Một Bước Lên Tiên

Chương 982

Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lát, sau đó mới hỏi: “Anh đi theo tôi làm gì?”

Người đàn ông cười hì hì, nói: “Chẳng phải là thuận đường sao?”

“Anh nghĩ tôi có tin không?”, Bạch Diệc Phi cạn lời.

Người đàn ông nhìn biểu cảm của Bạch Diệc Phi, cười ngượng ngùng nói: “Nhìn dáng vẻ là không tin rồi”.

Bạch Diệc Phi lại cạn lời, sau đó hỏi: “Anh tên là gì?”

“Liên Âm”, người đàn ông đáp.

Bạch Diệc Phi có chút hiếu kỳ, nói: “Liên hôn á?”

“Không phải”, người đàn ông cười khoát tay, nói: “Liên trong liên tiếp, Âm trong âm nhạc”.

“À!”, Bạch Diệc Phi gật đầu, cái tên này đúng là đặc biệt. Sau đó anh hỏi: “Anh Liên Âm! Có thể nói cho tôi biết, anh đi theo tôi làm gì không?”

Liên Âm cười đáp: “Tôi đã đồng ý với một cô gái là phải bảo vệ anh”.

“Ai vậy?”, Bạch Diệc Phi lập tức cảnh giác, hỏi: “Anh có biết cô ấy là ai không?”

Liên Âm lắc đầu nói: “Tôi không biết”.

Bạch Diệc Phi lập tức thấy cạn lời, nói: “Anh không biết cô ấy là ai mà còn đồng ý với cô ấy là bảo vệ tôi?”

Liên Âm nói tiếp: “Phái chủ của môn phái chúng tôi mất tích rồi. Tôi giúp cô ta bảo vệ anh thì cô ta sẽ giúp tôi tìm tung tích của phái chủ”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì kinh ngạc không ngừng.

Người đàn ông trước mặt thoạt nhìn rất thật thà, không ngờ đúng là thật thà thật, mà còn đơn thuần nữa.

Chắc phái chủ của họ là Mạnh Lâm nhưng Mạnh Lâm chết rồi, rõ ràng là Vân Anh đang gạt hắn mà hắn vẫn tin.

Bạch Diệc Phi nhìn hắn, hỏi: “Anh tin cô ta? Nếu như cô ta gạt anh thì sao?”

Liên Âm lắc đầu, nói: “Không đâu, người con gái này rất chân thành”.

Bạch Diệc Phi: “…”.

Anh bị chấn động bởi người này. Anh tin rằng, nhìn người thì phải nhìn xem người đó có chân thành không, hơn nữa còn phải nhìn mặt nữa.

Đúng lúc này, Liên Âm kiêu ngạo nói: “Ở Nam Môn chúng tôi, không có ai dám gạt người của phái Phi Tinh”.

Bạch Diệc Phi thấy hắn như thế thì mặt không biểu cảm, gật đầu nói: “Đúng rồi! Anh nói vô cùng có lý”.

Trong lòng anh thầm nghĩ ‘Cũng may hắn không biết Vân Anh là ai, nếu biết thì chắc sẽ không nói tự hào như vậy?’

Tất nhiên, nếu có một người thực lực mạnh như này bảo vệ mình thì Bạch Diệc Phi cũng yên tâm. Vì vậy anh cũng không tiện vạch trần Vân Anh.

Nửa tiếng sau, họ đến sân bay thủ đô, sau đó cùng đi xe đến nhà họ Tùng.

Nhưng lúc họ đến biệt thự nhà họ Tùng và định đi vào thì vệ sĩ ở cổng lại chặn họ lại.

Vì vậy Bạch Diệc Phi lấy ra một chiếc nhẫn thoạt nhìn khá kỳ quái, rồi nói: “Phiền đi thông báo giúp chúng tôi một tiếng! Nếu ông hai nhìn thấy thứ này thì sẽ biết tôi là ai?”

Vệ sĩ nhìn Bạch Diệc Phi rồi nhìn Liên Âm ở bên cạnh anh, mặc dù có chút nghi ngờ nhưng vẫn cầm nhẫn vào thông báo.

