Edited by Bà Còm
Thẩm Tầm đến lều ăn gọi Khương Minh, hai người cùng về Thẩm phủ.
Phu thê Thẩm Hoán không có nhi tử, cho nên sau khi Thẩm Hoán chết trận, đệ đệ của ông là Thẩm Sí kế thừa tước vị Định Viễn Hầu, đồng thời dọn vào Hầu phủ. Tiên đế ban thưởng một tòa nhà khác ở phía Đông kinh thành cho Thẩm Tầm làm phủ tướng quân. Theo lý mà nói, tổ phụ tổ mẫu hiện giờ nên ở chung với Định Viễn Hầu Thẩm Sí tại Hầu phủ. Khổ nỗi cụ Thẩm càng già thì tính tình càng cổ quái, Thẩm Sí lại quan tâm từng li từng tí nên cụ than phiền ở Hầu phủ ăn, mặc, đi lại đều không hợp tâm ý, hơn nữa cụ đặc biệt thích trưởng tôn nữ Thẩm Tầm, vì thế dẫn theo cụ bà chuyển đến phủ tướng quân. Thẩm Tầm tất nhiên vô cùng hoan nghênh, chỉ là hàng năm nàng không ở kinh thành, ngẫu nhiên mới trở về một lần, đành phải làm ơn Nhị thúc thường tới chăm sóc hai cụ.
Khi nàng đi chính viện thăm tổ phụ tổ mẫu, từ ngoài sân đã nghe cụ Thẩm la lối Thẩm Sí. Nghĩ đến chắc hẳn Thẩm Sí đang tận tình khuyên bảo lão cha nhà mình ít ăn mặn ít uống rượu, chọc cụ ông nổi cáu.
Thẩm Tầm nhấc chân muốn lui ra để tránh bị tính tình nóng nảy của tổ phụ vạ lây. Thẩm Sí sớm nghe được động tĩnh, không cố khuyên can cụ ông nữa mà vén rèm đi ra gọi lại Thẩm Tầm. Hai người đứng ngoài hành lang nói vài câu.
“A Tầm, cháu đã biết ý của Thái Hậu nương nương?” Thẩm Sí hỏi nàng.
Thẩm Tầm đưa mắt nhìn ngọn cây du ngoài sân, chỉ “Vâng” một tiếng.
“Chuyện này là do Thái Hậu nương nương đề nghị,” Thẩm Sí quan sát sắc mặt của nàng, chần chờ nói: “Nếu cháu không muốn, chúng ta có thể thương lượng -- --”
Thẩm Tầm quay lại ngắt lời: “Cháu đã đáp ứng Thái Hậu nương nương. Nhị thúc, cháu rất mệt, chốc lát còn phải tiến cung.”
Thẩm Sí trầm mặc một chút rồi gật đầu: “Đi đi.”
Thẩm Tầm chào Nhị thúc, trở về viện của mình.
Chu Trầm đang ở trong phòng chờ nàng, hỏi: “Hôm nay cô muốn mặc bộ nào?”
Mẫu thân Thẩm Tầm mất sớm, tổ mẫu tuổi cao, quân doanh không có nha hoàn thay nàng chọn lựa phục sức, bản thân nàng thì lại rất xuề xòa, bình thường mặc nhiều nhất là áo giáp. Bởi vậy Chu Trầm là thân vệ cho nàng, có khi cũng kiêm luôn chức quản lý thường phục ăn mặc.
“Có gì mặc đó là được.” Thẩm Tầm nói: “Lần trước trở về không phải đã may một rương xiêm y sao?”
Chu Trầm cũng quên bén mất chuyện này, vội đi tìm chìa khóa: “Đúng há, em chẳng nhớ ra, hình như đặt ở Tây sương phòng.”
Thẩm Tầm sợ phiền phức vội nói: “Thôi, đừng đi tìm mất công! Ta nhớ mình có bộ váy xanh ngọc thêu chỉ bạc, mấy năm trước mặc vào cung Thái Hậu nương nương còn khen qua, sau bị dính chút rượu nên thay ra mang về giặt sạch, cũng coi như mới.”
Chu Trầm “Ừm” một tiếng, theo lời tìm ra bộ váy xanh ngọc kia, sau đó lục lọi trong hộp trang sức.
Một lát sau, cô nàng ngẩng đầu, cầm một hoa tai phỉ thúy giơ lên hỏi: “Tại sao chỉ có một cái thế này?”
