Một Chút Ngọt Ngào

Chương 55

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

"Tình yêu đến từ hai phía... không phải tình đơn phương."

Khoảnh khắc giọng nói ấy truyền vào tai, bỗng dưng Dịch Nhiên có cảm giác cuộc đời bừng sáng, thoả mãn vì đạt được ước nguyện.

Bấy lâu nay, anh luôn cảm thấy mình đang yêu đơn phương, thích một người không hẳn phải nhận được sự hồi đáp tương ứng, anh đã nhận thức rõ sự thật này từ rất lâu về trước rồi.

Anh biết người lúc đó Mục Đồng thích là Quý Nhuệ, anh của thuở ấy cũng cơ hồ nhìn ra được, ít nhiều gì em trai mình cũng có thiện cảm với Mục Đồng.

Do đó, anh chọn giấu giếm tình cảm của mình trong tim.

Để có thể làm người trong lòng vui vẻ, thậm chí anh bằng lòng giúp sức cho lời nói dối thiện chí của Quý Nhuệ, đưa chiếc cúp bạch kim mà anh vất vả lắm mới giành được ra ánh sáng bằng tên Quý Nhuệ.

Anh cũng không rõ mình sẽ duy trì tình cảm này bao lâu, nhưng chỉ cần ngày nào niềm yêu này còn tồn tại, anh sẽ luôn săn sóc người ấy.

Đã bao lâu nay, anh độc hành trên con đường đằng đẵng không thấy điểm dừng, đã sớm quen với hành trình cô độc này, nhưng anh vẫn kiên định với từng bước chân mà mình đã đi.

Cuối cùng cũng có một ngày, con đường vốn rét lạnh đằng đẵng cũng chờ được thời điểm hoa nở xuân về.

Dịch Nhiên khó có thể dùng ngôn từ chính xác để hình dung tâm trạng hiện tại của mình, bờ môi anh khẽ hé, như có lời muốn nói, ngàn câu vạn lời chực trào đến bên miệng rồi lại vụt hóa thinh không.

Cuối cùng, Dịch Nhiên từ bỏ cách diễn đạt bằng ngôn ngữ, anh chợt dồn lực vào tay, tóm lấy cánh tay Mục Đồng, kéo cậu kề sát mình, ra sức khóa môi đối phương.

Dường như Mục Đồng đã sớm dự liệu, cậu tự giác nhắm hai mắt lại, đón nhận nụ hôn bắt nguồn từ cảm xúc kích động của người đàn ông.

Tương tự, cậu cũng dùng hành động thực tế của mình, cố gắng đáp lại tình cảm đã được đơn phương gìn giữ nhiều năm.

Cậu thử học theo Dịch Nhiên, chủ động đưa đầu lưỡi vào khoang miệng đối phương, dè dặt càn quét bên trong, cuối cùng chạm khẽ đầu lưỡi đối phương.

Hành động này bị người đàn ông trước mặt xem như ve vãn, một khi đã làm thì không thể vãn hồi. Anh đưa một tay lên eo Mục Đồng, đột ngột dùng sức, giây tiếp theo, nửa thân trên của Mục Đồng bị nhấc bổng lên, Dịch Nhiên để cậu ngồi lên người anh.

Lần đầu tiên Mục Đồng đối diện với Dịch Nhiên bằng tư thế ngồi giống vậy, bỗng thấy ngượng ngùng, cậu căng thẳng lắm, sợ ông bà nội đang ngủ trong phòng bất ngờ bước ra, bắt gặp cảnh tượng trước mắt.

Mục Đồng thẹn thùng đấu tranh một hồi, cố gắng thoát khỏi tư thế ngồi xấu hổ hiện tại, khốn nỗi sức của người đàn ông lớn hơn cậu, mặc cậu vặn vẹo thế nào, đối phương đều không cho người trước mặt rời khỏi mình.

"Đồng Đồng..." Con ngươi của Dịch Nhiên chợt lắng xuống, chất giọng khi nói chuyện cũng trầm hơn trước nhiều.

Anh giữ chặt cơ thể Mục Đồng, trong một thoáng vẻ mặt của anh hơi nghiêm nghị.

"Nếu em còn cử động lung tung nữa thì sẽ xảy ra chuyện đấy."

Mục Đồng nhanh chóng hiểu rõ rốt cuộc câu nói của Dịch Nhiên có ý gì.

Ban nãy khi cậu vặn vẹo cơ thể đã dẫn đến ma sát giữa tứ chi, giờ đây, cậu cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết sự thay đổi ở vị trí nào đó trên cơ thể Dịch Nhiên...

Lúc này Mục Đồng không dám lộn xộn nữa, cậu căng thẳng nuốt nước bọt, mí mắt khẽ rũ xuống, dời mắt lên đệm sô pha ở kế bên.

Đây là nhà ông bà, dù thế nào cũng không thể làm ra những chuyện quá mức hoang đường, Dịch Nhiên cắn răng, dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong tim, buông tay thả Mục Đồng.

