Một Cây Hoa Đào

Chương 145

Lâm Lam đã có thai ba tháng, trải qua đoạn thời gian lắng đọng này, Phan Đào cuối cùng cũng đem tâm tình tràn đầy vui sướng cùng nhu tình ban đầu kia của mình thu liễm, không có tùy ý lộ ra bên ngoài như vậy nữa. Nhưng chỉ cần là người quen biết Phan Đào, đều có thể nhìn ra được khoảng thời gian từ đó đến nay, vui sướng giữa hai chân mày Phan Đào, cho dù là trong công tác có chút sóng gió nhỏ, cũng không thể làm cho nó tiêu tán. Vì thế, Dương Tu cũng cố ý trêu ghẹo hắn nhiều lần, cuối cùng nhìn Phan Đào bộ dáng vui tươi hớn hở kia, vẫn là trong lòng cao hứng thay cho hắn.

Dẫu sao hắn cùng Lâm Lam từ khi thành hôn tới nay, đã xấp xỉ tám năm, giữa hai phu thê trừ con gái lớn Quả Quả ra, vẫn luôn cũng không lại truyền ra tin tức tốt. Tình huống trong nhà Phan Đào, Dương Tu tự nhiên cũng có biết một hai, vốn dĩ cũng là con một, dĩ nhiên là tử tự trọng yếu nhất. Trước đó vụng trộm, Dương Tu còn thầm nghĩ đến, có nên giúp bạn thân mình lại tìm cái đại phu, hoặc là... Nhưng nếu bây giờ đã giải quyết, vậy dĩ nhiên cũng không nhắc lại nữa.

Bên kia, người khác còn đang vì chuyện Phan Đào có hậu mà cảm thấy cao hứng, bên này, Lâm Lam nhìn phu quân giống như một đứa nhỏ to đầu, chính là không khống chế được không biết làm sao. Rõ ràng người trước kia nhìn rất là chững chạc ôn nhu, kể từ khi biết bản thân mang thai đứa nhỏ, liền chẳng khác gì đứa trẻ có được một đồ chơi mới lạ, không phải hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm bụng mình cười ngây ngô, thì chính là dính chặt bên cạnh mình trái cọ một chút phải cọ một chút.

Nếu không phải bởi vì lúc Phan Đào cười hềnh hệch còn biết chú ý phân tấc, Lâm Lam đã sớm đem tống cổ hắn ra.

Phan Đào mỗi ngày đều phải bận rộn đi nội các xử lý công việc, chuyện không nhiều nhưng cũng không phải dễ dàng, Lâm Lam cũng không biết gần đây thế nào, Phan Đào kể từ khi biết bản thân sắp có con, liền thường thường sau buổi trưa không lâu đã trở về. Hỏi qua mấy lần, Phan Đào đều nói không có việc gì, sau đó, ngay cả Dương Tu thỉnh thoảng đến nhà viếng thăm cũng bày tỏ không có gì, Lâm Lam mới buông xuống lo lắng trong lòng.

Từ sau khi có đứa nhỏ, đã trải qua vô vọng thống khổ trước đó, Lâm Lam tự nhiên biết đứa nhỏ mình đang mang đến được đây, rốt cuộc có bao nhiêu không dễ dàng. Niềm vui có con, lập tức liền quét sạch tâm tình buồn bực không vui trước đó, cả người đều trở nên sáng sủa không ít.

Trước đó bởi vì luôn luôn theo toa thuốc điều dưỡng thân thể, có rất nhiều thuốc mang thai về sau lại không thể dùng, Lâm Lam luôn luôn lo lắng thân thể mình không đủ để cho đứa nhỏ trong bụng có sức khỏe lớn lên, Phan Đào dứt khoát đoạn thời gian trước bỏ thời gian, đi tìm vị phụ khoa thánh thủ trước đó Lâm viên ngoại từng cầu, xin về không ít phương thuốc điều dưỡng. Nhưng dù sao cũng là thuốc ba phần độc, vị đại phu sau khi bắt mạch cho Lâm Lam, vẫn là đề nghị, trừ thuốc bảo vệ thai ra, có thể không uống thuốc thì tốt nhất không uống thuốc.

Về phần thân thể thể chất không tốt, phụ khoa thánh thủ ngược lại cho Phan Đào không ít bài thuốc thức ăn thực liệu. Cho dù sau khi mang thai Lâm Lam trở nên kén ăn, rất nhiều thứ đều không ăn nổi, Phan Đào vẫn một ngày ba bữa hầm xong để ở một bên dự trữ sẵn. Khẩu vị của Lâm Lam cùng trước kia biến hóa không chỉ đơn giản là lớn, nguyên bản khẩu vị sở thích chính là thức ăn thanh ngọt, nhưng mà không biết sao, sau khi có đứa nhỏ, từ từ, khẩu vị trở nên cùng Phan Đào chênh lệch không bao nhiêu, bắt đầu thích ăn cay.

