Thân thể càng ngày càng nóng, đầu óc càng ngày càng mơ hồ, muôn vàn suy nghĩ đều bị vứt tuốt, Tạ Cẩn dựa vào sự dẫn dắt của cơ thể cùng bản năng chìm vào cơn sóng tình xa lạ.
Trong màn vây đỏ rực, một mảnh xuân sắc từng chút từng chút hé lộ, áo ngủ của nàng đã tuột ra khỏi người chỉ còn cái yếm đỏ thắm. Tạ Cẩn vòng tay ra sau lưng nàng, sờ soạng muốn tháo bung dây yếm.
Thẩm Tầm quàng đôi cánh tay vòng ra sau cổ anh, thân người lảo đảo như say rượu cọ qua cọ lại trên ngực anh, môi đỏ hôn lên xương quai xanh của anh một cách phóng túng, cắn một miếng vào hầu kết đang lên xuống như loài rắn độc ban cho anh cái chết ngọt ngào, ý loạn tình mê tìm lên bờ môi anh.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Tạ Cẩn lại hơi nghiêng đầu, giống như tránh đi theo bản năng.
Nụ hôn của nàng rơi vào khoảng không.
Lần ngoài dự đoán này khiến hai người đều sững sờ.
Lửa nóng kiều diễm rút đi như thủy triều, trong nháy mắt Tạ Cẩn đã ý thức được mình phạm phải một sai lầm không thể vãn hồi.
Thẩm Tầm là một người kiêu ngạo, cho dù đôi khi trông cô cà lơ phất phơ, nói chuyện không lựa lời, thích tuôn ra những câu khiến người dậm chân, nhưng anh biết cô cực kỳ mẫn cảm và kiêu hãnh, huống chi là trong trường hợp này.
Quả nhiên, cánh tay Thẩm Tầm tuy còn treo trên vai Tạ Cẩn nhưng ráng mây đỏ ửng trên má tiêu tán thực mau, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, ánh mắt gợn sóng mê ly nhanh chóng phẳng lặng, cuối cùng chỉ còn một chút tia sáng lạnh lùng.
Tạ Cẩn vẫn không nhúc nhích nhìn nàng chăm chú, tay vẫn cứ dán vào lưng nàng, sợi dây áo yếm không thể tháo bung vẫn quấn quanh ngón tay, quấn đến mức khiến suy nghĩ của hắn biến thành một mảnh hỗn loạn.
Trong màn vây đỏ rực chỉ còn nghe tiếng thở hổn hển của hai người dần dần bình ổn. Cảm giác khô nóng trên thân thể tan biến, Thẩm Tầm chợt thấy hơi lạnh, cười cười tự giễu kéo tay Tạ Cẩn ra khỏi người.
Nào ngờ sợi dây yếm vào đúng lúc này lại bị bung ra, áo yếm màu đỏ rực thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng tuộtc xuống, lộ ra một mảnh cảnh xuân.
Thẩm Tầm “Ôi chao” một tiếng, vội đưa một tay bảo vệ trước ngực, một tay vớt lên áo yếm, quay người nhặt áo ngủ bị quẳng một bên mặc vào.
“Thật đúng là xấu hổ, để anh thấy hết,” nàng cười: “Cũng may về cơ bản anh đang khỏa thân, chúng ta coi như huề nhau.”
Không hiểu sao, trái tim Tạ Cẩn đột nhiên nhói lên, chẳng thốt lên được lời nào.
Thẩm Tầm mặc xong áo ngủ, xoay người lại nhìn nhìn Tạ Cẩn trần trụi nửa người, thân hình tuyệt đẹp. Nàng bật cười rồi cầm lấy y phục của anh bị ném sang một bên, qua loa khoác lên người anh chàng, vỗ nhẹ lên má chàng ta như trấn an.
“Chuyện này,” nàng nói một cách thản nhiên, “Đã quên mất anh có người trong lòng. Đối với anh mà nói thật sự có chút khó khăn.”
Tạ Cẩn không cách gì giải thích, cũng không thể phản bác.
Thẩm Tầm vén màn lên, đang muốn xuống giường thì đột nhiên cổ tay bị kiềm chặt, Tạ Cẩn dùng một tay kéo nàng vào lòng, liều lĩnh dán môi về phía gương mặt nàng. Thẩm Tầm nghiêng đầu né tránh, trực tiếp xán cho anh chàng một bạt tai. “Bốp” một tiếng, trên mặt chàng ta tức khắc xuất hiện năm dấu tay đỏ bừng.
Nàng giận dữ mắng: “Ta đã nói rồi, anh không cần miễn cưỡng! Đáng giá phải vậy sao?”
Ngực phập phồng, Tạ Cẩn chậm rãi đưa tay xoa mặt mình. Nếu trước kia bị Thẩm Tầm cho một bạt tai như vậy, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp đòi lại, nhưng lúc này anh chỉ cảm thấy chính mình nên ăn cái tát này.
Thẩm Tầm lạnh lùng nhìn anh chàng một cái, đứng dậy đi đến bàn bát tiên ở giữa phòng ngồi xuống. Trên bàn bày mấy đĩa bánh ngọt và trái cây, trong một cái khay đặt bình rượu hoa điêu và hai chén nhỏ, là cho đôi tân hôn uống chén rượu giao bôi.
Thẩm Tầm bình ổn hơi thở, một tay cầm bầu rượu một tay lật ngửa chén nhỏ, chậm rãi rót rượu vào. Đang muốn đưa lên môi thì một bàn tay thò đến đoạt lấy chén rượu.
Tạ Cẩn bưng chén uống một hơi cạn sạch: “Chân cô có thương tích, tốt nhất không nên uống rượu.”
“Đúng há,” Thẩm Tầm dường như đã quên chuyện không vui vừa rồi, cười hì hì nói: “Vậy không cần uống rượu giao bôi luôn nhé, dù sao anh cũng chẳng nhấc khăn đội đầu.”
Tạ Cẩn trầm mặc không lên tiếng, vẻ mặt u ám ngồi xuống bên cạnh nàng.
Thẩm Tầm ghé lại gần, nhéo cằm anh chàng nhìn nhìn: “Ôi trời, tát hơi tàn nhẫn một chút, xin lỗi nhé! Hay là bôi thuốc lên đi? Bằng không ngày mai làm sao gặp người?”
Cô nàng này khôi phục tâm tình thật mau, Tạ Cẩn nửa thật nửa giả đáp: “Người khác hỏi thì cứ thẳng thắn nói bị cô đánh là xong.”
“Đừng nha, truyền đi người ta sẽ chê tôi hung dữ.” Thẩm Tầm đứng dậy lấy hộp thuốc vừa rồi Tạ Cẩn vẫn để trên ghế, ôm lại đặt lên bàn: “Bình nào là thuốc tiêu sưng?”
Tạ Cẩn liếc một cái: “Bình hoa màu xanh lá kia.”
Thẩm Tầm lấy một que bôi thuốc trong hộp, nhúng vào thuốc bột rồi cẩn thận bôi lên dấu tay hơi sưng.
Ngọn nến đỏ lặng lẽ chiếu sáng, xa xa truyền đến mõ cầm canh mơ hồ. Gió đêm nhè nhẹ lùa qua khe cửa sổ mở hé, thổi vào những đóa hoa râm bụt đỏ thắm cắm trong bình mai đặt trước cửa sổ khiến chúng khẽ rung rinh.