"Dọa em sợ rồi à?" Dịch Nhiên chạm khẽ gò má cậu.

"Vẫn, vẫn ổn ạ..."

"Anh vào nghỉ trước, lát nữa em cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé."

Lúc đứng dậy khỏi sô pha và về phòng, Mục Đồng nghe thấy một tiếng thở dài bất lực của Dịch Nhiên.

Tiếng thở dài ấy mang hàm nghĩa gì, đại khái trong lòng Mục Đồng cũng có đáp án.

Ban đầu chỉ vì không ngủ được nên cậu mới ra ngoài chơi game, kết quả bây giờ mất ngủ luôn.

Bị mạch suy nghĩ rối bời dằn vặt cả một đêm, Mục Đồng ngủ tới trưa hôm sau mới dậy.

Ăn cơm trưa rồi thu dọn đồ đạc, tạm biệt Dịch Thư Hồng và Trương Hiểu Oánh, Mục Đồng theo Dịch Nhiên đến viện điều dưỡng sau Nguyệt Hồ.

Nơi đây nổi tiếng nhờ suối nước nóng có công dụng rõ rệt, mặc dù tên là viện điều dưỡng, nhưng thực chất nó giống làng du lịch nghỉ dưỡng hơn, ngoài đủ loại suối nước nóng đặc sắc còn có rất nhiều cơ sở giải trí. Đoán chừng ông chủ của nơi này cũng là một người yêu chó, rất bao dung những vị khách dắt theo thú cưng vào ở.

Trong viện điều dưỡng, thỉnh thoảng có thể bắt gặp những chú chó tới nghỉ ngơi cùng chủ, Mục Đồng vô thức nhớ đến Mỹ Mỹ giờ này đang ở nhà dưỡng bệnh.

"Nếu lần này Đa Đa có thể đi cùng thì tốt rồi, thấy nhiều chó thế này chắc nó vui lắm."

"Vẫn còn dịp khác." Tuy Dịch Nhiên nói vậy, nhưng nói thật lòng, suy cho cùng anh vẫn thích thời gian hai người ở riêng hơn.

Sau khi về phòng cất đồ, Mục Đồng định đi dạo xung quanh một lúc, Dịch Nhiên đi cùng cậu.

Hai người sóng vai đi trên con hẻm sau núi, vừa đổ trận mưa nhỏ cách đây không lâu, sương mù hơi dày, trên đường nhiều đá sỏi, Dịch Nhiên khẽ kéo tay Mục Đồng, kẻo lúc đi đường cậu trượt chân té ngã.

Thỉnh thoảng bên cạnh có một hai người ngang qua, nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ và tò mò.

Dịch Nhiên cơ hồ để ý thấy Mục Đồng hơi mất tự nhiên trước ánh mắt của người ngoài, anh chẳng nói lời nào buông tay cậu ra.

Mục Đồng cúi đầu nhìn bàn tay bị rút về, cậu chủ động duỗi tay, một lần nữa nắm lấy tay anh.

Dịch Nhiên khẽ nghiêng mặt, ánh mắt của hai người không hẹn mà cùng va vào nhau. Trong khoảnh khắc ấy, hai bên như ngầm hiểu, không biểu đạt nhờ vào bất cứ ngôn từ nào, sau khi nhìn nhau, họ cùng bật cười ăn ý.

Hai người tản độ loanh quanh ở khu lân cận, đi đến đâu hay đến đó.

Lúc ngang qua sảnh nghỉ ngơi, bên trong có đặt một cây đàn piano đường phố, Mục Đồng nhất thời nổi hứng, đi qua đàn một khúc.

Biểu diễn xong, Dịch Nhiên bước đến vỗ tay cho cậu.

Mục Đồng thoáng ngượng ngùng: "Thực ra trình độ đàn của em không cao siêu gì hết, em đàn bình thường lắm."

"Anh thấy rất hay."

Mục Đồng mím môi cười thầm, nói với anh: "Mẹ em dạy em chơi piano từ nhỏ, nhưng em chẳng mấy hứng thú với những thứ như nhạc cụ nên học khá hời hợt, may sao mẹ không ép em phải phát triển theo con đường này."

Mục Đồng chủ động nhắc vài chuyện trước đây của mình với Dịch Nhiên để đối phương hiểu thêm về cậu.

Chưa yêu ai bao giờ nên cậu đang từ từ mò mẫm rất nhiều. Chẳng phải thứ được gọi là "tình yêu đến từ hai phía" có nghĩa là khi đối phương hy sinh vì cậu, cậu cũng ra sức cố gắng đến gần đối phương từng chút một đấy ư?

Trên đường đi, tâm trạng của Mục Đồng vui vẻ lạ thường, nghe nhân viên công tác nói ở đây có một khu vui chơi thú cưng chuyên dùng cho chó chơi, cậu rất đỗi tò mò muốn qua nhìn thử xem sao.