Đối với việc này, Lâm Lam ngược lại trong lòng mơ hồ chứa mấy phần bất an. Dẫu sao, không phải đều nói, cái gì gọi là 'chua nam cay nữ' sao? Bản thân thích ăn cay như vậy, chỉ sợ trong bụng, có lẽ là một nữ oa oa. Ngược lại không phải nói Lâm Lam không thích nữ oa oa, nếu không ban đầu ở Hải Tuệ Tự cũng sẽ không nhận nuôi Quả Quả, chỉ là, nghĩ đến nhiều năm như vậy, bản thân luôn không thể giúp chồng mình sinh hạ một trai nửa gái, cái thai đầu tiên chờ mong đã lâu này, đúng là vẫn mong có thể để cho phu quân kéo dài hương khói.

Bởi vì vừa vặn có thai ba tháng, cho nên bụng còn chưa hết sức rõ ràng, Lâm Lam thể chất không tốt mạch cũng không đặc biệt ổn, đại phu cũng trong chốc lát không thể chẩn đoán được trong bụng mang thai, rốt cuộc là nam hài tử hay là nữ hài tử. Lâm Lam bất an, chỉ đành tin một ít cái mà dân gian gọi là kinh nghiệm truyền miệng kia.

Giống như cái gì 'bụng tròn chính là mang thai con gái, bụng hơi nhọn một chút, vậy thì chính là mang thai con trai.' Thời điểm Lâm Lam tắm gội, cũng từng vụng trộm quan sát qua, nhưng mà không biết bởi vì bụng quá nhỏ, hay bởi vì mình thật sự không biết cách nhìn, nhìn thế nào, đều nhìn không ra, cái gì gọi là 'nhọn' hay 'tròn', kiên trì một đoạn thời gian, vẫn luôn không nhìn ra nguyên cớ, Lâm Lam cũng chỉ đành hậm hực buông tha phương pháp kiểm chứng này.

Quay lại điều tra một phương pháp khác, chính là "sinh con trai xấu mẹ", ý tứ là, nếu như mang thai con trai, mặt mẫu thân liền sẽ so với trước đó xấu hơn một ít. Lâm Lam ban đầu đối việc này vẫn có chút sợ hãi, dẫu sao phu quân mình một người thanh phong tễ nguyệt như vậy, bản thân vốn chỉ có thể coi như thanh tú hơn người một chút mà thôi, nếu lại xấu xí đi một ít, không biết đến lúc đó cùng phu quân đứng chung một chỗ, còn có thể xứng đôi hay không.

Lo lắng cả một đoạn thời gian, trong thời kỳ này, Lâm Lam vẫn luôn không dám soi gương, may mắn có bầu, Phan Đào cũng không để cho Lâm Lam mỗi ngày trang điểm, những thứ son môi phấn nước kia mặc dù thủ công chế thành, nhưng mà bên trong hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút bột chì, tự nhiên là có thể không dùng liền không cần dùng mới tốt. Về phần làm kiểu tóc, bởi vì vẫn luôn không ra cửa, cả ngày trừ đi dạo một vòng khắp nơi trong hậu viện nhà mình, thì chính là ngồi ở trong phòng sửa sang lại tã cùng yếm mà đứa nhỏ cần khi ra đời thôi. Cho nên cũng chỉ đơn giản xắn tóc một chút, nhìn không đến mức lôi thôi lếch thếch là được rồi.

Cứ như vậy, Lâm Lam không sai biệt lắm đã liên tục mấy tháng cũng không có nhìn gương, không dám tùy tiện soi gương kiểm chứng, Lâm Lam dứt khoát lựa chọn một phương pháp uyển chuyển hơn một chút. Mỗi khi Phan Đào thấu tới, Lâm Lam liền sẽ nhân cơ hội lôi kéo hắn, hỏi bộ dáng của nàng, có biến hóa gì không. Vốn dĩ cho rằng Phan Đào sẽ nói bộ dáng mình, trở nên đẹp mắt hoặc là khó coi hơn, kết quả không ngờ...

