sau mấy người áo đen đi ra.

Trần Hạo nhìn một vòng, sau đó thản nhiên nói: “Bỏ vũ khí trong tay các người xuống”.

Đám người kia khi nghe thấy thì liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều do dự không biết có nên bỏ xuống không.

Lại Kha thấy vậy thì quát lớn: “Tất cả bỏ vũ khí xuống cho tôi”.

Bị quát như vậy nên những người nhát gan bị dọa đến mức ném luôn vũ khí trong tay mình ra. Một người làm thế nên những người khác cũng bỏ theo.

Lúc này, Trần Hạo mới lạnh lùng nhìn Lại Kha nói: “Đại ca nói rồi, tôi sẽ là người đứng đầu”.

“Ha ha! Vâng vâng, anh quyết định hết ạ”, Lại Kha không khỏi cười khan hai tiếng.

Phần lớn mọi người đều vứt hết vũ khí, có một số người vẫn cầm trong tay. Đúng lúc này, một người thân hình vạm vỡ đột nhiên cầm dao xông ra, quát lớn: “Đừng để bọn chúng lừa”.

“Đám chó chết đó! Một khi các người bỏ vũ khí xuống thì sẽ trở thành miếng thịt mặc cho người ta chém giết. Bài học của nhà họ Triệu, lẽ nào mọi người quên hết rồi sao?”

“Đám người này từ nơi khác đến đây đều là đám chó chết giết người không chớp mắt”.

Mọi người nghe thấy vậy thì lập tức phản ứng lại, lại nhặt vũ khí dưới đất lên. Còn người kia thì cầm dao xông lại nhắm chuẩn Trần Hạo.

Trần Hạo thản nhiên nói: “Đại ca nói rồi, anh phải bảo vệ an toàn cho tôi”.

Lại Kha đứng phía sau Trần Hạo, khi nghe thấy câu này thì ánh mắt âm trầm nhìn Trần Hạo, sau đó khi dao của người kia sắp chém lên người Trần Hạo thì Lại Kha nhấc chân lên đá tên đó bay ra ngoài.

Người đàn ông đó ngã trên đất còn nhuốm đầy cát bụi. Hắn muốn bò dậy nhưng thân người đau nhức, không thể bò dậy nổi.

Những người khác nhìn thấy cảnh này, sợ đến mức toàn thân run rẩy. Những người vốn định nhặt vũ khí dưới đất lên, lúc này cũng thu hết tay lại.

Trần Hạo đi đến trước mặt người đàn ông đó, nhìn hắn ta nói: “Anh chính là Vương Hổ, con trai nuôi của Triệu Hạc?”

Người đàn ông nghe thấy lời này thì chịu đau ngẩng đầu nhìn Trần Hạo.

Sau khi nhìn thấy vậy, Trần Hạo cười nói: “Đúng là anh rồi”, sau đó anh ta quét nhìn người khác, lớn tiếng nói: “Chắc mọi người đều biết người này là ai chứ?”

“Hắn ta tên là Vương Hổ! Trước đó ỷ thế là thân phận con trai nuôi của Triệu Hạc nên bắt nạt mọi người nhiều rồi chứ? Sao bây giờ đều nghe lời hắn ta vậy?”

“Lẽ nào các người quên mất trước đó nhà họ Triệu bắt nạt mọi người thế nào rồi sao? Nhà họ Triệu từng bóc lột mọi người, mọi người quên rồi à? Sao các người còn nghe hắn ta mê hoặc vậy?”

Lời nói vừa dứt thì mọi người lại liếc mắt nhìn nhau.

Lúc này, Vương Hổ đột nhiên cười lớn: “Ha ha…”.

Trần Hạo cúi đầu nhìn hắn ta, hỏi: “Cười cái méo gì vậy?”

Vương Hổ nhìn anh ta rồi hừ lạnh một tiếng, nói: “Tất nhiên là cười các người giả tạo rồi”.

“Các người còn mặt mũi nói nhà họ Triệu chúng tôi ức hiếp bóc lột, thế các người thì sao? Các người tốt hơn là mấy? Chẳng phải cũng giống như vậy, cầm dao chém người sao?”

“Ở khu số 3 thi thể chất đầy đất, máu tươi chảy thành sông, mọi người chạy hết cả rồi. Trước đây khi nhà họ Triệu còn quản lý, thì không bao giờ xuất hiện trường hợp này. Các người còn mặt mũi đến nói chúng tôi sao?”

Trần Hạo nghe thấy câu này thì chau mày. Đám người bình thường kia khi nghe thấy lời này thì trong lòng thấy do dự, thậm chí có người định nhặt vũ khí lên.

Vương Hổ tiếp tục nói: “Đừng tưởng rằng chúng tôi không biết, hiện giờ khu số 4 chính là địa ngục trần gian rồi, các người còn định biến khu số 3 thành như vậy sao?”

“Tôi nói cho các người biết, người của khu số 3 chúng tôi không dễ bắt nạt như khu số 4 đâu, không bao giờ phục tùng các người! Mọi người nói xem, có phải thế không?”

- ------------------
Bình Luận (0)
Comment