Một Cây Hoa Đào

Chương 122

Chờ đến khi Phan Đào cùng với đoàn người vừa bước một chân vào trong hoàng cung, liền không khống chế được híp mắt lại. Nên nói hoàng cung không hổ là hoàng cung sao? Khoan nói đến hai tường thành dài dài màu đỏ thẫm bên kia, đến cả ngói lưu ly xa xa phía trên cũng đã sặc sỡ lóa mắt, còn có hai cửa hông thi thoảng đi ngang qua, có thể mơ hồ nhìn thấy một vài kỳ hoa dị thảo, ngay cả gạch trên đất bị nhóm cống sĩ bọn họ giẫm dưới chân, đều đã không phải gạch thông thường rồi, phía trên chạm trổ hoa văn tinh xảo thác lạc hữu trí, cảm giác làm trang sức cho tường cũng đủ rồi, nhưng mà ở chỗ này, lại chỉ dùng để lót đường.

Trong đoàn người, không thiếu học sinh nhà nghèo, vừa nhìn thấy hoàn cảnh như vậy, mỗi một người đều không khống chế được khẽ thấp giọng hô ra tiếng. Có lẽ là động tĩnh hơi lớn, rất nhanh liền dẫn đến Tào Vĩ xếp hàng ở đầu đội ngũ xem thường, trong lòng nghĩ bụng nói, 'Thật là một đám dân quê chưa thấy qua cảnh đời, còn chưa tới cung điện đã than ngắn thở dài như vậy, thật là mất thể diện cống sĩ.'

Động tĩnh tuy rằng không nhỏ, nhưng mà nội thị dẫn đường trước mặt thì cứ như không nghe thấy gì, mắt nhìn thẳng đi trước dẫn đường, ngay cả đầu cũng không có quay lại dù chỉ một chút, tựa hồ như đã quen rồi. Hành lang dài rất dài, đi theo bước chân người dẫn đường phía trước, chỉ mới được nửa đường, có vẻ tiếng kinh hô trước đó cũng từ từ biến mất, một đường đi về hướng nam không sai biệt lắm xấp xỉ một khắc đồng hồ sau đó, nội thị dẫn đường trước mặt, lúc này mới dừng bước ở một cửa cung điện.

Nghĩ tới, nơi này chắc hẳn chính là trường thi chính của thi Đình lần này, nhóm cống sĩ vẫn luôn nửa cúi đầu, lúc này mới tụ năm tụ ba ngẩng lên, lặng lẽ quan sát cảnh tượng chung quanh.

Nội thị phụ trách dẫn đường vừa rồi, từng người một bất tri bất giác, đều đã lui xuống, đứng ở trước mặt các vị cống sĩ chính là các quan viên lễ bộ phụ trách tổ chức thi Đình lần này, sơ lược tính toán, ước chừng có hơn mười vị, từng người mặc quan bào chính thức, phía trên thêu hoa văn chim muông thú vật, hướng về nhóm cống sĩ chờ ở nơi này răn dạy một phen, đại ý chính là thi không dễ, không được thất bại trong gang tấc các loại mà thôi.

Mắt thấy dặn dò đã gần như xong xuôi, lúc này mới lại điểm danh một lần cuối cùng, sửa sang lại cách ăn mặc không phù hợp quy củ của vài cống sĩ, lại dạy một ít lễ nghi thường dùng trong cung, chờ đến khi trong cung điện lục tục truyền đến giọng tuyên chỉ, mới mang người đi vào điện Thái Hòa ở phía sau.

Trong điện Thái Hòa, trừ bệ hạ thân ngồi ở vị trí cao ra, cũng có không ít quan viên, dùng ánh mắt khảo sát chăm chú nhìn nhóm cống sĩ mới đến này. Phan Đào tinh mắt, cơ hồ là ngay lập tức, đã nhìn thấy Vương thủ phụ đứng đầu đội ngũ quan viên. Mà bên cạnh Tào Vĩ đi ở đầu đoàn người, cũng ngay lập tức, nhìn thấy phụ thân mình, đang đứng trong đám người, vui vẻ thoải mái vừa vuốt râu trước ngực, vừa kiêu ngạo cùng các đồng liêu bên cạnh nhỏ giọng nói gì đó.

"Học sinh bái kiến Thánh thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."

Cống sĩ bởi vì còn chưa ra làm quan, cho nên không thể dùng từ thần tử, nhưng bởi vì nhóm cống sĩ có thể tham gia thi Đình, ở một mức độ nào đó, đều đã có thể coi như môn sinh của thiên tử, cho nên dùng học sinh tự xưng là đủ rồi.

Một tiếng "Bình thân" có phần uy nghiêm từ trên cao truyền lại, chỉ là nghe, cảm giác, tuổi tác không lớn?!

Đây là lần đầu tiên nhóm cống sĩ cách thánh thượng gần như vậy, không ít cống sĩ đã kích động không khống chế được hơi run lên, nhưng mà vì ngại lễ nghi, từng người vẫn cố tự trấn định thoáng cúi đầu, mắt nửa hạ xuống lại không khống chế được vòng qua vòng lại, nghĩ đến hẳn là muốn nhìn một chút thiên tử thân ở thượng vị rốt cuộc là bộ dáng gì, nhưng mà ai cũng không dám giương mắt nhìn kỹ.

Sau khi nhóm cống sĩ hành lễ, thiên tử liền không mặn không nhạt mở miệng nói mấy câu giáo huấn, đại ý chính là khích lệ một chút chư vị thí sinh ở đây. Nguyên bản cặp mắt thờ ơ, sau khi đột nhiên nhìn thấy Phan Đào đứng đầu đội đoàn người, nguyên bản nói được một nửa, lập tức cũng không nhịn được bỗng dưng ngưng một cái, lúc này mới ung dung điềm tĩnh tiếp tục nói.

Tiếp theo, vốn phải đem đề thi Đình trước mặt mình giao cho quan bưng đề, liền có thể trực tiếp bắt đầu tiến hành thi Đình.

Nhưng mà bỗng dưng, sau khi nói xong giáo huấn, thiên tử lại nửa ngày không nhúc nhích. Quần thần bên dưới không khỏi có chút kỳ quái, bên cạnh nội thị cũng bất an ngước mắt nhìn thiên tử, khẩn trương bất an nhất, vẫn là bốn trăm cống sĩ cung kính đứng ở trong điện, không biết rốt cuộc là chỗ nào xảy ra sai lầm, chọc cho thiên tử không thích?!

Bầu không khí bất an dần dần lan tràn ra, Phan Đào vốn dĩ vẫn cúi gằm mặt không dám tùy tiện ngẩng đầu, lần này cũng không nhịn được, lặng lẽ ngẩng đầu lên. Vốn dĩ chỉ định lơ đãng quan sát thiên tử một cái, nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, ai ngờ tới, lại bỗng dưng liền cùng thiên tử đối mặt một lần.

Phan Đào lập tức sững sờ tại chỗ.

Thiên tử tuổi tác quả nhiên không quá lớn, mặt trắng không râu, có một chút mập, nhưng mặt mày ngũ quan đều vô cùng tinh xảo, cùng thanh âm uy nghiêm vừa rồi bất đồng, ngược lại nhìn có mấy phần thiếu niên ngây thơ, xem ra, nhiều lắm là một thanh niên 27 28, nhưng mà, biết đâu lại là được bảo dưỡng tốt cũng không chừng.

Thật vất vả từ mới hoàn hồn lại từ việc đột nhiên đối mặt thiên tử, vừa rồi có lẽ trôi qua rất lâu, nhưng cũng có thể chỉ là ngắn ngủi một cái chớp mắt, chú ý tới ánh mắt thiên tử có thêm hứng thú, Phan Đào mới lập tức chú ý tới mình có vẻ mất lễ nghi, thừa dịp chung quanh vẫn chưa có người nào kịp chú ý tới, vội vàng cúi đầu, nửa ngày cũng không lại nâng lên nữa.

Nhìn thấy Phan Đào bộ dáng này, thiên tử bỗng dưng mắt sáng lên, ngay sau đó lại giả bộ không thèm để ý nhẹ nhàng ho khan một tiếng, quét mắt một vòng chung quanh sau, lúc này mới chỉ chỉ đề thi được niêm phong màu vàng trước mặt mình, chỉ thị nội thị bên cạnh, trong điện Thái hòa mới lại khôi phục trật tự ban đầu.

Vừa rồi chẳng qua là một tiểu nhạc đệm âm thầm mà thôi, ngược lại cũng không ai chú ý tới hỗ động giữa thiên tử và Phan Đào.

Thi Đình chỉ thi sách luận, hoàng hôn nộp bài thi, cung cấp một bữa ăn sáng và bữa trưa, cùng hai lần nước trà.

