Source from Vespertine & Hanlac
Thẩm Tầm xem xong náo nhiệt chậm rãi trở về doanh địa. Khương Minh đứng trước doanh trướng của cô, xa xa thấy cô tới bèn nhấc mành.
Thẩm Tầm chắp tay sau lưng tiến vào, nói hai chữ: “Vô đi.”
Khương Minh vào lều, Thẩm Tầm quan sát hắn: “Hôm nay sao sắc mặt kém vậy? Không nghỉ ngơi đủ? Tối hôm qua trời mưa lớn, ta đã kêu ngươi đi ngủ không cần lại đây canh thủ rồi mà?”
Khương Minh sờ sờ mặt: “Sắc mặt thuộc hạ kém lắm?”
Thẩm Tầm nhìn chằm chằm hắn: “Không có chuyện gì chứ?”
Khương Minh cúi đầu: “Không có gì đâu ạ.”
“Khương Minh,” Thẩm Tầm cầm chén trà ấm áp trên bàn uống một ngụm: “Ngươi ở bên cạnh ta còn lâu hơn Chu Trầm hai năm, tuy nói hai ngươi là thân vệ của ta nhưng ba người chúng ta không khác gì thân nhân. Nếu ngươi có chuyện gì chẳng lẽ còn không thể mở miệng trước mặt ta?”
Khương Minh ngẩng đầu đối diện với đôi mắt trong veo của Thẩm Tầm, cười cười: “Tướng quân lo lắng quá, thuộc hạ có thể ra chuyện gì?”
Thẩm Tầm gật đầu: “Vậy được rồi, ngươi đi gọi Cố Trường Tư tới đây.”
Khương Minh thưa vâng, vén lên mành trướng ra ngoài.
Cảm ơn đã vào ủng hộ nhà bacom2 ở wattpad. Vào buổi tối, những đám mây dầy đặc bắt đầu phân tán, vầng trăng non treo lơ lửng giữa trời.
Trong Khiếu Phong trai ở ngoại viện của Tạ phủ, vài vị sư gia nghe xong sắp xếp của Tạ Cẩn, thần sắc bất an nhìn nhau vài lần, không thể mở miệng.
Tạ Kích đằng hắng một tiếng, bưng chén trà trên bàn uống một ngụm rồi nói: “Để Thẩm tướng quân đi trước tọa trấn, ta cảm thấy an bài này coi như thỏa đáng.”
Có vị Đặng sư gia là phụ tá lâu đời cho Hầu phủ, nói năng tương đối thẳng thắn, tính tình cũng nóng nảy, lập tức không tán đồng hừ một tiếng, cứng rắn nói: “Tại hạ cảm thấy không ổn chút nào, đáng tiếc Thế tử đã an bài xong, nếu vậy thì hỏi ý kiến chúng tôi làm gì?”
Tạ Cẩn ngồi ngay ngắn bên cạnh phụ thân, thực ôn hòa trả lời: “Đặng sư gia bớt giận, Thẩm tướng quân đóng giữ Tây cảnh tám năm, vẫn luôn dốc hết sức lực hoàn thành sứ mệnh, chưa từng cho phép Tây Lương được chút lợi nào. Uy danh Thẩm Tầm vang xa tới tận Phàn quốc, Bắc cảnh có Thẩm tướng quân tọa trấn, một mặt chúng ta như hổ thêm cánh, mặt khác có tác dụng uy hiếp Phàn quốc, trong khoảng thời gian ngắn bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Tại hạ đâu phải nói tới điểm này, ý của tại hạ chẳng lẽ Thế tử không rõ?” Sắc mặt Đặng sư gia hơi dịu lại, lắc đầu nói: “Tại hạ biết Thẩm tướng quân là anh tài ngút trời, khả năng hành quân bày trận điều binh khiển tướng nhìn khắp đương triều, ngoại trừ Thế tử thì khó ai khác có thể ngang tầm, nhưng rốt cuộc Thẩm tướng quân là người của Thái Hậu và Hoàng Thượng...”