Rất nhiều khách dẫn chó đến khu vui chơi, đám nhiều lông thoả thích chơi đùa trong khu vui chơi, chủ của chúng thì ở bên ngoài trao đổi cách nuôi thú cưng mà mình tâm đắc với những người nuôi thú cưng giống mình.

Mục Đồng nằm nhoài trên lan can, hai tay chống cằm, im lặng nghe lỏm đám cún cưng nói chuyện.

Chó đến đây đều gặp nhau lần đầu, cả đám chạm mũi nhau, làm quen mùi của đối phương, nhiệt tình chào hỏi, hỏi han đối phương đến từ đâu.

"Nhà tớ ở Sơn Đông, lần này đi du lịch tình cờ ngang qua đây nên tới chơi luôn." Đứa nói to nhất là một chú chó sục cáo lông xoăn[1] tên Đường Đường, mặc dù vóc dáng nhỏ nhắn nhưng năng lượng tràn trề, ban nãy Mục Đồng thấy nhóc đó chạy bảy tám vòng quanh sân bãi.

"Sao cậu gầy thế, có phải bị suy dinh dưỡng không vậy?" Mục Đồng nghe một chú chó Bull Pháp[2] béo múp nói với chó săn xám Ý[3] kế bên.

Cả người chó săn xám Ý bị lớp lông màu xám xanh che phủ, tứ chi thon dài, mắt vừa to vừa tròn. Thông thường những ai không hiểu rõ mà nhìn thấy chúng lần đầu đều vô thức cho rằng chúng bị chủ ngược đãi đến mức chỉ còn da bọc xương.

"Loài săn xám Ý chúng tớ có vẻ ngoài như này." Chú chó kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực: "Tốc độ chạy của chúng tớ xếp thứ nhất thứ hai trong các loài chó đấy nhé."

"Vậy cậu chạy thử hai vòng xem, tụi mình cùng thi chạy đi." Chó săn cáo nói với chó săn xám Ý.

"Sân bãi ở đây nhỏ quá, giới hạn khả năng của tớ, thực ra không những tớ biết chạy, tớ còn biết nhảy Samba nữa kìa."

"Nhảy Samba là gì?" Những chú chó khác tò mò hỏi.

"Đó là một vũ điệu đặc sắc của Brazil chúng tớ, rất nhiều người Brazil biết nhảy điệu này."

Theo lời chú chó, Mục Đồng biết được chó săn xám Ý nọ đến từ Brazil, gần đây nó theo chủ của mình đến Trung Quốc du lịch.

Hình như giữa các loài động vật không gặp phải rào cản khi giao lưu như con người, Mục Đồng cảm thấy rất ngạc nhiên trước phát hiện mới tình cờ ấy.

Sau khi chó săn xám Ý hào hứng giới thiệu điệu nhảy Samba với những chú chó cạnh mình, nó biểu diễn trực tiếp một đoạn luôn.

Bé chó đang liên tục nhún nhảy, nhịp bước hài hước nhưng cũng đáng yêu, Mục Đồng bị nó chọc cười.

Cậu một lòng mải mê theo dõi sự giao lưu tương tác giữa đám chó, nhưng cậu không biết Dịch Nhiên ở kế bên vẫn luôn im lặng quan sát nhất cử nhất động của mình.

Cảnh tượng trước mặt cực kỳ quen thuộc, Dịch Nhiên đang nói đến Mục Đồng. Anh nhớ một ngày đầu năm, Mục Đồng cũng nhìn Liệp Phong và Đa Đa rồi cười vu vơ một mình giống vậy.

Anh hỏi Mục Đồng: "Em đang cười gì đó?"

Mục Đồng chỉ chó săn xám Ý đang nhảy múa rồi nói: "Chú chó kia đang nhảy Samba."

Vậy ư?

Dịch Nhiên nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, cách đó không xa, một chú chó săn xám Ý đang liên tục lặp lại điệu nhảy ngay tại chỗ, nhìn nửa ngày trời cũng không nhìn ra rốt cuộc nó đang nhảy điệu Samba gì.

Cái mông cứ phải ngoáy cho hăng vào, cái đuôi dài sau lưng quẫy nhanh như chân vịt tàu thuỷ đến nỗi xuất hiện cả dư ảnh, kết hợp với tứ chi ốm nhách vừa mảnh vừa dài, càng nhìn Dịch Nhiên càng cảm giác nó giống một con muỗi đang bay lượn.

Mỗi lần Mục Đồng nhìn đám chó nọ chơi đùa, thỉnh thoảng cậu sẽ bật thốt một hai tiếng cười ngờ nghệch.

Đôi khi, Dịch Nhiên thật sự rất tò mò, rốt cuộc Mục Đồng đang nghe gì từ những chú chó này.

Dịch Nhiên cùng Mục Đồng xem đám chó chơi cả buổi chiều, hai người ra ngoài đến tối mới về phòng.

Không còn sớm nữa, tắm rửa xong cũng gần đến lúc phải nghỉ ngơi, đã đến "vùng đất an dưỡng", hiển nhiên họ phải thử suối nước nóng nổi danh của chốn này rồi.

