Một Cơn Gió Xuân Qua - Ngôn Chí

Chương 5

Xuân Hòa cũng không biết nên làm gì để cảm ơn Dịch Thương Bắc, anh có vẻ không cần lo cơm ăn áo mặc, hẳn là chẳng thiếu thứ gì.

Cô không có tiền, nhưng vẫn có thể mời được một ly rượu.

Hôm nay Dịch Thương Bắc ăn mặc rất thoải mái, cởi bỏ bộ vest lịch lãm, trông anh như một chàng trai mới đôi mươi.

Chắc chắn anh quen chủ quán bar, sau khi tới quầy bar, bartender tôn trọng gọi anh là anh Dịch.

Bartender lấy ly rượu chuyên dụng của anh ở đây ra.

“Pha cho cô gái này một ly rượu trái cây để tráng miệng.”

“Đã bảo là tôi mời mà.”

Dịch Thương Bắc nâng ly lên: “Có rất nhiều cơ hội.”

Hàng mi cong của Xuân Hòa rung nhẹ, cô cúi đầu theo bản năng.

“Thật ư?”

Giọng nói của cô khe khẽ: “Thành phố Nguyên rất lớn, làm gì có nhiều cơ hội gặp được anh như vậy.”

Môi mỏng của Dịch Thương Bắc dán lên miệng ly, anh uống một ngụm, dựa nửa người lên ghế, chân dài duỗi ra, trông ung dung nhàn hạ như thể không xương.

Một nụ cười khó nhận thấy hiện lên trên khuôn mặt đẹp như tạc tượng của anh.

“Sao lại không, em thử đếm xem chúng ta đã gặp nhau bao nhiêu lần rồi.”

Anh nhướn mày, uống tiếp một ngụm rượu: “Rất có duyên đấy.”

Lúc này, bartender đem ly rượu trái cây đã pha chế xong đặt trước mặt Xuân Hòa.

Ly rượu được đặt xuống, phát ra âm thanh chói tai, át đi tiếng tim đập thình thịch của Xuân Hòa.

Cô vờ tự nhiên cầm ly lên, một hơi uống hết nửa ly, sau đó nhíu mày ho khan mấy tiếng.

Dịch Thương Bắc thấy thế thì gọi phục vụ lấy một chai nước lọc đến, vặn ra đưa tới bên miệng Xuân Hòa.

Xuân Hòa vội nhận lấy uống mấy ngụm.

“Chậm thôi, đừng để bị sặc.”

“Không, không sao.”

Xuân Hòa liếc nhìn anh rồi nở nụ cười: “Tôi không biết uống rượu, hơi cay.”

Ngón tay thon dài thẳng tắp của Dịch Thương Bắc đẩy ly rượu của cô ra xa: “Xem ra sau này không thể để em dính dáng đến rượu được rồi.”

Âm nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc, khiến câu nói của anh trở nên ngắt quãng.

Xuân Hòa không nghe rõ, cô nhích lại gần đồng thời cầm lấy cái ly bị anh đẩy ra xa: “Không sao, tôi vẫn muốn kính anh một ly, cảm ơn vì anh đã giúp tôi.”

Dứt lời, cô cầm ly lên uống, nhanh đến nỗi Dịch Thương Bắc không kịp cản.

Hương đầu của rượu trái cây có vị ngọt, nhưng sau khi nuốt xuống lại hơi cay.

Cô nhíu mày, trước mặt lập tức có thêm một chai nước: “Mau uống đi.”

Xuân Hòa thấy ý cười trong mắt Dịch Thương Bắc, trong lòng cô chợt có chút bướng bỉnh, cô lắc đầu tỏ vẻ không cần.

Dịch Thương Bắc không ép cô mà chỉ đưa nước vào tay cô.

Rượu trái cây cũng là rượu, có độ cồn nhất định, Xuân Hòa không quen uống rượu nên chưa được bao lâu đã choáng váng.

Nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng.

Cô chỉ hơi buồn ngủ thôi.

“Anh Dịch.”

“Gọi tôi là Dịch Thương Bắc là được.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp êm tai, càng thêm gợi cảm trong hoàn cảnh thiếu ánh sáng này.

