Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tối qua kiểm tra sổ sách suốt đêm, thức quá khuya, vốn dĩ Dịch Nhiên chỉ định đi ra uống ngụm nước rồi lại về phòng ngủ bù thêm một giấc, chẳng ngờ vừa mới xuống lầu đã bắt gặp một cảnh bất ngờ tiếp đó nên bây giờ đầu óc anh lại tỉnh táo hơn nhiều.
"Chào buổi sáng, anh Nhiên." Lúc Dịch Nhiên dọn dẹp đồ đạc ra khỏi phòng, Khưu Sơn Ngữ ôm một chồng đồ lên lầu, chào hỏi anh: "Hồi nãy em thấy chìa khóa xe của anh rơi trên sô pha là biết ngay tối qua anh ở lại đây qua đêm."
Cổ họng vẫn hơi khàn, Dịch Nhiên lại uống thêm hai hớp nước rồi tiếp tục nghe Khưu Ngữ Sơn nói: "Phải rồi, hôm nay em dẫn em trai của em qua đây chơi kịch bản, thằng bé đang ở dưới lầu chơi game."
"Em trai của cậu?" Động tác tay của Dịch Nhiên thoáng ngừng lại.
Khưu Sơn Ngữ giải thích: "Không phải kiểu thân thích đâu, em chơi với thằng bé từ nhỏ đến lớn nên em vẫn luôn đối xử với thằng bé như em mình."
Dịch Nhiên suy tư trong mấy giây, rồi lại hỏi rằng: "Hôm nay cậu dẫn kịch bản gì?"
"Tao là bố mày." Mỗi lần đọc cái tên này trước mặt ông chủ, dường như anh cảm giác được một loại vui thú tội lỗi sâu sắc. Khưu Sơn Ngữ vội vàng đổi trọng tâm: "Trước đó em trai của em chưa từng chơi Ai là kẻ giết người, vừa hay nhóm hôm nay thiếu một người, em cố ý dẫn thằng bé qua trải nghiệm một lần."
Dịch Nhiên lấy sổ tay DM trong tay Khưu Sơn Ngữ lật mấy trang, thuận miệng hỏi một câu: "Nhóm lúc mấy giờ?"
"Lát nữa bắt đầu, chừng 11 giờ." Khưu Sơn Ngữ ngó điện thoại, gần đến giờ rồi, anh vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, vào phòng chuẩn bị.
Thời gian chờ đợi hơi nhàm chán, Mục Đồng ngồi xuống sô pha, hai tay chống cằm, trong tâm trí cứ vô thức hiện lên dáng vẻ thất thố của mình trước mặt Dịch Nhiên lúc nãy, trên mặt cậu là từng cơn nóng ran.
"Anh thật sự không chơi nữa à?" Thân là một chú chó Shetland vui vẻ vô lo, Mỹ Mỹ hoàn toàn không hay biết tâm tư phức tạp của thú hai chân, nó vẫn nhảy nhót như cũ: "Rõ ràng anh mới chơi một lúc thôi mà."
Mục Đồng khẽ chu môi, sau khi làm xong động tác ấy cậu lại thấy hơi trẻ con, lần nữa thay đổi nét mặt: "Không chơi nữa, vả lại bây giờ anh hơi căng thẳng."
Nhóc chó không hiểu: "Tại sao anh lại căng thẳng?"
"Anh không biết chơi Ai là kẻ giết người, cũng không quen những người khác."
"Có gì mà căng thẳng, em thấy thú hai chân chơi trò này đều vui lắm." Mỹ Mỹ đi đến bên cạnh cậu an ủi: "Nhưng nếu anh thấy căng thẳng, lát nữa em ở cạnh anh là được."
"Được không?"
Mỹ Mỹ ưỡn ngực một cách đắc ý: "Đương nhiên là được, thú hai chân thích em mà, họ thường gọi em vào cùng trải nghiệm kịch bản trò chơi với họ."