Dịch Nhiên đã đặt trước phòng đôi, bên ngoài có kèm theo một suối nước nóng lộ thiên độc lập, khách thuê phòng có thể thỏa thích độc chiếm nguồn suối nước nóng.

Mục Đồng thay áo choàng tắm, cầm theo khăn ra khỏi phòng ngủ, Dịch Nhiên đang ngồi trên sô pha xem điện thoại.

Mục Đồng thấy anh chưa thay quần áo trên người nên bước đến hỏi: "Anh không tắm cùng ạ?"

Dịch Nhiên liếc nhìn suối nước nóng lộ thiên ngoài kia.

"Không." Anh nói: "Bây giờ khả năng tự kiềm chế của anh không tốt vậy đâu."

Anh là một người đàn ông có nhu cầu bình thường, hai người tắm suối nước nóng chỉ có riêng họ, nhìn người mình thích trần như nhộng ngồi cạnh mình, không thể nào anh không nổi ham muốn, đến lúc đó anh sợ mình không kiềm được.

Nói chuyện thẳng thắn thế này giống như cậu đang chủ động gửi lời mời mập mờ cho đối phương. Mục Đồng bị anh làm cho thẹn thùng, cậu ôm khăn trong ngực, quay người nhanh chân bước ra sân.

Dịch Nhiên nghiêng mặt qua một bên, đứng dậy khỏi sô pha, vào phòng tắm tắm gội.

Tốc độ tắm của anh rất nhanh, lúc anh tắm xong, Mục Đồng vẫn đang ngâm mình trong suối nước nóng ngoài trời.

Nếu cứ tiếp tục chờ đợi trong phòng, Dịch Nhiên sợ rằng sớm muộn gì anh cũng nghĩ ngợi lung tung. Anh chộp lấy thuốc lá và bật lửa trên tủ đầu giường, ra ngoài hít thở không khí.

Mục Đồng một mình tận hưởng suối nước nóng lộ thiên, lúc ra khỏi suối nước nóng, cả người cậu chìm trong sự thoải mái khó nói thành lời. Sau khi sự dễ chịu qua đi, cơn buồn ngủ dần xâm chiếm, cậu lại khoác lên mình áo choàng tắm rồi về phòng, lên giường nằm xuống, mơ màng nhắm hai mắt.

Không biết đã qua bao lâu, ngoài phòng truyền đến tiếng "ken két", cửa mở.

Dịch Nhiên đi dạo hơn nửa tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới làm đầu óc tỉnh táo hơn một chút, bây giờ vừa bước vào phòng, suýt nữa anh lại mất kiểm soát.

Giờ phút này Mục Đồng mặc áo tắm đang nằm nhoài trên giường của Dịch Nhiên, ngủ trong tư thế chẳng chút phòng bị.

Giờ thì tốt rồi, nỗi xung động vất vả vất vả lắm mới đè nén được lại dâng trào, Dịch Nhiên bóp méo gói thuốc lá nhét trong túi quần.

Vì vừa ngâm suối nước nóng, hai má của Mục Đồng đỏ hây hây. Lúc nằm xuống giường, một bên áo tắm bị cậu đè dưới khuỷu tay nên khẽ hé ra một khoảng, đứng ở góc độ của Dịch Nhiên có thể nhìn thấy rõ nửa bên ngực trần.

...Nửa đêm nửa hôm còn bắt anh chịu hết những thứ này, em ấy cố ý đúng không?

...

Dịch Nhiên đứng ngay cửa phòng, không biết có nên nhấc chân bước ra ngoài hay không. Nhưng anh biết rõ, một khi tiến vào căn phòng này, có khả năng sự việc sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của anh.

Mục Đồng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê loáng thoáng nghe thấy vài tiếng động, cậu giơ tay dụi mắt, chống người ngồi trên giường.

Trong tầm nhìn mông lung, cậu thấy Dịch Nhiên đang đứng ở cửa phòng, nhìn về phía cậu với vẻ mặt phức tạp.

Hai ba giây sau, ý thức dần tỉnh táo, Mục Đồng mới nhận ra mọi thứ trước mắt không phải là mơ.

Cậu quan sát hoàn cảnh xung quanh, đến tận lúc này mới nhận ra vậy mà mình lại đi nhầm phòng.

Chắc chắn hồi nãy ngâm suối nước nóng lâu quá, não thiếu oxy nên hành động lung tung.

"Em... em đi nhầm phòng."

Cậu vừa giải thích vừa luống cuống xuống khỏi giường Dịch Nhiên, lúc chuẩn bị mang giày rời đi, cuối cùng người đàn ông đứng ở cửa phòng cũng không kìm nén được nữa, sải bước đi qua ôm lấy cậu.

Tình huống phát sinh quá mức đột ngột, Mục Đồng chưa kịp hoàn hồn thì trọng tâm cơ thể đã nghiêng về phía sau, cả người lại ngã xuống giường.