"A, Lam Lam nàng hôm nay mang bông tai không giống mấy ngày trước? Là mới mua sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy. Bông tai này là ta ngày hôm qua..." Lâm Lam đang định tiếp tục nói, chợt dừng, có chút ảo não nhìn Phan Đào, nói, "Không phải là cái này không giống, ta hỏi chàng là, ta cùng trước kia có chỗ nào không giống nhau không a?" Lâm Lam có chút dở khóc dở cười, khoát tay lia lịa tỏ ý bản thân không phải nói cái này, sau đó tiếp tục mặt trông đợi chờ Phan Đào trả lời.

"Không phải cái này sao? Vậy thì... A, ta biết rồi, tóc trên trán nàng, hình như ngắn hơn một ít." Phan Đào kỹ lưỡng nhìn chằm chằm mặt Lâm Lam thật lâu, chợt toát ra một câu nói này.

Lâm Lam nghe vậy sửng sốt, hồi lâu phục hồi tinh thần lại, liền có chút ngại ngùng níu tóc trán một cái, dè dặt cẩn thận mở miệng dò hỏi, "Cái này? Nhìn rất rõ ràng sao?"

"Có rõ một chút, bất quá rất đẹp mắt, rất thích hợp nàng mà. Là hôm nay cắt sao?" Phan Đào giúp quan sát một chút, lại mở miệng an ủi.

"Hì hì, là hôm nay để cho Tiểu Nguyệt giúp ta sửa nga, ta nói cho chàng biết a..." Lâm Lam nghe vậy, mặt mày hớn hở kéo tay Phan Đào, liền bắt đầu lải nhải nói về chuyện hôm nay. Chờ qua một lúc lâu, Lâm Lam cuối cùng kể xong, Phan Đào cũng đã đến phòng bếp đi giúp kiểm tra dược thiện hôm nay hầm xong chưa, Lâm Lam lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, bản thân lại bị Phan Đào lừa xuống mương, lại một lần nữa quên mất vấn đề ban đầu muốn hỏi, tức thì ảo não vỗ gò má một cái.

Không biết Lâm Lam rốt cuộc đang quấn quít cái gì, Phan Đào ở trong bếp kỹ lưỡng tra xét chân giò lợn đang chầm chậm chưng trong lọ sành, bên cạnh xa xa, vây quanh hai ba phụ bếp, đối với việc Phan Đào mặc triều phục xuất hiện ở trong bếp, đều là một bộ nhìn mãi thành quen, thấy nhưng không thể trách.

Mới vừa ban đầu, mọi người đều còn chưa quá quen thuộc với việc đại lão gia nhà mình, mỗi ngày bãi triều xong đều hướng ra sau bếp chạy một ngày ba chuyến, cho dù bọn họ đều là người chưa thấy qua cảnh đời, nhưng lại cũng biết, đoán chừng, trừ lão gia nhà mình ra, không có bất kỳ lão gia nhà nào giống như vậy, bởi vì phu nhân có thai, mà lo lắng mỗi ngày tự mình chuẩn bị dược thiện.

Hôm nay giúp Lâm Lam chuẩn bị chính là hầm chân giò.

Tuy rằng khẩu vị Lâm Lam thay đổi không ít, nhưng mà thói quen thích ăn ngọt vẫn không đổi được, lại còn cộng thêm cay, vì để đón ý nói hùa cái khẩu vị này, Phan Đào quả thực cũng xuống một phen công phu. Mặc dù nói phụ nữ có thai ăn cay ngược lại không quan hệ gì quá lớn, nhưng bởi vì thể chất của Lâm Lam, đại phu vẫn đề nghị tốt nhất ăn ít một chút. Cho nên lúc vừa bắt đầu, Phan Đào rất nghiêm khắc giám sát, nhưng mà không chịu nổi Lâm Lam thật sự là quá mức biết làm nũng.

Cũng không biết có phải thật sự là sau khi có đứa nhỏ liền sẽ thay đổi một người, Lâm Lam mỗi lần làm nũng, đều làm Phan Đào nhìn sửng sốt một hồi, đấu trí so dũng cả một đoạn thời gian, cẩn thận hỏi thăm đại phu nhiều lần, lúc này mới mỗi ngày bên trong dược thiện, để lên một ít ớt. Chỉ là ăn mang điểm cay mà thôi, ngửi thì một chút cảm giác cũng không có, may mắn Lâm Lam cũng không phải đặc biệt có thể ăn cay, chẳng qua thèm ăn mà thôi, mức độ giống như vậy, nàng cũng đã thỏa mãn.

