Một Bước Lên Tiên

Chương 932

“Nói thực với chị vậy”, giám đốc Vương cười he he: “May là bây giờ chị mới đến, nếu như đổi thành mấy tháng trước đây, chị mà đến đây thì sẽ không đi được nữa đâu”.

“Hả?”, Ngô Vân cực kỳ ngạc nhiên.

Giám đốc Vương liền kể lại đại khái câu chuyện từ lúc đảo Lam bắt đầu được thành lập cùng với những sự kiện lớn xảy ra trong thời gian gần đây.

Ngô Vân nghe xong liền sửng sốt ngẩn ra một hồi lâu, nhất là khi giám đốc Vương dùng cách kể chuyện phóng đại để kể về những việc mà Bạch Diệc Phi đã làm, miêu tả Bạch Diệc Phi giống như là một vị thần.

Ngô Vân cảm thấy mình giống như đang được nghe một câu chuyện thần thoại vậy, nhưng Lưu Hiểu Anh thì lại rất thích câu chuyện phóng đại này, mặc dù biết đều là giả nhưng có người khen Bạch Diệc Phi như vậy thì cô ta cũng cảm thấy rất vui vẻ.

“Giám đốc Vương, những điều này có thật không?”, Ngô Vân ngây ngẩn hỏi.

Giám đốc Vương gật đầu: “Đó là đương nhiên”.

“Quả thực là muốn gặp mặt một nhân vật vĩ đại như vậy một lần”.

“Chị à, ông chủ Bạch đâu phải là người mà đám người như chúng ta muốn gặp là gặp được đâu, cô nói có phải không viện trưởng?”, giám đốc Vương cười nhìn về phía Lưu Hiểu Anh.

Lưu Hiểu Anh có chút kiêu ngạo gật đầu nói: “Đó là đương nhiên”.

Phan Bộ Đình quả thực không tin: “Cô à, cô đừng cho là thật, đám người bình thường này toàn thích phóng đại mọi chuyện, kỳ thực trên thực tế sẽ không được như vậy đâu”.

“Anh này, lần đầu tiên anh đến đảo Lam thì đương nhiên không biết, tôi nói đều là sự thật cả”, giám đốc Vương nói.

Phan Bộ Đình vẫn không tin cho lắm: “Lúc mà tôi còn học đại học, chuyên ngành là tâm lý học nên hiểu rất rõ tâm lý của những người bình thường, nhất là ở những nơi lạc hậu như thế này mọi người thường thần thoại hoá các câu chuyện, kỳ thực nguyên nhân đều là do sự lạc hậu trong cơ chế giáo dục, sự lạc hậu về kinh tế khiến cho nhận thức không được toàn diện mới xảy ra tình trạng như vậy”.

Lời nói của hắn ta rất không khách sáo, giám đốc Vương đột nhiên cảm thấy mất hứng.

Nhưng ông ta lại nghĩ đến Lưu Hiểu Anh đang ở đây, đồng thời bọn họ cũng là khách của Lưu Hiểu Anh, ông ta cũng không muốn nói thêm gì, cuối cùng tìm đại một lý do rồi rời đi.

Lưu Hiểu Anh cũng không đồng thuận với những lời nói của Phan Bộ Đình, cô ta cũng cảm thấy mất hứng, thấy giám đốc Vương đi rồi, cô ta bèn lạnh lùng cười nói: “Tai nghe mắt thấy mới là thật, tự mình còn chưa từng chứng kiến thì đừng có nói lung tung”.

“Hiểu Anh, tuổi em còn nhỏ, có rất nhiều thứ vẫn chưa hiểu được”, Phan Bộ Đình mỉm cười: “Trong xã hội lòng người hiểm ác, cũng giống như vị giám đốc lúc nãy, rõ ràng là miêu tả một cách siêu thực, trên thế giới này làm gì có người nào như vậy chứ?”

“Cái gì mà một mình đánh một đám người? Lại có thể đánh bay người ta? Điều này thật là khó tin? Có phải là đang đóng phim chưởng đâu”.

Phan Bộ Đình nói những lời này, giống hệt như lời của một vị trưởng bối đang truyền dạy kinh nghiệm sống cho bậc hậu bối.

Mà Ngô Vân nghe thấy vậy thì cũng hoàn hồn lại, rất tán đồng lời nói của Phan Bộ Đình: “Hiểu Anh, Bộ Đình nói đúng đó, lời nói của đám dân thường con đừng có tin tưởng quá”.

Lưu Hiểu Anh bị bọn họ làm cho tức đến bật cười, những việc này đều do cô ta đích thân trải nghiệm, làm sao mà lại không tin được?

Đáng tiếc là bất kể cô ta nói cái gì, Ngô Vân và Phan Bộ Đình đều không thể hiểu được, cô ta có chút bực bội, bèn nói thẳng: “Mọi người ăn đi, con ăn no rồi”.



Sau khi bọn họ từ trong khách sạn đi ra, Ngô Vân còn đang cằn nhằn Lưu Hiểu Anh: “Hiểu Anh, chúng ta chỉ ở đây có hai ngày, bây giờ con đã là viện trưởng rồi, mẹ cũng không ép buộc con quay về với mẹ nữa”.

“Con với Bộ Đình, hai đứa giữ số liên lạc của nhau, thường ngày năng liên lạc để bồi dưỡng tình cảm, cũng có thể hiểu về nó nhiều hơn, đến lúc đó à, con sẽ…”.

“Mẹ!”

Lúc này bọn họ đã đi đến bên cạnh chiếc xe tải, mà Lưu Hiểu Anh đã không thể nhẫn nhịn được nữa mà quát lên: “Con đã nói với mẹ rồi, con đã có bạn trai rồi!”

Nghe thấy câu này, Ngô Vân và Phan Bộ Đình đều sửng sốt.

Đúng lúc này Bạch Diệc Phi lại vừa bước xuống từ trên xe, nhìn thấy bọn họ liền hỏi: “Ăn thế nào?”

Còn chưa đợi anh kịp phản ứng, Lưu Hiểu Anh đã nắm ngay lấy tay Bạch Diệc Phi nói: “Anh ấy chính là bạn trai con, Bạch Diệc Phi”.

Ngô Vân sững sờ nhìn hai người bọn họ.

Phan Bộ Đình thì giật mình ngây ra như phỗng.

Bầu không khí giữa bốn người như thể có ai đó đã nhấn nút dừng lại, có cảm giác như đến không khí cũng đã ngừng lưu thông.

Cuối cùng vẫn là Bạch Diệc Phi hoàn hồn trước nhất, cười khổ một tiếng, rồi cất tiếng chào hỏi: “Chào dì”.

Lời của Bạch Diệc Phi vừa dứt, Ngô Vân cũng đột nhiên nổi khùng lên.

“Tài xế? Chỉ là một gã tài xế?”

“Lưu Hiểu Anh, có phải đầu con bị úng nước rồi không? Con nhìn lại mình đi, vừa xinh đẹp lại có địa vị, thế nào mà lại nhìn trúng một gã tài xế?”

“Con lại nhìn anh ta đi, một gã tài xế làm sao mà so sánh được với Bộ Đình, có chỗ nào hơn được Bộ Đình?”

Lời nói của Ngô Vân rất khó nghe, không hề giữ chút sĩ diện nào cho Bạch Diệc Phi.

Phan Bộ Đình thì lại vội vàng khuyên: “Cô à, cô đừng nóng, bớt nóng đã, Hiểu Anh là hồ đồ trong chốc lát thôi, đợi sau này khi cô ấy trải nghiệm nhiều rồi sẽ hiểu thôi”.

Nói xong, Phan Bộ Đình còn trợn mắt lườm Bạch Diệc Phi, lớn tiếng trách móc: “Mày còn ngẩn ra đó làm cái gì? Mau lái xe đi!”

Nghe thấy lời này, Bạch Diệc Phi bất giác buông lỏng tay Lưu Hiểu Anh.

Nhưng thái độ của Lưu Hiểu Anh rất kiên quyết, lại nắm chặt lấy tay của Bạch Diệc Phi, còn dùng bàn tay khác ôm chặt lấy cánh tay của anh, sau đó nói với Ngô Vân: “Mẹ, bất kể mẹ nói gì thì con cũng đã chấp nhận anh ấy rồi, cuộc đời này sẽ chỉ đi theo anh ấy”.

“Con…”, Ngô Vân nhấc tay lên định đánh Lưu Hiểu Anh: “Hôm nay con muốn làm mẹ tức chết đúng không?”

Lưu Hiểu Anh thấy vậy lập tức trốn ra sau lưng Bạch Diệc Phi, nhưng miệng vẫn không thôi: “Mẹ, anh ấy không hề như những gì mẹ nói, anh ấy còn mạnh mẽ hơn bất kỳ người đàn ông nào!”

“Lại nói, con thích con người của anh ấy, thân phận và địa vị của anh ấy chẳng liên quan gì cả”.

“Anh ấy chỗ nào cũng tốt, chỗ nào cũng hơn bất kỳ người nào khác”.

Ngô Vân thấy Lưu Hiểu Anh bảo vệ Bạch Diệc Phi như thế thì tức đến ngực phập phồng: “Được, nếu đã thích nó như thế, vậy hôm nay để cho con thấy người mà con thích sẽ thích con hơn hay là thích tiền hơn?”

Nói xong, Ngô Vân xoay người lườm Bạch Diệc Phi nói: “Anh nghe cho rõ đây, tôi cho anh hai triệu tệ, lập tức rời xa con gái của tôi!”

Bạch Diệc Phi: “…”.

Hai triệu tệ đối với Bạch Diệc Phi mà nói giống như hai tệ đối với người bình thường.