Xuân Hòa nghiêng đầu, cô duỗi bàn tay trắng nõn ra: “Tôi tên là Xuân Hòa, cây mạ mùa xuân.”

Dịch Thương Bắc đứng dậy, nắm lấy tay cô, nắm chặt mấy giây rồi rút lại ngay, Xuân Hòa cũng rụt tay về cầm lấy chai nước Dịch Thương Bắc đưa.

“Dịch Thương Bắc, anh cảm thấy ngoại hình của tôi có thể được coi là nổi bật không?”

Đôi mắt Dịch Thương Bắc không có chút mờ ám nào, anh nghiêm túc nhìn cô, hai người đối mắt chừng năm giây rồi anh mới chậm rãi nói: “Em rất đẹp.”

“Vậy anh có nhớ một người phụ nữ xinh đẹp không?”

9 giờ tối, bầu trời có rất nhiều vì sao lấp lánh, Xuân Hòa ngồi trên xe taxi, tài xế bật nhạc nhảy quảng trường, cảnh đêm thành phố cứ lùi dần, Xuân Hòa dựa vào cửa sổ xe bật cười.

“Tôi nhớ em, Xuân Hòa, sinh viên tốt nghiệp đại học Nguyên, em đã tìm được công việc mình muốn làm chưa?”

Anh vẫn nhớ rất rõ, ba năm trước cô vội vàng đi phỏng vấn nhưng không bắt được xe.

Sau khi chặn rất nhiều xe nhưng vẫn không có kết quả thì Dịch Thương Bắc bước xuống.

Anh nhặt hồ sơ rơi đầy đất lên giúp cô, giúp cô mở cửa xe, dịu dàng lịch sự: “Nếu không ngại, tôi có thể đưa em đi.”

Cảnh tượng ấy gần như đã được khắc ghi trong tâm trí Xuân Hòa và lặp đi lặp lại suốt hơn một nghìn ngày.

Thành phố Nguyên rất lớn, ba năm sau họ mới gặp lại nhau.

Đây có được coi là duyên phận không?

Về đến nhà, Xuân Hòa lấy chai nước chưa uống xong ra khỏi túi.

Đặt lên ban công.

Mà giá treo đồ ở bên cạnh, treo hai chiếc áo khoác nam, một chiếc có vết bẩn nhạt ở sau lưng.

*

Dịch Thương Bắc vẫn ở quán bar, nhưng anh đã quay lại phòng riêng.

Chủ quán bar Sở Phong cầm một chai rượu đi tới, Dịch Thương Bắc giơ tay che ly rượu của mình lại.

“Làm gì đấy, uống rượu với con gái nhà người ta xong thì kệ anh em à?”

Dịch Thương Bắc liếc nhìn anh ấy như đang cảnh cáo, suy cho cùng ở phòng riêng này ngoại trừ họ thì vẫn còn có người khác.

Sở Phong hiểu ý, anh ấy ngồi xuống bên cạnh Dịch Thương Bắc, cố tình hạ giọng: “Tôi nghe bartender nói cậu còn khen con gái nhà người ta đẹp, gần đây cậu không phải nhìn lén cô ấy thì là uống rượu với cô ấy, cậu muốn yêu đương thật hả?”

“Cậu đổi nghề làm phóng viên giải trí rồi à?”

“Anh em sợ cậu bị con gái lừa mà, cậu nghĩ con gái thời nay vẫn thẳng thắn bám lấy cậu giống trước đây à, bây giờ đều có kỹ xảo cả đó, đầu tiên là kết bạn với cậu, sau đó khiến cậu lưu luyến, cuối cùng bắt cậu lại, nhận được thứ gì đó tốt rồi đá cậu, vân vân và mây mây.”

Sở Phong nói rõ ràng rành mạch, trông như thể anh ấy đã trải qua điều ấy từ lâu rồi vậy, bộ dạng không khác gì đang nói, tôi có kinh nghiệm, ở phương diện này cậu vẫn là một em trai nhỏ.

Dịch Thương Bắc không nói gì, cả người bị bóng tối bao phủ, lông mày giãn ra, khóe môi cong lên.

“Trông vẻ mặt của cậu cứ như cậu đang nhớ cô ấy vậy.”

“Đoán xem.”

Sở Phong nói mấy câu thô tục: “Cậu có vấn đề à?”

Vài phút sau, Sở Phong cầm một tờ giấy tới, ném lên chân Dịch Thương Bắc: “Số điện thoại của cô ấy.”

Xuân Hòa tắm rửa xong, cô lấy chậu cây trầu bà xuống khỏi cửa sổ phòng ngủ rồi cắt một nhánh, sau đó đặt vào chai nước khoáng chứa đầy nước.

Rồi cô lại lấy giấy bút ra viết ngày tháng, dùng băng dính dán lên thân chai.

[Ngày 20 tháng 2, trời nắng.]

Lúc này, điện thoại vang lên, cô mở ra thì phát hiện là một tin nhắn.

[Về đến nhà chưa?]

Xuân Hòa hơi bất ngờ, cô xoay người ngồi lên sofa, ôm gối vào lòng.

Thời buổi này ai còn trò chuyện bằng tin nhắn thường chứ, tất cả đều liên lạc trên Wechat, cho nên Xuân Hòa lập tức nghĩ tới Dịch Thương Bắc.

Cô nhìn một hồi lâu, cuối cùng trả lời.

[Tới rồi.]

[Ừ, vậy nghỉ ngơi sớm một chút.]

Xuân Hòa cười trả lời: [Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút. :)]

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Dịch Thương Bắc nhìn phần cuối, nghiêng đầu theo biểu tượng cảm xúc tươi cười ấy.

Dáng vẻ nghiêm túc nghiên cứu của anh trở thành sự đối xử đặc biệt một cách rõ ràng trong mắt Sở Phong!

Sở Phong như nhìn thấy thế giới mới, anh ấy xù lông chỉ vào Dịch Thương Bắc: “Cậu chưa bao giờ đọc tin nhắn nghiêm túc như vậy, cậu sắp vào giai đoạn thứ hai rồi.”

“Giai đoạn thứ hai gì cơ?”

“Lưu luyến.” Sở Phong gật đầu rất chắc chắn: “Cậu sắp lưu luyến cô gái này rồi!”

“Quay đầu lại nhân lúc còn sớm đi người anh em, quay đầu là bờ đấy!”

Rạng sáng ở thành phố Nguyên, xe cộ trên đường lớn vẫn đi lại tấp nập, đèn neon của thành phố sáng nhấp nháy.

Dịch Thương Bắc lái xe lên cầu vượt, ngã tư phía trước đang kiểm tra nồng độ cồn nên phía sau là một hàng xe ô tô.

Anh mở cửa sổ xe ra, gió lạnh tràn vào trong xe, anh nắm bánh lái bằng một tay, tay khác tùy ý nghịch điện thoại.

Dưới ánh đèn đường, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn về phía trước không hề dao động.

Lời của Sở Phong như đóng van xả lũ kịp thời.

Anh lập tức nhận ra có lẽ mình đối xử với cô gái này khác với các cô gái khác.

Từ bé đến lớn anh luôn có một nhận thức rõ ràng về tình cảm, đó chính là chấp nhận liên hôn gia tộc, sống không can thiệp vào chuyện của nhau nhưng vẫn hòa thuận thật tốt.

Còn về phần Xuân Hòa.

Sở Phong nói hơi quá, lưu luyến ư?

Sao có thể.

Cho dù cô xinh đẹp như thế.

Có lẽ vì xinh đẹp, lại tình cờ là cô gái mà anh từng giúp vào 3 năm trước.

Nên anh mới giúp thêm một lần, chỉ thế thôi.

*

Xuân Hòa bắt đầu bận rộn, khách hàng mới là streamer làm đẹp trên một nền tảng nào đó.

Xem như là một người nổi tiếng tầm trung ở thành phố Nguyên.

Cô ấy có yêu cầu cực kỳ lớn với căn phòng trưng bày chiến lợi phẩm của mình.

Xuân Hòa tới lấy số liệu hai lần và gặp mặt trò chuyện với cô ấy rất nhiều lần, cuối cùng mới bắt đầu thiết kế bản vẽ.

Bắt đầu làm việc thì không có khái niệm thời gian, cô tăng ca gần nửa tháng.