Nói là 11 giờ bắt đầu, nhưng có một người chơi vì kẹt xe nên có mặt trễ hơn thời gian theo kế hoạch một chút.
Khưu Sơn Ngữ áng chừng nhóm người chơi đã đến gần đủ nên bảo mọi người vào trong phòng ngồi đợi trước. Nhóc chăn cừu cũng vào theo, nhanh nhẹn nhảy đến chiếc ghế bên cạnh Mục Đồng ngồi xổm xuống.
Đôi mắt đen láy của nhóc chó cứ quanh quẩn mãi trên rổ đồ ăn vặt trên bàn, cố gắng tìm ra món đồ vặt mà nó ưa thích từ trong đó.
Có lẽ Mục Đồng cũng đoán được tâm tư nho nhỏ của nhóc, cậu hỏi: "Em muốn ăn quà vặt nữa à?"
"Thôi vậy, hôm nay không có món em muốn ăn." Không tìm thấy đồ ăn vặt ưa thích của mình, Mỹ Mỹ hơi mất mát rũ tai, nhưng rồi nó nhanh chóng xốc lại tinh thần, nói với Mục Đồng: "Anh có thể ăn thử cái hạt kẹo cầu vồng, ai cũng nói ngon lắm, nhưng chó không ăn được cái này, ăn vào sẽ bị ngộ độc."
Hạt kẹo cầu vồng chính hạt socola mm, bình thường Mục Đồng cũng thích ăn cái này, vậy nên cậu nghe theo đề nghị của Mỹ Mỹ, lấy một gói trong rổ đựng.
Nghe Khưu Sơn Ngữ nói bản họ chơi hôm nay là bản bảy người, bây giờ còn một người chơi chưa đến, Mục Đồng vừa ăn hạt socola mm, vừa yên lặng quan sát những người xung quanh.
"Đa Đa, em vào lúc nào thế? Vậy mà chị lại không thấy em, mau qua bên này ngồi với chị nào." Một cô gái ngồi đối diện bàn đang ra sức vẫy tay với nhóc chăn cừu, nghe giọng điệu nói chuyện thân quen của cô thì có lẽ cô là khách quen ở đây.
"Người ta tên Trương Mỹ Kỳ!" Mặc dù biết rằng thú hai chân không nghe hiểu lời của mình, nhưng Mỹ Mỹ vẫn nghiêm túc sửa sai cho cô, sau đó lại nói: "Không nay không thể ngồi với chị rồi, Mộc Dũng là người mới, em đã đồng ý hôm nay đi cùng anh ấy suốt kịch bản trò chơi."
Lúc Mục Đồng còn đang cảm động vì sự nói được làm được của nhóc ta, cậu lại nghe Mỹ Mỹ quăng ra một quả bom to bự: "Thực ra chị gái vừa nói chuyện với em là tay giả nữ lão luyện."
Lần đầu tiên trong cuộc sống thực cậu gặp được nhóm người này, ít nhiều gì Mục Đồng cũng ngạc nhiên, không nén nổi tò mò mà liếc nhìn đối phương thêm mấy lần.
Vừa đánh giá, cậu vừa thầm cảm khái kỹ thuật hóa trang của "chị gái" trước mắt quả thật rất tỉ mỉ, thậm chí ngay cả giọng nói cũng rất trung tính, hoàn toàn không thể nhận ra là con trai.
Mỹ Mỹ lại nói: "Ngày trước anh ấy còn từng thích A Nhiên cơ, nhưng bị A Nhiên từ chối, bây giờ mục tiêu của anh ấy là Lão Lôi, anh quen lão Lôi không?"
"Không quen." Mục Đồng lắc đầu khẽ trả lời.
"Anh ấy là một DM đẹp trai khác trong tiệm, thực ra hai người đã ở bên nhau rồi, chỉ là vẫn chưa công khai với bên ngoài mà thôi." Mỹ Mỹ nói cho Mục Đồng biết: "Vả lại Lão Tuyết là người bị đè, ở trên giường chị gái mạnh bạo lắm, thường bốn năm lần một đêm đó."
