Buổi chiều hôm nay Thẩm Tầm không có chuyện gì làm, đi luyện võ đường của Tạ gia xem Tạ Tư luyện võ.
Tạ Tư cũng sử dụng ngân thương như đại ca, còn nhỏ mà múa thương một cách xuất thần nhập hóa, bộ thương pháp Phục Vân luyện thành thạo như nước chảy mây trôi, chuyển chiêu vô cùng tự nhiên. Khi kết thúc bộ thương pháp, thân người Tạ Tư bắn vọt lên, cú hồi mã thương như quét mây làm tung bay đám lá dưới sân, ngọn thương vừa thu lại thì thân hình cũng vừa vặn rơi xuống đất.
Thẩm Tầm vỗ tay khen: “'Xao động bay xa soi bóng núi, Như hoa lê lượn trong gió chiều', thương pháp nhóc luyện thực hoàn hảo!”
Tạ Tư gãi đầu, mỉm cười nhìn Thẩm Tầm: “Chỉ có Đại tẩu mới khen đệ thôi, nếu là Đại ca thì chắc chắn sẽ nhíu mày, chỉ ra chỗ nào không đúng, chỗ nào cần xem xét lại.”
Thẩm Tầm cười: “Đại ca chỉ muốn tốt cho đệ thôi mà, thương pháp luyện thành thục thì sau này ra trận không cần sợ.”
Tạ Tư xách cây thương đến ngồi cùng Thẩm Tầm trên thềm đá: “Đại tẩu, khi nào hai người đi Bắc cảnh?”
“Đại khái còn khoảng hai mươi ngày, phải đợi qua lễ Đông tế mới đi được.” Thẩm Tầm dứt lời, thấy vẻ mặt mong ngóng của Tạ Tư bèn cười hỏi: “Sao thế, đệ muốn đi theo?”
Tạ Tư gật đầu như giã tỏi: “Đại ca nói tuổi đệ còn nhỏ, không cho phép đệ đi. Đại tẩu, tẩu dẫn đệ theo nhé, đệ đi theo tẩu!”
Thẩm Tầm tỏ vẻ khó xử: “Vậy thì không được.”
Tạ Tư hoàn toàn thất vọng: “Tẩu cũng phải nghe Đại ca? Không phải phẩm hàm của tẩu cao hơn à?”
Thẩm Tầm bật cười: “Ở trong quân không nói phẩm hàm, chỉ luận quân chức. Đại ca đệ là chủ soái của Bắc Cảnh Quân, hiện giờ đương nhiên ta phải nghe lệnh chủ soái.”
Tạ Tư bĩu môi, ủ rũ cụp đuôi: “Vậy thì chẳng còn hy vọng gì! Đại ca nói trừ khi đệ thắng huynh ấy thì mới phê chuẩn cho đệ đi theo.”
“Đệ thật muốn đi?” Thẩm Tầm nhìn cậu.
Tạ Tư nhổ cọng cỏ trong kẽ đá, ỉu xìu ừ một tiếng.
“Ta đã sớm vào quân doanh khi bằng tuổi đệ, nếu đệ muốn đi cũng được mà.” Thẩm Tầm ngẫm nghĩ, cười giảo hoạt: “Muốn thắng Đại ca đệ cũng không phải không có biện pháp, ta dạy đệ một bí quyết, nhất định có thể thắng huynh ấy.”
Tạ Tư vui mừng khôn xiết, vội vàng thò lại gần. Thẩm Tầm ghé tai truyền thụ một phen, Tạ Tư nóng lòng muốn thử: “Hay quá, lần tới đệ sẽ làm như vậy!”
Thẩm Tầm vội dặn: “Đệ không thể tiết lộ là ta dạy đấy nhé.”
“Sẽ không sẽ không!” Tạ Tư vỗ ngực, bỗng giận dữ xì ra: “Đại ca keo kiệt lắm, nếu bị bại dưới tay đệ, chắc chắn sẽ nhốt đệ trong thư phòng, khảo bài đến độ đệ tè ra quần mới tha.”
Thẩm Tầm cười mắng: “Còn nhỏ, đừng nói chuyện thô tục như vậy!”
Tạ Tư thắc mắc: “Trong quân không phải đều nói kiểu vậy sao?”
Thẩm Tầm cốc đầu cậu ta một cái: “Nghe ai nói? Tốt không học cứ học cái xấu, lần sau mà nghe đệ nói mấy câu thô tục này, phạt đệ đọc một trăm lần Kinh Thi!”
Tạ Tư làm mặt quỷ, đứng dậy chạy đi, “Hắc hắc, đệ biết rồi -- -- sao tẩu nói chuyện y như Đại ca vậy nhỉ, cái này gọi là gì đây? Tâm hữu linh tê nhất điểm thông?”
“Này quỷ nhỏ!” Thẩm Tầm giả vờ tức giận đứng dậy, Tạ Tư le lưỡi, chạy biến không còn bóng dáng.
Sẩm tối, Tạ Cẩn sai người mang lời nhắn, nói là đêm nay ở quân doanh không về phủ, còn nói sáng sớm hôm nay Cố Trường Tư đã cho câu trả lời, nguyện ý theo Thẩm Tầm đi Kỵ Long Ao.
Thẩm Tầm kêu Khương Minh vào thư phòng phân phó một phen, Khương Minh đích thân lên núi Phù Loan bố trí. Nàng lấy ra bản đồ địa hình của Kỵ Long Ao, lấy một tờ giấy khác sao chép rồi cuốn lại mang về Tùng Uyên tiểu trúc.
Mưa thu tích tụ suốt một ngày lại trút xuống, mưa to gió lớn, Thẩm Tầm dần dần buồn ngủ, bất giác ghé vào trên bàn thiếp đi.
Mơ mơ màng màng, bên người gió lạnh buốt thấu xương, mùi máu tràn đầy khoang mũi, nàng giương mắt liền phát giác bản thân đang dựng trường đao đứng giữa Thúy Bình sơn cốc của núi Mông Giáp, trong cốc thi thể la liệt khắp nơi, máu chảy thành sông, gió đưa mùi tanh bay khắp nơi, soái kỳ với chữ "Thẩm" rách nát, mũi tên cắm xuống đất nhan nhản như cánh rừng.
Núi đồi u ám, chim chóc tan hoang, trên đỉnh núi chỉ còn lại một vầng trăng đẫm máu.
Lưỡi đao mẻ, áo giáp nứt, nàng cảm nhận được máu tươi đang trào ra từ thân thể. Cắm lưỡi đao xuống đất, sức lực đã kiệt, thần trí đã khô, chỉ có thể trơ mắt nhìn muôn vàn quân địch phóng ngựa gào thét xông tới.
Gót sắt đạp xuống, bùn máu bắn tung tóe, nện lên phần còn lại của chân tay đã bị cụt. Chủ soái quân địch phi ngựa lướt qua, một thanh trường đao vung lên phản chiếu ánh trăng máu, dùng khí thế như giao long cuộn sóng chém về phía nàng, nhưng lại sử dụng đao pháp Thôn Sơn của Thẩm gia.
Thẩm Tầm kinh hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh, thở hổn hển bừng tỉnh giấc mộng. Ngọn đèn trên bàn vẫn đang cháy sáng, lư hương vẫn tỏa ra làn khói lượn lờ, gió lạnh luồn qua song cửa sổ tiến vào, trước ngực thấm một lớp mồ hôi mỏng cảm thấy lạnh thấu xương.
Nàng đứng dậy đi lấy áo ngoài, lúc này mới phát giác trên lưng khoác một tấm áo choàng, trong lòng vui vẻ, chỉ nghĩ Tạ Cẩn đã về phòng bèn vòng qua bình phong nhìn vào, bên trong trống vắng lặng yên, đâu có ai ở đó.
Nghĩ lại chắc vừa rồi Chu Trầm tiến vào khoác áo cho nàng, Thẩm Tầm cười tự giễu, thổi đèn lên giường. Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad.
Hôm sau Thẩm Tầm tan triều bèn đi thẳng đến giáo trường Tây kinh cùng Tạ Cẩn.
Mưa thu không ngớt, hai người vừa đi được không bao lâu thì mũ quan và y phục đều ướt nhẹp.
Tạ Cẩn nói: “Thể theo yêu cầu của nàng, tối qua hai đội kỵ binh đã chỉnh đốn xong, đội ngũ trận hình đều huấn luyện qua... Hai ngày nay thời tiết không tốt, chi bằng nàng hãy nghỉ thêm một chút, vừa lúc thương thế của nàng -- --”
Thẩm Tầm ngắt lời, mỉm cười nói: “Chính là muốn thời tiết như vậy mới tốt.”
Tạ Cẩn liếc nàng một cái, cũng không nói gì nữa.