Dịch Nhiên đỡ cổ cậu, đè cậu dưới thân anh.

Tóc anh cọ nhẹ lên mặt Mục Đồng, Mục Đồng hít mũi, cậu ngửi thấy mùi thuốc lá đọng trên người Dịch Nhiên.

"Đừng cử động, cho anh ôm một lúc." Dịch Nhiên tì môi lên dái tai cậu, thỉnh thoảng cọ nhẹ mấy cái.

Mục Đồng bị anh làm cho ngứa ngáy, khẽ rụt cổ lại.

"Đồng Đồng, anh nghi ngờ em cố ý."

"Em... không có." Cậu cảm thấy rất oan ức, nhưng khi cậu đưa ra đáp án phủ định, không biết vì sao lại hơi thiếu tự tin.

Nghĩ kỹ thì ban đêm ở một mình, chỉ mặc mỗi áo tắm ngủ trên giường của người đàn ông khác, cho dù không phải cố tình, kiểu gì hành vi thế này cũng làm đối phương hiểu lầm.

Mục Đồng bị người đàn ông đè cứng ngắc, cậu không dám chống trả như hôm qua, sợ chữa lợn lành thành lợn què, chỉ có thể tìm chủ đề kéo dài thời gian, hỏi: "Hồi nãy anh đi đâu vậy?"

"Ra ngoài hóng gió cho đầu óc tỉnh táo." Giọng Dịch Nhiên còn trầm khàn hơn lúc nãy: "Nhưng hình như chẳng hiệu quả chút nào."

"Chuyện này phải trách em."

Mục Đồng hé miệng, nhưng chẳng thể nào biện giải, hiển nhiên cậu thấy hơi buồn bực, cuối cùng khẽ phàn nàn một câu: "Anh hơi nặng."

Dịch Nhiên chống người lên, quan sát cậu từ phía trên.

Mục Đồng lại ngồi dậy, nhìn gương mặt của người đàn ông đang kề sát vào mình.

Cậu biết Dịch Nhiên định làm gì, đã có kinh nghiệm từ những lần trước, lần này cậu thành thạo nhắm hai mắt lại, thả lỏng tâm trạng của mình, cảm nhận nụ hôn do người đàn ông quyết đoán mang đến.

Trong tình cảnh hai người ở riêng, không cần phải bận tâm đến thế giới ngoài kia, Mục Đồng cảm nhận rõ ràng, lần này nụ hôn mà người đàn ông trao cậu suồng sã hơn những lần trước nhiều.

Cậu cố gắng hít thở bằng mũi, có lẽ do Dịch Nhiên nóng vội quá, cậu khó mà theo kịp tiết tấu của đối phương, cuối cùng vẫn bị anh hôn đến nỗi đầu óc choáng váng.

Cổ áo choàng tắm trước ngực bị xô ra hai bên, một bàn tay chạm khẽ xương quai xanh của cậu, xúc cảm lạnh lẽo làm Mục Đồng vô thức giật mình.

Kích thích, căng thẳng, chờ mong, đồng thời cũng thoáng lo sợ.

Dù rất muốn tiếp tục, nhưng với tình trạng sức khoẻ hiện tại của Mục Đồng, Dịch Nhiên lo cậu khó mà nuốt trôi, thế là anh chỉ có thể ăn một tí rồi dừng.

Lúc nụ hôn kết thúc, Mục Đồng đã thở không ra hơi.

Dịch Nhiên thu tay lại, anh chỉnh trang chiếc áo tắm lộn xộn của Mục Đồng, luyến tiếc rời mắt khỏi lồng ngực với cảnh sắc khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.

Thịt dâng tận miệng mà không ăn được, Dịch Nhiên mút môi cậu một hồi, mượn cách này để xoa dịu cơn đói bụng: "Sau khi về nhớ tăng cường rèn luyện cơ thể, cố gắng sớm ngày hồi phục."

Mục Đồng hiểu ý anh, cậu liếm nhẹ môi.

Mỗi lần tiếp xúc thân mật với Dịch Nhiên, cậu đều không thoát khỏi cảm giác hồi hộp, rồi lại không kìm được nỗi chờ mong.

Mai này... nếu cơ thể khỏe hơn, phải chăng họ có thể làm một vài hành động còn thân mật hơn?

Mới bắt đầu bên nhau, mà sao mình đã nghĩ đến chuyện đồi truỵ này rồi, liệu suy nghĩ của mình... có thiếu đứng đắn không nhỉ? Chậc chậc.

Mục Đồng vén mái tóc bị đè rối khi nãy, vội vàng xuống giường xỏ dép, rời phòng Dịch Nhiên.

Lúc trở về từ cuộc hẹn ngắn ngày, Mục Đồng mang về cho mẹ một ít quà lưu niệm.

"Ngâm suối nước nóng vui không con?" Mục Hy Tình hỏi con trai.

"Dạ khá vui."

"Ngoài tắm suối nước nóng, mấy hôm vừa rồi hai đứa có làm gì nữa không?"

