Một Bước Lên Tiên

Chương 980

Mà người đàn ông nọ sau khi trông thấy Bạch Diệc Phi liền tỏ vẻ nghi hoặc: “Hử?”

Mà Bạch Diệc Phi lại chẳng thèm để ý đến đối phương, lúc nãy khi vừa mới giao đấu, anh đã biết thực lực của mình không bằng được đối phương, nên cũng không tiện để đeo bám.

Cho nên Bạch Diệc Phi tiện tay phi mấy tấm danh thiếp bằng sắt qua, sau đó quay người ôm chặt eo của Lý Tuyết, bật nhảy vài cái đã rời khỏi con hẻm nhỏ này.

Người đàn ông nọ không ngờ được Bạch Diệc Phi vừa đến đã bỏ chạy, đợi anh ta kịp phản ứng lại thì bọn họ đã chạy mất tích rồi.



Bạch Diệc Phi mang theo Lý Tuyết đi đến một con đường sau đó lập tức bắt một chiếc xe đi thẳng về khu biệt thự cảng Lam Ba.

Sau khi lên xe, Bạch Diệc Phi siết chặt bàn tay của Lý Tuyết, lo lắng hỏi: “Em thế nào rồi? Có bị thương hay không?”

“Không có”, Lý Tuyết lắc đầu, nhưng mà lúc nãy cô đã bị doạ cho sợ hết hồn nên giờ sắc mặt vẫn còn tái mét.

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Không sao là tốt rồi”.

Lý Tuyết sau khi hoàn hồn lại được một chút bèn hỏi: “Anh ta là ai?”

“Nhìn bề ngoài thì hẳn là người của Nam Môn”, Bạch Diệc Phi trầm giọng nói.

Lý Tuyết có chút lo lắng nói: “Người của Nam Môn sao lại đến thành phố thiên Bắc này rồi?”

Vẻ mặt của Bạch Diệc Phi trông khá nghiêm trọng lắc đầu.

Bạch Vân Bằng từng nói, trước đó là do việc làm ăn kinh doanh nên có người thuê cao thủ của Nam Môn đến giết Bạch Vân Bằng, vì vậy anh không cảm thấy bất ngờ khi biết người của Nam Môn xuất hiện tại thành phố Thiên Bắc này.

Chỉ là anh không biết đám người này đến thành phố Thiên Bắc là muốn làm gì?

Hơn nữa rất kỳ lạ là, người vừa rồi người kia ắt hẳn là đi theo Lý Tuyết, hơn nữa nếu anh ta muốn theo dõi thì chắc chắn phải bắt đầu từ cảng Lam Ba.

Cho nên tại sao anh ta không đi thẳng đến cảng Lam Ba tìm Lý Tuyết mà lại chặn cô lại ở trên đường?

Nên Bạch Diệc Phi suy đoán người nọ hẳn là không dám đi vào cảng Lam Ba, cũng chính vì vậy nên anh mới bắt taxi đi về cảng Lam Ba.

Bạch Diệc Phi lại có chút lo lắng hỏi: “Ai đang trông mấy đứa nhỏ?”

“Bảo mẫu mà Vương Lâu tìm đang trông”, Lý Tuyết đáp.

Bạch Diệc Phi gật đầu, cảm thấy yên tâm hơn.

Đợi sau khi bọn họ về đến biệt thự, Bạch Diệc Phi bèn nói: “Em đi xem mấy đứa nhỏ trước, anh đi giải quyết chút chuyện”.

“Được”, Lý Tuyết gật đầu.

Lý Tuyết đi nhìn mấy đứa nhỏ, còn Bạch Diệc Phi thì đi đến phòng của Vân Anh.

Sau khi anh đi đến trước cửa, nhấc tay liền đập thật mạnh lên cánh cửa: “Cô đi ra đây cho tôi!”

Bạch Diệc Phi đập cửa rất lâu cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì, đang định nhấc chân đạp tung cửa ra thì bên trong lại truyền đến tiếng của Vân Anh gào ầm lên: “Làm cái gì đấy? Gọi hồn à?”

“Cô ra đây cho tôi!”, Bạch Diệc Phi lại hét lên.