Bởi vì Phan Đào mỗi ngày bãi triều, sau khi cùng Lâm Lam cười nháo qua một trận, còn phải vội vàng trước giờ cơm tối giúp Lâm Lam chuẩn bị xong dược thiện, cũng đã không dư bao nhiêu thời gian. Nhưng mà không biết có phải bởi vì kỹ thuật nấu nướng của Phan Đào thiên phú so với Lâm Lam cao hơn một chút, khoảng thời gian này mỗi ngày ngâm người trong bếp, tài nấu nướng mặc dù không tốt bằng nữ đầu bếp, nhưng so với Lâm Lam gà mờ, cũng đã thực mạnh hơn không ít.

Muốn ở trong thời gian ngắn đem chân giò hầm vừa mềm lại vừa nhừ, vẫn phải có một điểm nhỏ bí quyết. Phan Đào đem một nửa chân giò cắt ra, lấy chuôi đao dùng sức kỹ lưỡng gõ đánh phía trên một hồi, mới cắt thành khối, thả chút rượu cùng gừng đi vào ướp một chút, sau lại ở trong nước sạch trụng máu qua một lượt. Lúc này mới bỏ vào lọ sành sớm đã chuẩn bị sẵn, cộng thêm giấm chua, đường phèn, xì dầu, gừng khối, vụn tỏi, sơn tra, cẩu kỷ, tỉ mỉ dùng lửa vừa hâm lên.

Chân giò giống như vậy, trước không được thêm muối, đợi đến cuối cùng hầm tương đối ổn, Phan Đào mới tăng thêm chút ít muối và tiêu cay, coi như là giúp chân giò lợn chua cay tăng một chút mùi vị.

Đến khi cơm tối đều đã chuẩn bị xong, Phan Đào cùng với người hầu sau lưng cùng nhau đến nhà chính, đã nhìn thấy Lâm Lam ôm một hộp quà chưa từng thấy qua, suy nghĩ định mở.

- ---------------

Lâm Lam phục hồi tinh thần lại, Phan Đào đã không nhìn thấy bóng dáng, đang nghĩ có nên kêu Phan Đào trở lại hay không, nghĩ nghĩ đành kệ, bản thân từ trên bàn trang điểm rút ra gương đồng thật lâu đã không dùng qua, lúc này mới cùng gương đồng mắt lớn trừng mắt nhỏ quan sát.

Kỹ lưỡng suy tính hồi lâu, lại quả thực không nhìn ra gì cả, gương đồng thường ngày tuy rằng phản chiếu hình ảnh cũng xem như rõ ràng, nhưng mà nếu thật sự muốn hiển hiện ra bộ dáng của mình không lệch chút nào, lại vẫn khó tránh khỏi có mấy phần sai lệch.

Trước không nói, Lâm Lam muốn xem sắc mặt mình có đổi thành vàng vọt hay không, dùng cái gọi là gương đồng thau này không nhìn ra không nói, chính là những thứ gọi là 'tàn nhang' a cái gì đó, quả thực là không nhìn thấy gì cả. Ôm gương đồng, Lâm Lam vẻ mặt mất mát tinh thần lại sa sút một hồi, dứt khoát để cho Tiểu Nguyệt bên cạnh mình giúp mang đến một chậu nước trong.

Vốn dĩ đối diện gương đồng nhìn không rõ ràng, cho rằng đối diện chậu nước sẽ rõ ràng hơn một chút, nhưng mà không biết có phải bởi vì sắc trời đã tối, hay bởi vì cây nến trong phòng, vẫn chỉ mơ hồ có thể thấy một bóng người mà thôi, ngay cả gương đồng vừa rồi cũng không bằng! Lâm Lam không cam lòng bĩu môi, lần này ở trong chậu nước rửa tay một cái, liền mất hứng thú leo lên giường mềm mà ban nãy vẫn luôn nằm.

Vừa leo lên, lúc này mới phát hiện một hộp quà vừa rồi vẫn luôn không chú ý tới. Đây, là thứ gì? Lâm Lam cầm trên tay hộp quà, hướng về Tiểu Nguyệt lắc lắc, Tiểu Nguyệt lúc này mới giải thích: "Tiểu thư, cái này là sáng sớm, từ dịch trạm đưa tới, là lão gia cố ý nhờ người mang hộ tới đưa cho ngươi!"

Cha đưa?

Lâm Lam tò mò nhìn hộp quà một cái, đang suy nghĩ muốn mở ra, Phan Đào cùng một hàng người hầu phía sau từ cửa nối đuôi mà vào. Nhìn bọn họ bày dọn cơm nước trên bàn ăn cách đó không xa, lại nhìn lọ sành Phan Đào bưng trên tay, đang hướng bản thân bên giường này, Lâm Lam tò mò ở trong không khí ngửi một cái, một cỗ mùi vị chua ngọt bên trong mang hơi cay, tâm niệm vừa động, liền đem hộp quà trên tay để xuống, quay lại mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm lọ sành.