Thẩm Tầm thấy trong tay Chu Trần là chiếc hoa tai hình giọt nước bèn ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu chỉ còn một cái thì đâu đeo được nữa, cứ ném đi.”
Chu Trầm bĩu môi: “Mấy hoa tai kẹp vốn dĩ không nhiều lắm, cô cứ đeo một lần rồi ném, hiện tại chỉ còn hoa tai có châm, cô lại không xỏ lỗ tai.”
Thật ra khi còn bé Thẩm Tầm có xỏ lỗ tai, chỉ là hàng năm nàng mặc nhung trang, sau mười mấy tuổi gần như không còn đeo hoa tai, năm rộng tháng dài lỗ đeo hoa tai bị bít lại, nàng không kiên nhẫn xỏ lại lần nữa cho nên đặt tiệm trang sức đánh mấy đôi hoa tai kẹp cho đủ số. Khi nào cần mặc trang phục lộng lẫy tham dự yến hội, nàng bèn kẹp đôi hoa tai lên là xong chuyện.
“Muốn mặc váy chỉ sợ vẫn cần đôi hoa tai đi kèm mới hợp.” Thẩm Tầm ngẫm nghĩ: “Lần này thôi không cần mặc váy, dù sao đêm nay coi như gia yến, không có người ngoài nên cũng không cần xiêm y rườm rà, ta mặc áo choàng được rồi. Lát nữa ngươi sai người đi đánh thêm mấy đôi hoa tai kẹp.”
Chu Trầm gật đầu, Thẩm Tầm vào phòng trong thay bộ trường bào màu thiên thanh với tay áo hẹp, đeo thắt lưng da quanh eo, chân mang giày da hươu, vừa đi vừa đeo lên khuỷu miếng bảo vệ tay.
Chu Trầm búi lại tóc cho nàng, dùng đồ chụp bạch ngọc bao quanh.
Nàng là võ tướng, cho dù buổi lễ quan trọng mà mặc như vậy cũng không có ai dị nghị, ngược lại có khi nàng mặc váy sẽ khiến mọi người cảm thấy không quen. Chính nàng cũng thích ăn mặc như vậy, nếu không phải Thẩm Thái hậu thích nàng ăn diện lộng lẫy, chỉ sợ nàng chẳng bao giờ thèm tròng cái váy lên người.
Mời mọi người vào wattpad ủng hộ bà còm. Buổi tối, cung yến được tổ chức bên hồ Tứ Vũ trước điện Hằng Thanh.
Tuy nói chỉ là yến tiệc nhỏ trong cung nhưng các cung nhân không hề dám chuẩn bị qua loa. Hàng cây hoa quế ven hồ treo đầy đèn cung đình tinh xảo, hành lang dài dẫn đến nhà thuỷ tạ được thắp sáng rực rỡ, trong hồ đậu những chiếc thuyền rồng lộng lẫy. Trên thuyền đèn màu giăng đầy, màn lụa tung bay, tiếng đàn sáo loáng thoáng truyền tới, hợp với cảnh đẹp như thơ xung quanh tạo thành bức tranh diễm lệ. Các cung nhân lượn qua bảo các trân đài, rót quỳnh tương ngọc dịch đầy chén vàng trản ngọc.
Thẩm Tầm đỡ cụ Thẩm tiến lên đài Tứ Vũ dưới sự chỉ dẫn của cung nhân, liếc mắt một cái thấy ngay Uy Viễn Hầu Tạ Kích và trưởng tử đã ngồi ngay ngắn trên bàn tiệc bên trái. Nhìn thấy họ tới, cha con Tạ gia vội đứng dậy.
Tạ Cẩn mặc áo dài xanh lục, bên hông đeo ngọc bội đơn giản bằng ngọc bích, chụp búi tóc trên đầu cũng bằng ngọc bích. Thân hình chàng ta cao gầy, kết hợp với cách ăn mặc đơn giản thanh nhã mát mắt càng khiến người như vừa bước ra từ đám mây bồng bềnh, bộ dạng trong sáng như ngọc giấu đi khí chất âm lãnh, rất dễ bị lừa gạt.
“Xin chào Thẩm lão,” Tạ Kích cung kính chắp tay cúi chào tổ phụ của Thẩm Tầm: “Ngài trông thật đẹp lão, sao không thấy Thẩm lão phu nhân ạ?”
“Cái gì?” Cụ Thẩm từ trước đến nay không ưa Tạ Kích, ỷ mình nghễnh ngãng không thèm trả lời.