Câu hỏi của Mục Hy Tình làm Mục Đồng nhớ lại những hành động thân mật nảy sinh giữa cậu và Dịch Nhiên, cậu bất giác đỏ mặt.

Mục Đồng vô thức giơ tay xoa má, chột dạ trả lời: "Không làm gì khác ạ, chỉ đi dạo xung quanh thôi."

"Môi con sao thế?" Mục Hy Tình để ý thấy môi dưới của cậu có một chỗ bị trầy da: "Thời tiết bên đó hanh khô lắm à?"

Thời tiết không hề hanh khô, vết thương trên môi dưới là do lúc Dịch Nhiên hôn, đối phương mút cắn mạnh quá nên trầy da.

Mục Đồng dè dặt che dấu sự thật, giọng điệu úp mở "dạ" một tiếng.

May sao mẹ không để ý, hỏi xong thì đổi chủ đề, nói với cậu rằng: "Phải rồi, cái áo lúc trước con nhờ mẹ đan cho nhóc chó đã xong rồi đấy."

Mục Hy Tình đưa đồ cho Mục Đồng, đúng lúc Mục Đồng cũng định qua tiệm thăm Mỹ Mỹ. Đã mấy hôm không gặp nên cậu rất nhớ nó, lần này vì cơ thể không khỏe nên nhóc chó không thể đi chơi cùng họ, Mục Đồng cố tình chuẩn bị cho Mỹ Mỹ ít quà riêng.

Sau mấy ngày nghỉ ngơi điều dưỡng, nhóc chăn cừu đã hồi phục hoàn toàn, lại quay về dáng vẻ vui tươi nhảy nhót tưng bừng như trước kia.

"Mộc Dũng ơi, ngâm suối nước nóng có vui không?" Nhóc chó rảo quanh chân Mục Đồng, lại bắt đầu nhiều chuyện.

"Rất thoải mái, thả lỏng mấy ngày rồi về, anh thấy cả người có tinh thần hơn nhiều."

"Anh và A Nhiên trải qua thế giới hai người có vui không?"

Mục Đồng thành thật trả lời: "Vui lắm."

Nhóc chó lại hỏi han thêm tin tức: "Vậy anh có đếm xem hai người đã ôm hôn bao nhiêu lần không?"

"Ờ... không, à phải rồi Mỹ Mỹ, anh mang ít quà về cho em nè!"

Thoáng chốc sự chú ý của nhóc chó đã bị chuyển dời một cách thuận lợi.

Mục Đồng biết Mỹ Mỹ đặc biệt thích ăn diện, lúc rời viện điều dưỡng, cậu dạo cửa tiệm bán đồ ở khu vui chơi dành riêng cho thú cưng, chọn cho nó mấy mẫu kẹp tóc.

Nhóc chó thích mấy món đồ xinh xắn hoa hoè loè loẹt như này nhất, nó vẫy đuôi vui ngất ngưỡng: "Mộc Dũng ơi, cảm ơn anh nhé, em muốn kẹp hết mớ kẹp tóc anh tặng em."

"Nếu một lần kẹp nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến tổng thể đó, không đẹp đâu."

Mỹ Mỹ hỏi cậu: "Vậy em phải kẹp thế nào mới đẹp?"

"Em có thể kẹp luân phiên, mỗi ngày kẹp một cái."

Mỹ Mỹ nhìn những chiếc kẹp đang bày trước mặt mình, cái nào nó cũng thích, nếu mỗi lần chỉ đeo một cái, thực lòng nó thấy hơi khó chọn.

Cuối cùng nó vẫn nghe theo đề nghị của Mục Đồng, chọn cái kẹp hoa hướng dương sau cuối, kẹp bên tai.

"Mẹ anh còn đan cho em một chiếc áo may ô nữa, em xem vừa không."

Mục Đồng mặc áo may ô giúp nhóc chó, bất ngờ là kích cỡ rất vừa người, trong một ngày Mỹ Mỹ nhận đến hai món quà tâm đắc, nó phấn khởi chạy đi khoe với mỗi người trong tiệm một phen.

Lần này đến cậu không thấy Dịch Nhiên trong tiệm, Mục Đồng qua quầy lễ tân hỏi Lão Mã, Lão Mã nói với cậu rằng Dịch Nhiên tới cục thuế bận công chuyện vẫn chưa về.

Mục Đồng gật đầu, ngồi trên sô pha vừa chơi điện thoại vừa đợi anh.

Lúc này mấy DM ở kế bên đang rảnh, theo thói quen tụ lại một chỗ tám chuyện.

"Mai là sinh nhật anh Nhiên, đã nghĩ xong nên chúc mừng anh ấy thế nào chưa?"

Mục Đồng thoáng sững sờ, không kìm được ngẩng đầu lên, chen miệng hỏi: "Mai là sinh nhật anh Nhiên ạ?"

Lão Mã gật đầu: "Đúng rồi, Đồng Đồng ơi hôm đó em muốn qua chúc mừng anh Nhiên không?"