Phan Đào chú ý tới động tác nhỏ của Lâm Lam, cũng không có để ý để xuống lọ sành trên tay, vừa nhìn Lâm Lam mở ra lọ sành xong kinh hỉ kêu lên, vừa buồn cười nhìn hộp quà bị Lâm Lam ném ra sau ót. Lúc này mới ung dung thong thả mở ra hộp quà Lâm Lam vừa rồi còn không kịp mở, chỉ là sơ sơ liếc một mắt mà thôi, vừa rồi vẫn còn thờ ơ, Phan Đào tức thì dừng động tác trên tay, mãnh liệt lập tức đậy lại nắp hộp, giống như bên trong có cái gì nước lũ mãnh thú, trong nháy mắt sắc mặt cũng trở nên khó lường.

Tuy rằng đang chuyên tâm ăn đồ ăn trên tay mình, nhưng mà Phan Đào trong chớp nhoáng dị thường này, vẫn bị Lâm Lam chú ý tới. Tức thì, Lâm Lam buông xuống đũa, mặt tò mò nhìn Phan Đào hỏi: "Phu quân, bên trong là thứ gì a? Nghe Tiểu Nguyệt nói, đây là phụ thân nhờ người đưa tới, buổi trưa mới vừa đến!"

"Nàng nói, cái hộp này, là nhạc phụ đưa?" Phan Đào nghe vậy, tựa hồ còn không hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, mặt không xác định nhìn Lâm Lam lập lại một lần, tựa hồ đang chứng thực cái gì.

Lâm Lam gật đầu một cái, "Đúng vậy, là phụ thân đưa tới. Phu quân chàng sắc mặt thật kỳ quái, bên trong rốt cuộc là thứ gì a?" Vừa nói, vừa đã tò mò vươn tới, muốn mở ra hộp quà vừa rồi bị Phan Đào tránh như nước lũ mãnh thú kia.

Mắt thấy, Lâm Lam đã sắp chạm tay tới cái hộp, Phan Đào lúc này mới không khống chế được hét một tiếng, "Đừng động!" Thanh âm có chút lớn, không chỉ hù dọa Lâm Lam ngồi đối diện, thậm chí còn hù dọa không ít người hầu còn chưa kịp lui ra khỏi phòng. Nhưng mà may mắn, cùng với một tiếng hét kia của Phan Đào, Lâm Lam vốn đang định đưa tay qua, lập tức liền dừng trên không trung, còn chưa kịp đụng phải cái hộp kia.

Phan Đào lúc này mới thầm thở phào, bên này, lanh tay lẹ mắt đem cái hộp nhanh tay thu vào.

Lâm Lam nhìn dáng vẻ kia của Phan Đào, tức thì đáy lòng cảm thấy một trận ủy khuất, nhìn Phan Đào bộ dáng thề không buông tay, hồi lâu không nói gì. Tựa hồ là chú ý tới bầu không khí trong phòng có gì sai sai, Tiểu Nguyệt đã sớm đưa mắt từ từ lui xuống, mang theo những người hầu kia cùng nhau, lui về vị trí phụ cận nhà chính.

Mắt thấy bên trong phòng tựa hồ chỉ còn lại hai người, Lâm Lam lúc này mới có chút ủy khuất phình quai hàm, tố cáo nói: "Chàng hung dữ với ta." Phan Đào lúc này mới phản ứng được, vừa rồi một tiếng kia, tựa hồ đúng là vừa gấp vừa nhanh, hình như là dọa đến Lâm Lam. Nhìn Lâm Lam dáng vẻ ủy khuất, Phan Đào mới lập tức có chút hối tiếc, đang muốn mở miệng giải thích gì, đã thấy đối diện Lâm Lam hoàn toàn buông đũa, nắm tay đưa về nơi Phan Đào cất giấu hộp quà, "Được rồi, ta đại nhân có đại lượng, cũng không cùng chàng so đo, đưa cái hộp kia ta nhìn xem, ta liền tha thứ chàng."

"Không, không được." Nhìn Lâm Lam tự hồ đối với cái hộp kia thật sự tò mò, Phan Đào liền nghĩ tới vừa rồi thoạt nhìn thấy tràn đầy hộp..., mắt không tự chủ lại nhìn một chút phần bụng đã bắt đầu lộ ra của Lâm Lam, làm sao cũng không nguyện ý từ sau lưng lấy ra cái hộp.