Mà lúc này, Phan Bộ Đình cũng nói theo: “Tao cho thêm ba triệu tệ nữa, tổng cộng là năm triệu tệ, mày lập tức rời xa Hiểu Anh!”

Bạch Diệc Phi rất là cạn lời.

Lưu Hiểu Anh còn nghiêng đầu hỏi Bạch Diệc Phi, trêu anh hỏi: “Năm triệu tệ để anh rời xa em, anh có muốn hay không?”

Bạch Diệc Phi thấy vậy đành thở dài, rồi mới nói với Ngô Vân: “Dì à, chúng cháu thực sự không phải vì tiền mới đến với nhau”.

Ngô Vân cười lạnh lùng nói: “Nói thì dễ nghe, anh chẳng qua chỉ là một tài xế, nhìn trúng chức viện trưởng của con gái tôi, nếu không thì anh sẽ ở bên cạnh nó hay sao?”

“Tôi thấy anh cũng không phải kẻ ngốc, biết mười triệu tệ mà nói thì chẳng là gì với thân phận viện trưởng của một bệnh viện, cho nên muốn bám lấy nó cả đời đúng không?”

Phan Bộ Đình nghe thấy câu này thì cười lạnh lùng nói: “Lại tăng thêm năm triệu tệ nữa, tổng cộng là mười triệu tệ, rời xa Hiểu Anh!”

Nếu như là ngày trước thì Phan Bộ Đình sẽ không lấy nhiều tiền như thế ra đâu, nhưng nếu như hắn ta thực sự cưới được Lưu Hiểu Anh, thì số tiền này vẫn có hy vọng để kiếm lại được, cho nên hắn ta cũng không hề do dự nói ra con số này.

Xong, số tiền này với Bạch Diệc Phi mà nói chẳng đáng là gì.

Bạch Diệc Phi cười bất lực, vừa mới định nói gì đó thì mặt anh biến sắc, quay ra nói với bọn họ: “Mau lên xe!”

Xong Ngô Vân lại chỉ vào Bạch Diệc Phi mắng: “Anh là cái thá gì? Dám ra lệnh cho tôi?”

Ngô Vân quả thực không coi Bạch Diệc Phi ra gì, tài xế thì cũng thôi đi, ăn mặc thì toàn đồ đểu, đầu thì trọc, nhìn ngay nhìn dọc cũng không bằng được Phan Bộ Đình.

“Với cái bộ dạng này của anh, cũng xứng với Hiểu Anh nhà chúng tôi à?”

Nhưng biểu cảm của Bạch Diệc Phi lại rất nghiêm túc, không có một lời thừa thãi nào: “Có chuyện gì nói sau, bây giờ mau lên xe!”

Lưu Hiểu Anh hiểu Bạch Diệc Phi, thấy anh như vậy bèn biết là có chuyện xảy ra, mặt cũng biến sắc theo, không kịp giải thích gì cả đã túm lấy tay Ngô Vân rồi kéo thẳng lên xe: “Mẹ, đừng nói nữa, mau lên xe!”

“Lên xe cái gì?”, Ngô Vân hất tay Lưu Hiểu Anh ra: “Hôm nay phải nói cho rõ mọi chuyện, nếu không thì không ai được đi hết!”

Lưu Hiểu Anh thấy vậy lại vừa kéo chặt Ngô Vân lôi lên xe, vừa vội vã nói: “Mẹ, đừng nói nữa, mau lên xe đi, có nguy hiểm!”

Kết quả vừa mới đi đến cửa xe đã bị Phan Bộ Đình chặn cửa lại, hắn ta lại còn mỉm cười với Lưu Hiểu Anh: “Hiểu Anh, đừng vội, cô nói đúng đấy, tốt nhất vẫn nên nói rõ mọi chuyện trước đi”.

Thấy vậy Lưu Hiểu Anh cũng nổi khùng lên, Bạch Diệc Phi không thể lôi chuyện này ra đụa, hơn nữa cả biểu cảm của anh cũng nghiêm túc hẳn lên thế kia, sợ là việc này không hề đơn giản, mà cái tên Phan Bộ Đình này lại cứ chặn ở trước mặt.

Đây không phải là đẩy mẹ cô ta vào chỗ chết sao? Lưu Hiểu Anh tức đến mức quát um lên: “Anh cút ngay cho tôi!”

Sau khi quát lên còn giơ chân đạp thẳng lên cẳng chân của Phan Bộ Đình.

“A!”, Phan Bộ Đình hét thảm thiết, bởi vì không ngờ đến Lưu Hiểu Anh sẽ đá mình, đứng không vững nên ngã bò ra đất.

Ngô Vân thấy cảnh này thì bị doạ cho giật cả mình, không khỏi càng bực mình hơn: “Hiểu Anh, con làm cái gì đấy?”
Bình Luận (0)
Comment