Chuyện riêng tư thế này mà cũng tuỳ tiện lấy ra nói được á?!
Ngoài ngạc nhiên Mục Đồng cũng rất thắc mắc: " Tại sao em biết những chuyện này?"
"Nhóc Béo nói cho em biết đó! Nhóc đó là một con chó Bichon Frise[1], cũng là bạn thân của em, bình thường nhóc đó hay cùng chị gái đến tiệm chơi."
Bỗng nhiên Mục Đồng nhớ đến hai con chó Corgi và Pomeranian bóc phốt bí mật của chủ mình mà cậu gặp trước cửa cửa hàng tiện lợi.
Người ta thường nói chó là người bạn trung thành nhất của con người, có lẽ họ cũng chẳng thể nào ngờ được, vậy mà cũng có lúc loài chó trung thành nhất bán rẻ một ngày của chủ mình.
Mặc dù rình mò bí mật của người khác không phải chủ ý của Mục Đồng, nhưng từ sau khi có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của đám thú nhỏ, cậu luôn biết được rất nhiều tin đồn không ai hay biết trong lúc vô tình hay cố ý.
Mục Đồng vẫn đang tiêu hóa quả bom vừa nãy của Mỹ Mỹ, bỗng nhiên mũi cậu ngửi thấy hương cà phê nồng đậm, có một bóng dáng từ ngoài đi vào.
Ngay sau đó, một cánh tay duỗi ra, từ từ kéo cái ghế trống bên cạnh cậu ra.
Đối phương nhấp một ngụm cà phê, sau khi đặt cái ly lên mặt bàn thì thong thả ngồi xuống.
"Anh Nhiên? Anh đi nhầm phòng hả?" Khoảnh khắc đầu tiên khi Khưu Sơn ngữ thấy Dịch Nhiên đi vào, miệng anh vô thức thốt ra câu này.
"Không." Giọng điệu của Dịch Nhiên bình thản: "Hôm nay A Ken không đến được, bảo tôi gánh giúp."
Không đến được? Gánh giúp?
Hình như có chỗ nào đó sai sai...
Cả khuôn mặt của Khưu Sơn Ngữ là dấu chấm hỏi, anh lấy điện thoại ra, xác nhận lại một lần nữa lịch sử trò chuyện Wechat của mình với A Ken lúc nãy.
[Khưu Sơn Ngữ]: Anh Ken bây giờ anh ở đâu? Mọi người đến cả rồi, đợi mình anh thôi đó.
[Ken]: Lần sau nhé, hôm nay anh không đến được.
[Khưu Sơn Ngữ]: Sao đột nhiên anh lâm trận bỏ chạy?!
[Ken]: Không phải đâu, anh Nhiên nói anh ấy muốn chơi bản này nên anh mới nhường chỗ cho anh ấy mà.
Tai sao lời kể của hai người này có thể tồn tại sự chênh lệch lớn như vậy cơ chứ? Là chỗ nào có vấn đề?
Tất cả nhân viên đều biết anh chủ của họ là "máy ủi đất hạng nặng + đầu quả dứa vô tình". Nếu không vì công việc, phải tiến hành beta kín những kịch bản đang mở chơi trong tiệm, thì dưới những tình huống khác, gần như Dịch Nhiên sẽ không chủ động tham gia kịch bản lãng mạn. Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
"Anh Nhiên, bản này là bản hài hước lãng mạn, kịch bản lãng mạn!" Khưu Sơn Ngữ lại nhấn mạnh mấy chữ sau cùng với anh.
"Biết." Dịch Nhiên mở Wechat, gửi một bao lì xì miễn phí nhận cho A Ken, nói như không có gì xảy ra: "Hôm nay kiểm tra nhân viên đột xuất."
***
Khuyển Thăng
[Mục đích thật sự: Nắm bắt cơ hội, thu hẹp khoảng cách]
***
Chú thích:
[1] Bichon Fise: