Thẩm Tầm về doanh trướng của mình, hí hửng nói với Chu Trầm đang ngồi chờ bên trong: "Trời ơi, khuyên can mãi rốt cuộc mới hy vọng thuyết phục được Cố Trường Tư. Ta thấy hơn phân nửa sẽ đi theo chúng ta."
Chu Trầm ngẩng đầu liếc nàng một cái, cảm xúc không có gì dao động: "Anh ta muốn đi theo cũng chỉ vì tướng quân, đâu có liên quan gì với em. Năm ấy trước khi em quyết định theo tướng quân, hai đứa đã cãi nhau một trận."
Thẩm Tầm chậc lưỡi: "Cãi nhau xong không phải sẽ hòa hảo thôi sao? Đâu có chuyện gì lớn!"
Buổi chiều Thẩm Tầm dẫn theo Chu Trầm cưỡi ngựa lên sườn dốc của núi Phù Loan, nhìn xuống giáo trường xem tình hình luyện binh của Tạ Cẩn trong chốc lát; sau đó tỉ mỉ kiểm tra lại con đường nàng chuẩn bị dẫn kỵ binh lên núi thao luyện, cẩn thận xem xét địa hình núi non; khi trở lại doanh địa đã là giờ cơm chiều.
Khương Minh bẩm báo Tạ tướng quân mời nàng đến lều chỉ huy.
Thẩm Tầm rửa tay, rót một chén trà nhỏ ừng ực uống cạn, vừa đi vừa thở dài: "Lại phải tốn miệng lưỡi."
Nàng vào lều lớn, quả nhiên ngoại trừ Tạ Cẩn còn có một nam một nữ phó úy đang chờ trong trướng.
Một hộp đồ ăn đặt trên bàn trước mặt Tạ Cẩn, có chén cháo đã được múc ra để bên cạnh.
Thẩm Tầm quan sát hai người kia, nữ binh tên Lý Trăn, trông còn rất trẻ, mày rậm mắt to, chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi. Trong lòng Thẩm Tầm nhói đau, nhớ tới Tôn Kim Phượng theo mình nhiều năm đến nay vẫn bị Thẩm Uyên giam giữ.
Hai Phó úy chào Thẩm tướng quân, đều chủ động tỏ vẻ không có bất luận ý kiến gì chỉ nghe theo chủ soái an bài.
Thẩm Tầm thở phào nhẹ nhõm, nữ binh cáo từ ra ngoài, nam binh lại ngập ngừng lúng túng trông như có chuyện muốn nói.
Thẩm Tầm đằng hắng một tiếng, Tạ Cẩn liếc nàng rồi yên lặng châm thêm trà vào chung trên bàn.
Cậu Phó úy này tên Phương Bình, thỉnh thoảng trộm liếc Thẩm Tầm, ngượng ngùng mãi vẫn chưa nói được lời nào.
Thẩm Tầm thản nhiên ngồi chờ, đợi hồi lâu vẫn thấy cậu ta không hé răng, tận lực ôn hòa nhắc: "Ngươi có chuyện gì muốn nói thì cứ việc, không cần băn khoăn."
Phương Bình ấp úng: "Tôi... À không, mạt tướng... Mạt tướng..."
Tạ Cẩn liếc cậu ta một cái, vẻ mặt lạnh đi vài phần: "Có chuyện gì thì nói ngay ra, đừng dông dài!"
Phương Bình đột nhiên quỳ "Bộp" xuống trước mặt Thẩm Tầm, giọng điệu kích động: "Mạt tướng... Mạt tướng có thể đi theo Thẩm tướng quân, thật sự là may mắn ba đời, mạt tướng... mạt tướng nhất định không màng máu chảy đầu rơi, quyết không phụ ân nghĩa của Thẩm tướng quân!" Gương mặt vẫn còn trẻ con của cậu ta đỏ bừng, ánh mắt nhìn Thẩm Tầm tỏa ra tia sáng sùng bái cuồng nhiệt.
Thẩm Tầm đầu tiên là bị hết hồn, sau đó đứng dậy đỡ cậu ta lên, cười nói: "Tốt, tốt, ta đã biết, ngươi đứng lên rồi nói tiếp."
Cậu chàng được nàng đỡ, tay hơi phát run nhưng lời ra khỏi miệng lại lưu loát hơn: "Mạt tướng chỉ muốn nói như vậy thôi ạ! Sau này Thẩm tướng quân có phân phó gì, mặc dù lên núi đao xuống biển lửa, mạt tướng cũng không hề chối từ!"
Câu ta nói xong bèn hướng về phía Tạ tướng quân mặt sắt đen xì lạnh như khối băng hành lễ, vành tai đỏ hồng đi ra ngoài.
Trong trướng hoàn toàn lặng im.
Sau một lúc lâu, Tạ Cẩn không mặn không nhạt lên tiếng: "Thực tốt quá, chúc mừng Thẩm tướng quân được thuộc hạ trung thành."
Thẩm Tầm vô cùng thoải mái, quên bén mất bả vai đang bị thương, vặn người. Nàng rên "Ui da" một tiếng rồi mới nhìn về phía Tạ Cẩn vẻ mặt bất thiện, mỉm cười hỏi: "Sao nào, anh có ý kiến à?"
Tạ Cẩn hừ một tiếng: "Ta có thể ý kiến ý cò gì nữa? Chỉ không biết nàng đã cho hắn ân nghĩa trong bao lâu... Hai người quen biết nhau trước?"
"Không thể nào, tôi đi đâu để quen cậu ta?" Thẩm Tầm kéo ghế dựa tới trước bàn, ngồi xuống bên cạnh anh chàng cười liếc một cái: "Cháo nguội chưa? Tôi đói bụng rồi."
Tạ Cẩn mở hộp đồ ăn, lấy ra mấy đĩa món ăn kèm, đẩy chén cháo đã nguội vừa ăn đến trước mặt nàng, múc cho mình một chén nóng hơn: "Mau ăn đi, ăn xong rồi về nhanh, nhìn trời này coi bộ lát nữa sẽ mưa."
Vào cuối mùa thu trời tối sớm, chân trời còn vương lại vài tia nắng chiều yếu ớt, trong trướng đã hoàn toàn tối sầm.
Tạ Cẩn cầm mồi lửa trên bàn, mở chụp đèn châm nến. Ánh lửa vàng tươi nhảy nhót, không khí se lạnh trong trướng được xua tan khá nhiều.
Thẩm Tầm một tay cầm chén cháo một tay cầm thìa, đôi mắt lại ngó ngó quanh bàn. Bên trái Tạ Cẩn đặt mấy phong công văn, góc trái phía trên một phong thư viết hai từ "Khẩn cấp" bằng kiểu chữ Nhan. Thẩm Tầm nhận ra chữ viết này, biết tin được gởi tới bởi Thôi Yến, quân sư của Bắc Cảnh Quân đang canh giữ tại Vọng Long Quan.
Thôi Yến xem như cựu binh của Bắc Cảnh Quân. Thời trẻ khi Tây Bắc chưa phân quân thì ông ta cũng là một viên mãnh tướng, còn từng lãnh binh canh giữ Ký Vân Quan của Tây cảnh. Sau khi Tây cảnh Bắc cảnh tách ra, ông ta theo Tạ Kích đi Bắc cảnh, từ đó về sau chưa từng lên chiến trường, chỉ ở dưới trướng Tạ Kích an tâm làm một quân sư, có uy vọng rất cao trong Bắc Cảnh Quân.
Tạ Cẩn nhìn theo ánh mắt Thẩm Tầm, cầm lên quân báo của Thôi Yến quơ quơ trước mặt nàng: "Muốn xem sao?"
Thẩm Tầm dời ánh mắt sang một bên: "Không muốn xem."
"Thật sự à? Nàng không tò mò?"
"Tò mò thì thế nào, anh sẽ cho tôi xem?" Thẩm Tầm cười ha ha: "Tuy phẩm cấp của tôi vẫn chưa bị giáng xuống, nhưng hiện tại đang ở dưới trướng Tạ tướng quân. Tục ngữ có câu 'Người sống dưới mái hiên không thể không cúi đầu', tôi sẽ không làm loại chuyện đi quá giới hạn này đâu."
"Giỏi, hiểu rõ lý lẽ!" Tạ Cẩn gật đầu khen, để quân báo vào ngăn kéo dưới bàn khóa lại: "Thật ra nếu nàng nói muốn thì ta cũng sẽ đưa nàng xem mà thôi, nhưng nàng không muốn thì quên đi."
Nụ cười trên mặt Thẩm Tầm chựng lại, hung hăng trừng mắt lườm chàng ta một cái, vùi đầu ăn cháo.
Tạ Cẩn cười, gắp một miếng thịt kho tàu ít mỡ để vào chén nàng: "Kỵ Long Ao cũng giao cho nàng rồi, Thẩm tướng quân còn có gì bất mãn?"
"Thật sự hài lòng!" Thẩm Tầm hừ hừ nghịch đồ ăn trong chén: "Anh cần khóa lại trước mặt tôi sao? Ai mà thèm xem!"
"Tục ngữ nói 'Cướp nhà khó phòng', ta nên cẩn thận một chút vẫn hơn." Tạ Cẩn trêu chọc, thấy mặt nàng biến sắc bèn cười hỏi "Thế nào? Giận à?"
Thẩm Tầm đẩy chén ra, đột nhiên đứng phắt dậy: "Không ăn nữa, đỡ phải bị người dòm chừng như kẻ trộm!"
Tạ Cẩn túm chặt cổ tay nàng kéo người ngồi trên đùi mình, vòng tay ôm eo nàng nhỏ giọng thì thầm bên tai: "Không phải đề phòng nàng đâu."