Đặng sư gia vốn định nói đến điểm này thì dừng, nhưng thấy nét mặt Tạ Cẩn vẫn bình tĩnh, dường như không coi đó là quan trọng, đành phải bồi thêm: “Thẩm tướng quân được đưa gả vào Hầu phủ vì lý do gì, mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Thẩm tướng quân thống lĩnh binh mã bao nhiêu năm, sẽ cam tâm vứt xuống mười vạn Tây Cảnh Quân? Nếu nói cô ta không có ý đồ gì, tại hạ không thể tin -- -- Ngần ấy năm, Bắc Cảnh Quân có thể nhịn nguy cơ bị thôn tính một lần lại một lần, kiên trì đến hôm nay thật là không dễ. Vì sao Thế tử có thể chắc chắn Thẩm tướng quân không có ý nhúng chàm Bắc Cảnh Quân?”
Các vị sư gia khác cũng lộ vẻ mặt đồng tình. Tạ Cẩn trầm mặc một lát rồi nói: “Hiện giờ điều Thẩm Tầm ao ước nhất là lấy về Tây Cảnh Quân. Phải giao ra quyền thống lĩnh Tây Cảnh Quân là chuyện cô ấy không hề chấp nhận. Cụ thể chuyện gì xảy ra ta không rõ ràng lắm, nhưng hiện tại cô ấy có khúc mắc và xung đột rất sâu với Thái Hậu và Thẩm Uyên. Ta tin tưởng cô ấy đến đại doanh Vọng Long Quan làm chuyện gì cũng sẽ có chừng mực, hơn nữa còn có Thôi quân sư ở đó, xin chư vị yên tâm.”
Tạ Cẩn dừng lại rồi bổ sung: “Ta cũng sẽ chạy tới Bắc cảnh muộn hơn mười ngày. Chỉ sợ trong khoảng thời gian ta không ở biên cảnh xảy ra tình huống ngoài ý muốn. Có Thẩm Tầm tọa trấn, đại doanh cũng có người kinh nghiệm chỉ huy -- -- Thẩm Tầm tuyệt đối không đem ranh giới quốc gia và tánh mạng đồng bào ra đùa giỡn, điểm này ta có thể đảm bảo.”
Vài vị sư gia nghe vậy cũng không tiện phản đối, cuối cùng Đặng sư gia nói: “Hầu gia và Thế tử đều quyết định, chúng thuộc hạ còn có lời gì phản đối? Hy vọng sau này Thế tử không phải hối hận vì quyết định hôm nay.”
Sau đó hạ nhân tiến vào thông báo phòng khách đã dọn xong bàn tiệc, Tạ Cẩn bồi phụ thân và vài vị sư gia ăn cơm, uống mấy chén rượu nhạt rồi mới trở về Đạm Tuyết các. Vừa tới cửa tròn đã thấy Tạ Tư xách theo một cây trường thương, mặc y phục ngắn để luyện võ, khí phách dâng trào mà chờ giữa đình viện.
“Hôm nay chưa nói muốn kiểm tra thương pháp của đệ mà?” Tạ Cẩn cười: “Sao thế, thiếu giáo huấn?”
Tạ Tư quăng đến ánh mắt khinh bỉ: “Đại ca không cần xem thường đệ, hôm nay ai thua ai thắng còn chưa nói trước được đâu!”
“Mấy ngày không gặp tiến bộ quá há!” Tạ Cẩn gật đầu: “Chờ ta đi thay quần áo.”
Cảm ơn nếu ghé thăm nhà bacom2 ở wattpad. Ngày kế Thẩm Tầm vào triều sớm, đứng ở tường cung chờ mở cửa, không lâu liền thấy Tạ Cẩn vẻ mặt âm trầm đi về phía mình. Cô làm bộ không nhìn thấy, cười hì hì chui vào trong đám người tìm quan viên quen biết nói chuyện.
Chỉ chốc lát chuông trống vang lên, quan viên văn võ xếp hàng tiến vào. Tạ Cẩn xếp hạng phía sau Thẩm Tầm, vừa đi vừa thấp giọng chất vấn: “Có phải nàng xúi giục Tạ Tư?”
Thẩm Tầm không quay đầu lại, chỉ cười giả ngu: “Chàng nói gì thế?”
Tạ Cẩn cũng cười khẩy: “Còn giả bộ ngây ngô?”