Chẳng bao lâu sau, Vân Anh mở cửa ra, đầu tóc rối bù mặc một bộ đồ ngủ, bộ dáng vừa bị người ta đánh thức, hỏi: “Không biết là tôi đang ngủ à?”

“Mẹ kiếp ai mà biết được là cô đang ngủ?”, Bạch Diệc Phi bị chọc cho tức điên: “Cô nhìn lại xem bây giờ là mấy giờ rồi mà vẫn còn ngủ?”

Vân Anh chẳng thèm quan tâm đứng dựa vào khung cửa: “Vừa mới sáng ra anh đã nổi giận như thế làm cái gì? Ăn nhầm thuốc nổ à?”

Bạch Diệc Phi hừ nhẹ một cái, nói: “Cô còn có mặt mũi hỏi à, cô nói trong thời gian này sẽ bảo vệ vợ con tôi, kết quả thì sao?”

“Kết quả thế nào?”, Vân Anh nghiêng đầu nghi hoặc: “Không phải là vẫn tốt à?”

Vân Anh dường như hiểu ra được cái gì, ngạc nhiên nói: “Vợ anh không phải đã xảy ra việc gì rồi chứ?”

Nói đến đây Bạch Diệc Phi lại càng tức hơn nữa: “Vừa rồi nếu không phải tôi đến kịp thì cô ấy suýt chút nữa đã bị người ta giết rồi, cô có biết không hả? Hơn nữa đối phương còn là cao thủ của Nam Môn!”

Vân Anh nghe đến đây thì mặt biến sắc: “Làm sao có thể!”

“Tôi tận mắt nhìn thấy, có gì mà không thể?”, Bạch Diệc Phi cười lạnh.

Vân Anh bỗng nhiên nhíu mày, cô ta vươn tay tóm tóc mình nói: “Nhưng mà bây giờ, người trong nhà hẳn là sẽ không phái người đến đối phó với anh mới đúng chứ!”

Bạch Diệc Phi thấy cô ta như vậy thì không nhịn được hỏi: “Cô không biết?”

Vân Anh không trả lời anh mà hỏi lại: “Anh là muốn đi vào đợi hay là ra ngoài đợi?”

“Cái gì?”, Bạch Diệc Phi vẫn chưa hiểu được ý của cô ta.

Vân Anh cười he he nói: “Tôi phải đi tắm, hay là tắm chung nhé?”

“Tắm cái rắm!”, Bạch Diệc Phi bị sự vô sỉ của Vân Anh làm cho sửng sốt, tiện tay đóng luôn cánh cửa lại.

Bạch Diệc Phi dựa người vào tường đợi khoảng nửa tiếng thì cánh cửa lại mở ra lần nữa.

Bạch Diệc Phi quay đầu qua nhìn bỗng giật mình, người bên trong đi ra lại là Lý Tuyết.

Sau đó anh mới phản ứng lại, là Vân Anh đóng giả Lý Tuyết, cũng giống như lần đầu tiên gặp Bạch Diệc Phi vậy, cô ta cải trang thành Lưu Hiểu Anh.

Bạch Diệc Phi đánh giá từ trên xuống dưới cô ta một hồi rồi hỏi: “Cô định làm cái gì?”

“Đương nhiên là dụ rắn ra khỏi hang!”, Vân Anh rất đắc ý nói, còn cố ý làm bộ chống nạnh lắc mông.

Lý Tuyết chân chính sẽ không thể làm ra điệu bộ như vậy được.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này, trong lòng giật thót lại đồng thời lập tức sa sầm mặt: “Đừng có khiến người ta buồn nôn nữa! Đổi bộ dáng khác đi!”

Vân Anh thấy vậy còn cố tình trêu ghẹo, nhìn Bạch Diệc Phi chớp chớp mắt nói: “Người đó không phải là muốn giết vợ anh sao? Tôi không đóng giả thành cô ấy thì đóng giả thành ai?”

Bạch Diệc Phi lập tức á khẩu.

Vân Anh ngẩng đầu đắc ý đi ra khỏi phòng, mà trước khi đi còn nói với Bạch Diệc Phi: “Tối nay nhớ là phải bắt đầu xuất phát đi thủ đô đấy”.