May mà streamer làm đẹp rất hài lòng với bản thiết kế, chỉ cần sửa một chút là có thể bắt đầu thi công.

Do vậy ngày nào Xuân Hòa cũng chạy qua chạy lại giữa bên vật liệu xây dựng và căn nhà đang trang hoàng.

Cô thường xuyên về nhà khi đêm đã khuya.

Cây trầu bà nhỏ cắm trong chai nước khoáng trên bệ cửa sổ đã mọc lá mới, dây leo cũng ngày càng dài hơn.

Cô đã quen với việc thay nước hàng tuần và cho nó phơi nắng thường xuyên.

Hai tháng trôi qua rất chậm, nhưng cũng rất nhanh.

Căn nhà của streamer làm đẹp đã trang hoàng xong, những chi phí còn lại được kết toán vào ngày nghiệm thu, vì streamer làm đẹp rất thích nên còn cho Xuân Hòa thêm một bao lì xì.

“Không hổ là người nổi tiếng ở thành phố Nguyên, cho em bao nhiêu thế?”

Bạn tốt Mạch Duyệt trêu chọc trong điện thoại: “Đúng lúc hôm nay chị rảnh, lát nữa chị đi tìm em, ăn cơm bằng lì xì của em nhé!”

Xuân Hòa cũng rất vui: “Được thôi, nhưng chỉ có 200, dư thì trả thiếu thì bù.”

“Người nổi tiếng trên mạng này keo quá!”

Bên tai là tiếng cằn nhằn của Mạch Duyệt, Xuân Hòa nhìn lên, màn hình led khổng lổ trong khu thương mại nằm tại trung tâm thành phố đang phát quảng cáo.

Hình ảnh của Dịch Thương Bắc xuất hiện một giây trong video.

Xuân Hòa đứng trên quảng trường xem hết quảng cáo, sau đó dùng điện thoại tra thông tin về tập đoàn Dịch Thần.

Xem Bách Khoa Baidu xong, cô nghĩ đến hai chiếc áo khoác giá cả đắt đỏ mà mình treo trên giá áo.

Về nhà cô sẽ vứt chúng đi.

Tuy nói như vậy, nhưng về đến nhà Xuân Hòa lại quên mất chuyện này, cô thay quần áo, mặc áo hoodie và quần jean, đi đôi giày thể thao màu trắng ra ngoài.

Ngồi trên xe Mạch Duyệt, Xuân Hòa gõ cửa sổ xe: “Lại sửa à?”

“Chị không dám không sửa, với số tiền ít ỏi của chị, đổi một chiếc Wuling Mini cũng còn tốn sức kìa.”

Xuân Hòa thắt dây an toàn, Mạch Duyệt lái xe tới quán các cô thường ăn.

“Nghệ sĩ không dễ dẫn dắt à?”

“Bây giờ thị trường bão hòa quá, “tiểu thịt tươi”(*) nhà bọn chị có gần 80 đối thủ một lúc, tiền khó kiếm lời.”

(*)“Tiểu thịt tươi" là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính

Vẻ mặt của Mạch Duyệt rất lố lăng, nhưng giọng điệu lại chua xót, cuối cùng cô ấy lén liếc nhìn Xuân Hòa.

“Hay là, em quay về thử xem?”

Mạch Duyệt thấy cô không nói gì thì ngồi ngay ngắn và nói tiếp: “Em cũng biết trước đây em rất nổi tiếng trong giới người mẫu, em là người có tương lai nhất, chị đã nói từ lâu rồi, nếu em tiếp tục làm, chắc chắn bây giờ cực kỳ hot.”

Mạch Duyệt không hay nói chuyện quá khứ với cô, Xuân Hòa cũng chưa từng nhắc tới.

Chuyện quá khứ, cô không muốn nhắc lại, chỉ có Dịch Thương Bắc là ngoại lệ.

“Đã qua rồi.”

“Xuân Hòa, em đừng trốn tránh như vậy nữa, thực ra em thử nghĩ mà xem, quay lại làm việc thì thu nhập của em sẽ tốt hơn bây giờ, chẳng phải em muốn mua nhà cho bác gái sao? Không có tiền thì mua kiểu gì?”

Bình Luận (0)
Comment