Một DM khác nói: "Chẳng phải vẫn chưa nghĩ xong nên tổ chức thế nào à?"

"Còn làm gì được nữa, ăn cơm hát karaoke như mọi lần đó, anh Nhiên cũng không thích những bữa tiệc sinh nhật lố lăng còn gì."

Mỹ Mỹ tuần tra một vòng quay lại thì thấy Mục Đồng ngồi trên sô pha mặt ủ mày chau, nó nhảy lên cọ tay Mục Đồng, hỏi cậu: "Mộc Dũng ơi, anh lại có tâm sự à?"

Mục Đồng dẫn nhóc chó đến một góc yên tĩnh, nói với nó: "Hồi nãy anh mới biết mai là sinh nhật A Nhiên, nhưng anh không biết nên chuẩn bị quà sinh nhật gì cho anh ấy mới ổn."

Mục Đồng và Dịch Nhiên vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau, cậu không rõ sở thích của Dịch Nhiên, bây giờ thời gian cấp bách, cậu thực sự không biết nên tặng quà gì cho đối phương.

Xưa nay cậu làm gì cũng quen chuẩn bị trước, người mình thích đón sinh nhật, hiển nhiên cậu hy vọng có thể làm điều tốt nhất cho đối phương.

Mỹ Mỹ khá hiểu chủ của mình, nhóc nói với Mục Đồng: "Bất kể anh tặng quà gì cho anh ấy, A Nhiên đều thích hết."

Nói thì nói vậy, nhưng...

Ban đầu Mục Đồng cũng muốn cho Dịch Nhiên một sự bất ngờ không tưởng, suy nghĩ này vừa xuất hiện, Dịch Nhiên đã trở về.

Lão Mã là một tên chẳng tinh ý gì sất, tuỳ tiện tìm Dịch Nhiên bàn bạc chuyện tổ chức sinh nhật cho anh ngay trước mặt Mục Đồng, mất hết bất ngờ rồi còn đâu.

Ánh mắt của Dịch Nhiên dừng trên người Mục Đồng, lúc này Mục Đồng cũng đang nhìn anh.

Mục Đồng theo Dịch Nhiên lên tầng hai, cậu hỏi: "Sao anh không nói cho em biết mai là sinh nhật anh?"

"Nhất thời không nhớ ra." Dịch Nhiên nhân lúc xung quanh không ai thấy, kéo cậu đến trước mặt mình: "Em muốn đón sinh nhật cùng anh à?"

"Ban đầu em định cho anh một bất ngờ, bây giờ thì mất tiêu rồi."

Dịch Nhiên phì cười: "Anh không để ý chuyện đó đâu, anh chỉ muốn người anh thích đón sinh nhật cùng anh thôi."

"Nhưng chẳng phải hồi nãy Lão Mã nói mọi người sẽ cùng tổ chức sinh nhật cho anh à?"

Dịch Nhiên suy nghĩ rồi nói: "Bên phía họ có thể sắp xếp vào ban ngày, buổi tối anh muốn em đón sinh nhật với anh."

Mục Đồng gật đầu đồng ý yêu cầu của anh: "Dạ được."

Hành trình đã được quyết định như thế.

Mặc dù biết Dịch Nhiên không thích ăn đồ ngọt, nhưng đón sinh nhật vẫn phải có một ít nghi thức truyền thống, bánh kem là thứ chắc chắn không thể thiếu.

Mục Đồng đến tiệm bánh đặt trước một chiếc bánh kem cỡ nhỏ, chạng vạng sau khi tan làm, cậu qua lấy bánh kem, rồi tới CR tìm Dịch Nhiên, dựa theo những gì đã nói, lát nữa cậu sẽ cùng anh về nhà chúc mừng.

Dịch Nhiên đã báo trước cho Mục Đồng biết anh ở trong phòng làm việc trên tầng ba, Mục Đồng quen đường quen nẻo xuôi theo cầu thang đi lên.

Vừa lên đến tầng ba thì bắt gặp Khưu Sơn Ngữ bước đến ngay phía đối diện.

"Đồng Đồng, hôm nay qua chơi kịch bản nào thế?"

"Hôm nay em không chơi kịch bản, em tới tìm anh Nhiên, dạ... có việc."

Hiện tại Khưu Sơn Ngữ vẫn chưa biết quan hệ giữa người họ, thấy Mục Đồng định đi về hướng phòng làm việc của Dịch Nhiên, anh vội vàng kéo Mục Đồng lại.

"Em đợi một lát rồi qua tìm anh Nhiên, bây giờ anh ấy đang bận."

"Anh ấy bận lắm ạ?" Hồi nãy lúc Dịch Nhiên gửi tin nhắn cho cậu, anh mới vừa nói mình đã hoàn thành hết công việc rồi mà.

Khưu Sơn Ngữ nháy mắt tỏ vẻ thần bí với Mục Đồng: "Cũng không phải, có người tỏ tình với anh nhiên á."

Mục Đồng đứng đực tại chỗ.

"Vả lại còn là con trai nữa!"

Anh vừa nói xong, Dịch Nhiên đã mở cửa phòng đi ra, theo sau còn một cậu trai.

Hình như cậu trai kia vẫn còn lời muốn nói với Dịch Nhiên, kết quả thấy hành lang bên này có người nên ngậm miệng nhanh chân rời đi.

Miệng Khưu Sơn Ngữ cũng ngậm chặt ngay khoảnh khắc ấy, cậu trai kia vừa rời đi, anh lập tức chạy lên hóng hớt: "Anh Nhiên, sức quyến rũ của anh mạnh thật đó, ngay cả con trai cũng bị anh mê hoặc, hồi nãy anh từ chối cậu chàng đẹp trai kia hay sao?"

"Từ chối rồi." Dịch Nhiên đang trả lời Khưu Sơn Ngữ, nhưng ánh mắt vẫn mãi nhìn Mục Đồng.

Dịch Nhiên đẹp trai, được chào đón là việc nằm trong dự liệu, Mục Đồng đã biết rõ điều này từ lâu, trước đây cậu không quan tâm là bởi quan hệ giữa cậu và Dịch Nhiên chưa được thiết lập.

Giờ này hôm nay, rất nhiều thứ đã thay đổi về chất, một lần nữa đối diện với một số chuyện và người, cậu không thể dùng thái độ của trước đây để nhìn nhận nữa, nhất là sau khi tận mắt nhìn thấy có người tỏ tình với Dịch Nhiên.

Sau khi tách khỏi Khưu Sơn Ngữ, Dịch Nhiên đến bên Mục Đồng, giải thích lại với cậu một lần: "Anh không đồng ý với cậu ta."

"Em biết mà, hồi nãy anh đã nói rồi." Mục Đồng vờ như không để ý, nhưng vẫn khó lòng che giấu một chút cảm xúc không vui trong giọng mình.

Lần đầu tiên Dịch Nhiên nhìn thấy biểu cảm hơi cáu gắt trên mặt Mục Đồng, khoé môi của anh nhếch lên, tạo thành một độ cong mờ mờ.

"Bây giờ mình về nhà anh chưa?" Mục Đồng hỏi.

"Khoan hẵng về." Dịch Nhiên dắt tay cậu, dẫn cậu vào phòng nghỉ ở tầng hai, khoá trái cửa.

"Chẳng phải đã nói về nhà chúc mừng anh rồi à?"

"Anh không đợi nổi đến khi về nhà, bây giờ chúc mừng luôn."

Dich Nhiên nhận lấy bánh kem trong tay cậu, lấy nến ra định thắp lên, Mục Đồng vội vàng giành lấy: "Có ai tự thắp nến trong sinh nhật mình đâu."

Dịch Nhiên cười, dúi bật lửa vào tay cậu: "Vậy em thắp giúp anh nhé."

Mục Đồng nghiêm túc thắp nến sinh nhật, dựa theo quy trình chúc mừng sinh nhật thông thường, cậu nói với Dịch Nhiên: "Trước khi cắt bánh, anh ước đã nhé."

"Năm nay không ước, anh muốn chơi với em một trò."

"Trò gì thế?"

"Mỗi người chúng ta nói với đối phương một câu thật lòng, nghĩ được gì thì nói nấy."

Mục Đồng còn đang băn khoăn, Dịch Nhiên đã mở lời.

"Anh đã có ý với em từ rất lâu về trước rồi."

Mục Đồng ngây người chớp mắt, tò mò hỏi thêm: "Chuyện lúc nào vậy anh?"

Đợi một lúc không thấy Dịch Nhiên trả lời, Mục Đồng mới nhớ ra quy tắc của trò chơi.

Cậu bĩu môi, nói thật với Dịch Nhiên: "Thực ra trước đây em rất sợ anh."

Dịch Nhiên: "Hồi đó anh biết em thích Quý Nhuệ, thế là anh thường làm phiền nó vào những lúc gặp nó."

Mục Đồng: "Em sợ anh là vì mỗi lần gặp anh, ánh mắt anh nhìn em rất hung dữ."

Vẻ mặt Dịch Nhiên thoáng khựng lại, sau đó anh nói: "Đó là vì mỗi lần gặp em, em đều ở cùng Quý Nhuệ, người anh nhìn chằm chằm là nó."

Mục Đồng nghe xong thì thoáng sững sờ, khoé môi hiện nét cười nhạt nhoà: "Nhưng mà bây giờ em hết sợ rồi."

Dịch Nhiên nói: "Anh hi vọng, sau này em có thể thích anh nhiều thêm chút nữa."

"Được." Mắt Mục Đồng cong cong, trịnh trọng đồng ý với anh: "Sau này em sẽ chia cho anh nhiều sự chú ý hơn, sẽ thích anh nhiều thêm một chút."

"Với cả, sinh nhật vui vẻ nhé, anh ơi."


Bình Luận (0)
Comment