Phan Đào bộ dáng không hợp tác như vậy, Lâm Lam vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, tức thì không khỏi càng hiếu kỳ cái hộp kia hơn, không nhịn được hơi tiến lên trước, "Đưa ta nhìn đi, ta muốn xem, ta muốn nhìn mà."

"Không, không được, nàng không thể nhìn." Phan Đào vẫn ở chỗ này nghiêm phòng tử thủ, còn phải chú ý không đụng bụng Lâm Lam.

"Đây! Đây là phụ thân đưa tới cho hai chúng ta, tại sao chàng có thể nhìn, ta lại không thể a?!" Mắt thấy không cướp nổi từ Phan Đào, Lâm Lam dứt khoát bất chấp tất cả hướng về phía Phan Đào lên án nói.

Tựa hồ nếu không nói cho Lâm Lam biết trong cái hộp này là cái gì, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha, Phan Đào quấn quít một trận, mắt thấy Lâm Lam đang thừa lúc bản thân trầm mặc, vẫn còn không buông tha muốn chờ cơ hội cướp đi cái hộp, lại nghĩ đến đồ bên trong hộp... Phan Đào tức thì vô cùng đau đầu.

"Được rồi được rồi, ta nói cho nàng, bên trong... Bên trong là... Tị hỏa đồ." Thanh âm ưm ưm a a, còn mang theo mấy phần dao động.

"Tị hỏa đồ?" Lâm Lam trợn to hai mắt.

"Không sai, chính là tị hỏa đồ! Cho nên nàng không thể nhìn!" Cảm giác Lâm Lam tựa hồ tin mình nói, Phan Đào dứt khoát cắn răng một cái, mặt đỏ bừng lớn tiếng nói.

"Cạch", Lâm Lam trên tay đũa đều rớt, sắc mặt cũng cùng với một câu kia của Phan Đào, đỏ bừng đến mức độ cao nhất. Hồi lâu, mới hậu tri hậu giác chụp cái muỗng trên tay, một ngụm một ngụm ăn chân giò trong chén, tương phản hoàn toàn với khí thế vừa rồi còn dám cùng Phan Đào gọi nhịp, sống chết không chịu ngẩng đầu lên. Nhưng mà, cho dù cúi đầu, Phan Đào cũng có thể nhìn thấy, lỗ tai Lâm Lam tựa hồ cũng đỏ.

Mắt thấy Lâm Lam tựa hồ không lại tiếp tục hỏi, Phan Đào lúc này mới ở trong lòng thở dài một cái, cuối cùng coi như đem chuyện hộp quà này, hoàn toàn kéo qua.

Dùng qua bữa tối, rất nhanh, liền đến lúc nghỉ ngơi.

Có lẽ là tin lời giải thích vừa rồi của Phan Đào, Lâm Lam một chút cũng không có tâm tư muốn nhìn hộp quà kia, nhưng Phan Đào vẫn cẩn thận lưu ý, không để cho Lâm Lam đến gần cái hộp. Sau khi tắm gội, bởi vì mang thai, Lâm Lam thường xuyên bắp chân rút gân, Phan Đào mỗi tối đều sẽ giúp Lâm Lam đấm bóp một chút, đến khi nhìn Lâm Lam ngủ rồi, mới tiếp tục xử lý công vụ, mang cái hộp quà kia trở lại thư phòng.

Vị trí thư phòng cách nhà chính có chút xa, Phan Đào lúc này mới dám mở ra hộp quà luôn cầm trong tay.

Bên trong nhà ánh nến có chút yếu ớt, nhưng, cho dù là vậy, lại cũng không chống nổi, nội dung chính trong cái hộp này. Phan Đào bây giờ cho dù là một người bình thường, nhưng mà đối với đồ vật bên trong hộp, vẫn dị thường quen thuộc, nguyên nhân không gì khác.

Cái hộp này hắc khí tràn ngập, còn có mảnh gỗ Hải Vân như đã từng quen biết kia.

Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi Lâm Lam luôn muốn xem, Phan Đào tình nguyện lừa gạt nàng, cũng không muốn để cho Lâm Lam thấy.

Chính là loại gỗ ban đầu Phan Đào ở Thanh Sơn biệt viện, phát hiện ở chân giường Lâm Lam. Nhưng mà, kiểu dáng lại cùng mảnh gỗ kia không giống nhau, cứng rắn mà nói, mảnh trước kia, có vẻ bởi vì đã lâu năm, hắc khí phía trên đã từ từ tiêu tán không ít. Về phần cái này... Nhìn hắc khí tản mạn phía trên, cách nắp đều không thể ngăn trở nó tràn ra, là có thể biết, mảnh gỗ này, đoán chừng là vừa làm xong.