Một lát sau cửa mở ra, Tùng Vưu Minh cầm nhẫn đi ra ngoài.

Tiếp đó, Tùng Vưu Minh nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Liên Âm vội giơ tay bắt tay với Bạch Diệc Phi, cười nói: “Vất vả cho anh rồi! Xin mời vào trong”.

Bạch Diệc Phi theo bản năng chau mày lại nhưng cũng không nói gì nhiều mà đi theo hắn ta vào trong.

Sau khi đi đến phòng khách, Tùng Vưu Minh dặn dò người mang trà đến, sau đó mời họ ngồi xuống.

Tùng Vưu Minh sau khi ngồi xuống thì cười hỏi: “Không biết nên xưng hô với hai người như nào?”

Bạch Diệc Phi không hiểu lắm về họ tên của người bên Nam Môn, dù sao thì cũng ít gặp nên tiện miệng nói: “Thương Long!”

Liên Âm không cần phải bịa nên cười đáp: “Liên Âm”.

Tùng Vưu Minh không nghi ngờ gì mà cười, nói: “Cậu hai và cậu cả đúng là tình nghĩa sâu sắc. Cậu chủ cả kết hôn mà cậu hai còn đặc biệt sai người đến đón rước”.

Cậu chủ cả chính là Cát Xa, cậu chủ hai tất nhiên là Cát Anh, cũng chính là Vân Anh. Chỉ có điều, gần như không ai biết đây là con gái.

Tùng Vưu Minh lại cười, nói: “Đợi khi em gái tôi gả qua đó, sau này chúng ta sẽ là người một nhà rồi”.

Bạch Diệc Phi nhìn nụ cười của Tùng Vưu Minh, không biết tại sao anh lại thấy có gì đó không ổn. Chỉ có điều, bề ngoài anh không thể hiện ra mà cười nói: “Tất nhiên rồi!”

Cũng đúng lúc này, Tùng Vưu Minh bỗng thu lại nụ cười, hỏi: “Tôi có thể hỏi hai câu hỏi không?”

“Xin cậu chủ Tùng cứ hỏi”, Bạch Diệc Phi đáp.

Tùng Vưu Minh ngây người ra, sau đó hiếu kỳ hỏi: “Anh Thương dường như còn chưa hỏi tôi là ai, sao lại xác định tôi là cậu chủ Tùng?”

Lời nói vừa dứt, trong lòng Bạch Diệc Phi kinh ngạc.

Cũng may anh đã luyện được bản lĩnh mặt không biến sắc nhưng trong đầu đang nhanh chóng nghĩ ra cách ứng biến. Sau đó, anh điềm tĩnh nói: “Trước khi đến thì tất nhiên phải tìm hiểu qua về nhà họ Tùng chứ”.

Nghe thấy lời này, Tùng Vưu Minh lại cười nói: “Hóa ra là như vậy! Tôi đường đột quá, vẫn mong hai vị thông cảm”.

“Còn nữa là, hôn lễ ngày mai ngồi máy bay sẽ an toàn hơn. Nhưng hình như cậu chủ cả muốn đi đường thủy hơn. Tôi có thể mạo muội hỏi là tại sao không?”

Bạch Diệc Phi chỉ thản nhiên đáp: “Cậu chủ cả có dụng ý của cậu ấy, đây không phải là điều chúng ta nên hỏi nhiều”.

“Đúng đúng! Tôi chỉ hơi tò mò thôi”, Tùng Vưu Minh cười gượng hai tiếng, đáp.

Đúng lúc này, một người giúp việc chạy vào, nói nhỏ bên tai Tùng Vưu Minh gì đó nên sắc mặt Tùng Vưu Minh lập tức thay đổi.

Sau đó hắn ta nói với người giúp việc: “Giam lại rồi tùy anh xử lý”.

“Cảm ơn cậu chủ!”, người giúp việc lộ ra nụ cười, nhìn kiểu gì cũng thấy nham hiểm, sau đó hắn vội chạy ra ngoài.