“Tôi biết rồi”.



Sau khi Vân Anh đi, Bạch Diệc Phi lập tức liên lạc với Trương Hoa Bân: “Anh Trương, trích xuất hết camera xung quanh cảng Lam Ba trong ngày hôm nay ra cho em xem”.

“Được”.

Tốc độ của Trương Hoa Bân rất nhanh, không bao lâu sau liền nói với Bạch Diệc Phi là đã trích xuất xong.

Tiếp sau đó Bạch Diệc Phi vội vàng đi xuống phòng dưới tầng hầm, mở cửa một gian phòng bên dưới ra đi vào.

Trong phòng có mấy màn hình lớn, trên màn hình hiển thị hình ảnh camera của khu vực xung quanh cảng Lam Ba, mà bên dưới màn hình là một cái bàn và mấy chiếc ghế dựa.

Bạch Diệc Phi ngồi xuống một chiếc ghế nhìn chăm chú người xuất hiện trong màn hình, chính là Lý Tuyết do Vân Anh đóng giả.

Kỳ thực lúc nãy anh cũng có cố ý nói như vậy, anh là muốn nhìn xem Vân Anh có phải thực sự đang âm thầm bày trò gì không? Mà cái người Nam Môn kia rốt cuộc có phải là cùng hội với cô ta không?

Vân Anh với bộ dạng của Lý Tuyết đi qua đi lại trên con đường xung quanh.

Bạch Diệc Phi quan sát một hồi, phát hiện mỗi lần Lý Tuyết đi ngang qua một cửa hàng café đều sẽ nhìn vào bên trong một lúc.

Cho nên Bạch Diệc Phi lập tức gọi điện cho Trương Hoa Bân: “Anh Trương, tra một chút lai lịch của quán café Mưa bụi, và xem nó có cơ sở khác nữa không?”

“Được”.

Bạch Diệc Phi ngắt điện thoại, lại tiếp tục nhìn chăm chú vào màn hình nhưng vẻ mặt anh thì rất nghiêm túc.

Bởi vì anh lại nhìn thấy người đàn ông lạ mặt lúc nãy.

Anh ta vươn tay ra chặn Vân Anh lại, dường như đang nói cái gì đó, Vân Anh thì mặt đầy cảnh giác, hẳn là đang giả bộ hỏi thân phận của anh ta.

Bạch Diệc Phi thấy vậy, không khỏi cảm thấy nghi ngờ, nói như vậy thì cô ta quả thực không biết người này?

Xong hình ảnh tiếp theo xảy ra lại khiến cho Bạch Diệc Phi có chút bất ngờ.

Không biết nói cái gì, người đàn ông nọ lắc đầu với Vân Anh sau đó quay người định đi.

Mà Vân Anh lại không cho anh ta đi nên bước lên trước hai bước muốn chặn đường anh ta, kết quả người đàn ông nọ nhấc chân liền chạy thục mạng.

Vân Anh bèn bắt đầu đuổi theo.

Hai người, một người chạy một người đuổi, rất nhanh đã chạy ra khỏi phạm vi quan sát của camera giám sát, Bạch Diệc Phi nhấn điều khiển đổi sang một camera khác, tiếp tục quan sát hai người.

Cuối cùng bọn họ chạy đến khu vực công trình giai đoạn ba của cảng Lam Ba, ở đó đang trong giai đoạn thi công, mà thậm chí còn có phần thậm chí chưa khởi công.

Bọn họ dừng lại ở một khu vực hẻo lánh rồi bắt đầu đánh nhau.

Bạch Diệc Phi quan sát hai người giao đấu qua màn hình, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Hai người giao đấu rõ ràng là không thua gì nhau.

Vân Anh là một cao thủ đã sắp sửa bước vào cảnh giới thần võ, như vậy xem ra, người đàn ông nọ cũng ở cảnh giới tương đương.

Bởi thực lực của hai người tương đương nhau, cho nên sau một lúc giao đấu bèn tách nhau ra.

Ngay sau đó, người đàn ông nọ không biết nói cái gì, bèn lấy điện thoại ra đưa cho Vân Anh xem.
Bình Luận (0)
Comment