Nhận được mảnh gỗ, đã để cho Phan Đào cảm thấy kinh ngạc, lại kết nối với Lâm Lam nói vừa rồi, hộp quà này, là Lâm viên ngoại gửi tới, sắc mặt Phan Đào đã rất không tốt. Đang muốn viết một phong thư, nửa là dự định đem hộp này đưa trở về, nửa là thăm dò một chút, nguyên nhân Lâm viên ngoại đưa hộp quà này.

Chỉ là, còn chưa kịp động thủ, Phan Đào tinh mắt, đã nhìn thấy thư bên trong hộp quà.

Nhìn cái hộp tràn ngập hắc khí, Phan Đào do dự một chút, vẫn là nhanh chóng mang thư trong hộp quà rút ra.

Đọc nhanh như gió xong, nguyên bản đang tâm tư muốn hồi âm cùng Lâm viên ngoại thám thính một hai, lập tức liền yên lặng xuống. Chỉ vì, mảnh gỗ này, lại là ngày đó lúc Lâm phu nhân có thai, Vương thủ phụ đưa cho Lâm viên ngoại!

Bên trong thư, viết quan điểm của Lâm viên ngoại đối với mảnh gỗ, còn có trước đó, một chuyện cũ năm xưa mà mọi người cũng không biết.

Lâm viên ngoại cùng Vương thủ phụ hai người đều là đồng giới tiến sĩ lúc tiên đế tại vị, chỉ là Lâm viên ngoại vận khí tốt, có trong nhà nâng đỡ, cho dù thứ hạng không tốt lắm, nhưng mà lớn nhỏ gì cũng trộn lẫn thành một cái kinh quan. Không giống Vương thủ phụ tuy rằng thứ hạng so với Lâm viên ngoại tốt hơn một chút, nhưng lại không có mạng giao thiệp ở kinh thành, ban đầu, chỉ là một quan viên địa phương phụ cận kinh kỳ rất gần mà thôi.

Lúc sau chìm chìm nổi nổi mấy hồi, Lâm viên ngoại cũng làm tới chức vụ tứ phẩm quan viên như Phan Đào hôm nay, Vương thủ phụ thì là ngũ phẩm, giao tình giữa hai người luôn đều rất tốt, tuy rằng cũng chỉ là trung cấp quan viên, nhưng lúc đó, lại có may mắn tham dự vào một trận đi săn thiên tử tổ chức lúc ấy.

Trong chuyến săn thú, có thể mang theo nữ quyến. Đang cùng Lâm phu nhân tân hôn vợ chồng son, Lâm viên ngoại dĩ nhiên đem Lâm phu nhân cùng chung mang đi. Nhưng mà kết quả không ngờ, thời điểm đi săn, thiên tử bị đâm, vì hộ giá, trong lúc vội vàng ngựa mà Lâm phu nhân cưỡi, ngoài ý muốn bị cung tên của Vương thủ phụ kinh động, không để ý một cái, Lâm phu nhân cũng nặng nề té rơi xuống ngựa, bất tỉnh nhân sự, đồng thời ngay sau đó, trên đất lan tràn ra một mảnh vết máu.

Tình cảnh kia, làm cho thiên tử đều kinh động.

Dẹp loạn sau, thái y mới tra được, thì ra là Lâm phu nhân mang thai đã nửa tháng, bởi vì còn chưa bắt đầu thai nghén, Lâm phu nhân bản thân cũng không biết mình mang thai. Lần này ngoài ý muốn té ngựa, đứa bé thứ nhất trong bụng Lâm phu nhân, liền cứ như vậy sớm rời khỏi, Lâm phu nhân sau khi tỉnh lại, khóc một hồi cả người đẫm lệ, trong lòng Lâm viên ngoại cũng rất không dễ chịu.

Bởi vì chuyện này nháo rất lớn trong buổi săn thú, cho nên thiên tử vì trấn an, liền hạ lệnh đem Vương thủ phụ hàng ba cấp, lại đem Lâm viên ngoại nâng lên tam phẩm quan viên, cho Lâm phu nhân một cái cáo mệnh, chuyện này coi như đè ép xuống.

Nguyên bản chuyện này kết thúc, Vương thủ phụ cùng Lâm viên ngoại tuy không kết thù, nhưng mà nguyên bản giao tình, hẳn cũng duy trì không nổi nữa. Nhưng không ngờ, lúc sau, Vương thủ phụ tự mình đến nhà, nhiều lần bồi tội, thậm chí còn cố ý tìm cái gì gọi là cao tăng đắc đạo, giúp dùng mảnh gỗ Hải Vân thế gian khó tìm này, khắc xuống một cái 'Cầu phúc phù', đặt ở phía dưới giường lớn chạm hoa, phù hộ Lâm phu nhân.