Mặc dù Bạch Diệc Phi và Tùng Vưu Minh cách nhau một đoạn nhưng thính giác của anh rất tốt. Anh vẫn nghe thấy một cái tên.

“Cô chủ!”

Và cô chủ mà người giúp việc kia nói, ngoài Tùng Lệ Tư thì chính là Tùng Lệ Nhã.

Tùng Lệ Tư sắp lấy chồng rồi thì không thể nào là cô ta, vậy chỉ còn một khả năng.

Đó là Tùng Lệ Nhã.

Họ lại nói chuyện trong phòng khách một lúc, Tùng Vưu Minh sắp xếp một phòng cho họ.

Cả quá trình này Bạch Diệc Phi không hề nhìn thấy Tùng Thảo Tân, cũng không nhìn thấy Phương Nhiên và Tùng Lệ Tư.

Tất cả những điều này đều có chút không ổn. Bạch Diệc Phi ở trong phòng tầm hơn nửa tiếng rồi thay bộ quần áo, sau đó trốn ra khỏi phòng.

Anh biết ở đây có camera, vì vậy trước khi ra ngoài anh đã gọi điện thoại cho Trương Hoa Bân, sau đó gửi tín hiệu cho anh ta để anh ta làm mờ camera đi.

Một khi không còn camera nữa thì thân thể của Bạch Diệc Phi muốn không bị phát hiện ở nhà họ Tùng thì quá dễ dàng.

Biệt thự nhà họ Tùng cũng là khu nhà phố, ba biệt thự nằm cạnh nhau. Mỗi biệt thự đều rất lớn, đều có ba tầng trên và hai tầng dưới mặt đất.

Nhưng hiện giờ thì thấy, biệt thự mà mình ở chuyên dùng để tiếp khách.

Bạch Diệc Phi cảm thấy chắc không có vấn đề gì nên trực tiếp đi vào biệt thự của gia chủ.

Khắp nơi trong biệt thự này đều trang trí bóng bay nhiều màu sắc, còn dán chữ hỉ màu đỏ. Ngoài vệ sĩ thì còn có khách đến nữa.

Bạch Diệc Phi đến ban công tầng ba, chỉ nghe thấy tiếng cười nói của nhóm phụ nữ nên tiếp tục đi xuống.

Lúc đến tầng hai, đi đến căn phòng mới xây lại nhưng cửa đóng then cài. Anh đi lên nghe thì không nghe thấy âm thanh gì.

Đúng lúc này, cầu thang truyền lại tiếng bước chân. Bạch Diệc Phi không dám ở lại lâu mà đi xuống dưới.

Lúc đi đến tầng một, Bạch Diệc Phi cảm thấy có gì không ổn. Bởi vì bảo vệ ở đây nhiều gấp đôi bên ngoài.

Tầng một không phải tầng hầm mà là bể bơi. Xung quanh bể bơi có mấy phòng, phía trước mỗi phòng đều có người canh giữ.

Bạch Diệc Phi nhìn qua khe cửa thì phát hiện ở cửa thông gió, vì vậy anh làm ra chút động tĩnh.

Hai vệ sĩ sau khi nghe thấy âm thanh, lập tức nhìn về phía có động tĩnh, sau đó đi về đó xem sao.

Bạch Diệc Phi nhân cơ hội thì đi vào chỗ cửa đó.

Lúc anh nhìn vào trong thì lập tức đờ người ra.

Trong phòng có một người đàn ông và một người phụ nữ bị trói chặt rồi ngồi co rúm ở góc.

Cách đó không xa có một cái bàn, ba vệ sĩ đang ngồi uống rượu ăn cơm.

Khiến Bạch Diệc Phi kinh ngạc là một người đàn ông và một người phụ nữ đó là Tùng Thảo Giác và Tùng Lệ Nhã.

Ban đầu, sau khi đảo Lam và người Nam Môn dừng chiến thì Tùng Lệ Nhã đã tạm biệt Trường Tiễu quay về thủ đô.

- ------------------
Bình Luận (0)
Comment