Vốn dĩ dựa theo thông lệ, thiên tử sau khi phát biểu giáo huấn xong, chính là đã có thể rời đi, đợi đến cuối cùng phê duyệt mười bài xuất sắc nhất truyền lên là được, năm trước phần lớn cũng như vậy. Nhưng mà năm nay, thiên tử lại thái độ khác thường, không chỉ không dự định rời đi trước, lại còn cho người dời tấu chương từ bên ngự thư phòng tới, dự định ở đây cùng với nhóm cống sĩ này?

Chú ý tới hiện tượng này, không ít quan viên không rõ nguyên nhân không khống chế được bắt đầu trố mắt nhìn nhau, thiên tử không rời khỏi, bọn họ tự nhiên cũng không thể tùy ý rời khỏi, từng người, chỉ đành phải toàn bộ đều lưu lại.

Đại điện hai bên đông tây đã dựa theo xếp hạng thi Hội chia nhóm thành hai hàng, đến khi nhóm cống sĩ từng người một đều ngồi vào hàng, lễ bộ một lần nữa nhấn mạnh khái quát giáo huấn một lần, liền bắt đầu phân phát đề, chuẩn bị thi.

Nhóm cống sĩ chuẩn bị thi, thiên tử cũng bắt đầu chú tâm phê duyệt tấu chương, mà những đại thần không dám rời đại điện, thời điểm nhàn rỗi nhàm chán cũng chỉ có thể tụ năm tụ ba loạn chuyển bốn phía, duy trì an tĩnh đồng thời thỉnh thoảng nhìn xem nhóm cống sĩ đáp đề.

Phan Đào vừa nhận được bài thi, liền bình tĩnh lại, đề thi không nhiều, chủ đề chủ yếu, chỉ là về chính sách quốc gia, tầm hai ba trăm chữ, câu hỏi, bất quá chỉ có một hai câu mà thôi. Đề lần này, phân thành hai câu, câu thứ nhất chính là chuyện về nông nghiệp, đề mục cũng không phải quá khó, nhưng mà câu thứ hai...

Lại là hỏi quan điểm riêng của nhóm cống sĩ đối với quan điểm của thiên tử. Nhưng mọi người hôm nay đều lần đầu tiên ra mắt thánh thượng, không có chung đụng, không biết tính cách của thiên tử, đạo đề này, tựa hồ rất khó giải quyết a.

Nếu nói muốn ổn thỏa nhất, vậy khẳng định là nịnh hót a dua, nhưng mà nếu như ai cũng đều viết một bài vỗ mông ngựa nghìn bài rập khuôn như vậy, bản thân phải làm sao mới có thể đủ bộc lộ tài năng? Nhưng nếu là phê bình đề nghị, Phan Đào nhìn trộm một chút thiên tử đầu chôn xuống bàn phê duyệt tấu chương, ngộ nhỡ không nắm chắc mức độ, chọc giận thiên tử, cuối cùng để cho thi hỏng thì sao, nên làm thế nào cho phải?

Thời điểm do dự, trong đại điện, nhóm cống sĩ thấy được đề thi tựa hồ cũng có ý tưởng như vậy, đại điện vừa rồi vẫn một mảnh yên tĩnh, mơ hồ có trận trận vo ve.

"Yên lặng!"

Nhưng mà tiếng nghị luận còn chưa bắt đầu, đã bị quan viên lễ bộ bên trong điện Thái hòa một tiếng đè áp xuống.

Mọi người đều ngừng miệng, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, chờ đến khi đại điện lại lần nữa khôi phục an tĩnh, rất nhanh, giấy thi phát xuống, từng người dựa theo thứ tự, hai tay nhận lấy giấy thi lễ bộ phân phát xuống.

Phan Đào nhận lấy giấy thi, đầu tiên là ở vùng được phong kín, viết xong họ tên, quê quán, tuổi của mình xong xuôi, lúc này mới nhìn đề thi bắt đầu phạm khó.

Câu thứ nhất, bản thân trước đó đã làm rất nhiều đề mục tương tự như vậy, tự nhiên sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Chỉ là, câu thứ hai, nên viết như thế nào? Viết như thế nào mới là thích hợp, hoặc là nói, viết như thế nào, mới có thể để cho bản thân từ trong đám thí sinh nơi này, bộc lộ tài năng, độc chiếm dẫn đầu đây?!
Bình Luận (0)
Comment