Lâm phu nhân tuy rằng trên mặt không dám trực tiếp oán trách Vương thủ phụ, nhưng mà trong lòng, vẫn là oán. Bởi vì đứa bé đầu tiên mất, thân thể cũng bệnh căn không dứt, lúc sau chính là một mực chậm chạp không mang bầu. Nhưng mà không ngờ, sau khi Vương thủ phụ đưa tới mảnh gỗ này, cách năm, Lâm phu nhân liền mang thai Lâm Linh, lúc sau thậm chí còn có đứa nhỏ khác.

Cho nên Lâm viên ngoại lúc nghe Lâm Lam có thai, lại liên tưởng tới chuyện mình trải qua trước đó, nhưng làm sao cũng không tìm được mảnh gỗ lúc ấy. Đang tiếc nuối, kết quả Vương thủ phụ trước đó ở thời điểm đứa nhỏ đầy tháng, lại đưa một cái 'Cầu phúc phù' mới tới, tuy rằng đã cùng Vương thủ phụ không có gì lui tới, Lâm viên ngoại vẫn là như nhặt được chí bảo, thậm chí còn đưa cái mảnh gỗ này tới.

Xem xong thư của Lâm viên ngoại, Phan Đào đã không biết trong lòng mình muốn nói điều gì.

Tuy rằng trong thư, lời trong lời ngoài, đều nói cái mảnh gỗ này là cát tường, là có thể phù hộ có thai. Nhưng mà Phan Đào là yêu quái a, chỉ riêng mắt nhìn thấy hắc khí, hơn nữa mảnh gỗ mà Lâm viên ngoại nói tự tìm không thấy, hẳn chính là mảnh mà ban đầu bị mình đưa đến chỗ sơn thần.

Nghĩ kiểu gì, nhìn thế nào, đều không cảm thấy, mảnh gỗ này là cái gì gọi là 'Cầu phúc phù', hơn nữa là Vương thủ phụ đưa tới, Phan Đào không khỏi lại liên tưởng tới trước đó bản thân mới vào kinh, cũng từng đưa qua một mảnh gỗ đến trong phủ thủ phụ. Nhưng mà mảnh gỗ kia là sạch sẽ không có chút hắc khí nào, chẳng lẽ...

Phan Đào nhìn nhìn hắc khí từ từ phiêu tán ra bên ngoài cái hộp, không nhịn được run một cái. Bất kể trên thư Lâm viên ngoại nói thế nào, chỉ riêng Phan Đào nhìn thấy bằng mắt mà nói, đây cũng không phải là đồ tốt, vốn dĩ muốn nâng bút nói cho Lâm viên ngoại, nghĩ một chút, bút trên tay lại dừng lại.

Không nói bản thân bằng cách nào thấy được, chỉ riêng nói mà không có bằng chứng như vậy, chỉ sợ Lâm viên ngoại cũng không tin, dứt khoát, cũng không cần tự tìm mất mặt. Dù sao, hiện tại bởi vì nội các cùng Dương Tu, mình và Lâm viên ngoại đã cùng Vương thủ phụ giữ vững khoảng cách nhất định, về sau chắc hẳn cũng không qua lại gì.

Bằng không như vậy, bản thân trước đem mảnh gỗ xử lý, viết tin dặn dò Lâm viên ngoại, liền nói mình ngoài ý muốn cùng Vương thủ phụ kết thù, để cho nhạc gia bọn họ sẽ không đụng phải tai họa như loại này, hoàn toàn phân biệt rạch ròi là được.

Nghĩ như vậy, Phan Đào suy tính một lúc lâu, mới viết xong thư hồi âm. Một bên phân phó người sáng mai đưa đi, vừa đem cái hộp bao lại, liền để cho người cả đêm đưa đến hoàng miếu. Nghĩ tới, có thanh khí trong chùa miếu tiêu trừ, hắc khí trong hộp, hẳn sẽ tự biến mất.

Kỹ lưỡng xử lý xong hết thảy, sắc trời đã không còn sớm. Từ chỗ ngồi đứng dậy, Phan Đào vươn người một cái, một phen rửa mặt sau, mới rón rén vào phòng ngủ, cẩn thận chú ý không để cho bên ngoài gió rét rót vào trong chăn, lúc này mới vẻ mặt thoải mái nằm ở bên cạnh Lâm Lam, một đêm mộng đẹp.
Bình Luận (0)
Comment