Thứ trong tay Tạ Cẩn là con rắn bằng noãn ngọc được chạm khắc tinh xảo, vảy trên thân rắn sinh động như thật, đầu rắn ngẩng lên vươn về phía trước, hai mắt hơi lồi ra, đuôi rắn uốn lượn thành chiếc tay cầm. Nếu cho qua phần thân rắn cứng cáp thì trông chẳng khác gì rắn thật.
Tạ Cẩn thả rắn ngọc vào hộp gấm, lấy ra một chú chim giương cánh muốn bay cầm trong tay thưởng thức. Thân chim vừa nhẵn vừa dài uốn thành hình vòng cung; cổ chim mảnh mai nhưng đầu lại to tròn mượt mà, mỏ chim mềm mại trong suốt. Tạ Cẩn đặt đầu ngón tay lên đuôi chim, chỉ nhẹ nhàng nhấn một cái là mỏ chim chuyển động lúc đóng lúc mở, còn phun ra một dòng khí rất nhẹ.
“Thử một lần cũng hay đấy chứ!” Ngón tay khớp xương rõ ràng vuốt ve bụng chim, Tạ Cẩn nhướng mắt nhìn nàng: “A Tầm muốn thử không?"
Nụ cười trong mắt chàng hàm chứa ý vị sâu xa ma mị, ngón tay dài mơn trớn thân chim. Thân chim hình trụ có cùng kích cỡ với của quý đàn ông, hai bên thân chim là đôi cánh nho nhỏ. Khi ấn vào cơ quan, đôi cánh xòe ra phe phẩy cùng lúc với mỏ chim mấp máy, phần đuôi run run rẩy rẩy dựng lên, bị kẹp giữa ngón tay trắng dài của Tạ tướng quân trông vừa mờ ám vừa quyến rũ nói không nên lời.
Thẩm Tầm cầm chén trà trên bàn uống cạn, lườm chàng ta một cái: “Chàng biết cách không?”
“Sao lại không?” Tạ Cẩn nghiêng đầu nhìn quyển họa đồ: “Nếu không biết thì chẳng phải đã có bản vẽ hướng dẫn rõ ràng đây sao?”
Tạ Cẩn nói xong bèn bỏ chú chim vào hộp, lấy ra hai món khác ngắm nghía.
Hai món này hẳn là một bộ. Món nhỏ hơn là bao chụp ngón tay, trên đỉnh dính mấy hạt nhựa tròn mềm mại. Tạ Cẩn lồng vào, chỉ nhẹ nhàng cử động là hạt nhựa run rẩy lăn qua lăn lại điên cuồng trên đầu ngón tay như gặp động đất hồi lâu không ngừng. Món đồ kia cũng là một cái bao chụp có kích cỡ lớn hơn rất nhiều, phần đỉnh cũng dính hạt nhựa tròn, miệng bao nối với chiếc vòng ngọc có thể đóng mở.
Tạ Cẩn đóng mở vòng ngọc, cầm bao chụp trong tay quan sát một lát rồi lắc đầu: “Hình như hơn nhỏ.” Nói xong bèn lục lọi trong hộp, tìm ra một chiếc lớn nhất, cười nói: “Cái này coi bộ có thể thử được.”
Đồ này không cần nhìn hình minh họa cũng biết cách dùng thế nào. Tuy thường ngày da mặt Thẩm Tầm tương đối dầy, lúc này lại hơi chút chịu không nổi. Nàng giựt lấy món đồ trong tay Tạ Cẩn ném vào hộp, đóng nắp lại gắt: “Toàn mấy thứ linh tinh."
Tạ Cẩn lại rất thản nhiên, cánh tay vòng qua eo nàng kéo người ngồi trên đùi mình, ôm nàng cười trầm giọng dụ dỗ: “Công chúa dụng tâm chuẩn bị, sao chúng ta có thể từ chối? A Tầm, chỉ mấy ngày nữa chúng ta đã phải xa cách, khó được cơ hội như vậy, nàng không muốn cùng thử với ta xem sao à?”
Anh tháo bỏ thắt lưng nàng, nhẹ nhàng thay nàng cởi áo ngoài, hôn lên vành tai nàng, vừa giựt tung dây cột áo yếm sau gáy vừa nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đêm nay hãy phóng túng một phen, được chứ? Khi ta tới đây đã phân công quân vụ xong rồi, ngày mai chúng ta có thể trở về trễ chút... Một đêm trăng đẹp như vậy mà bỏ lỡ không phải thực đáng tiếc?”
Thẩm Tầm ôm vai chàng, nhìn ra ngoài sân.
Ánh trăng dày đặc, đình viện bên ngoài khung cửa khắc hoa phủ lớp nhũ bạc đẹp như bức tranh. Sâu giữa bóng trúc mờ ảo là những ngọn núi rải rác, đèn lụa thắp sáng toàn bộ chiếu lên những cụm hoa hải đường ngọc trâm nở rộ yểu điệu trong vườn. Trên mặt suối nước nóng đang bốc hơi cũng dập dềnh những ngọn đèn hoa sen, tâm đèn điểm sắc đỏ hồng trôi nổi trên mặt nước gợn sóng bạc lấp lánh.
Tối hôm qua nàng coi thường thậm chí hơi phản cảm với cảnh tượng này, đêm nay có người bên cạnh, phong cảnh chợt trở nên đẹp đẽ nên thơ hơn hẳn.
Nàng đang ngắm mê mẩn thì đột nhiên bị Tạ Cẩn bế lên đặt trên chiếc ghế đọc sách. Anh chàng thò tay vào cổ áo nàng rút ra áo yếm ném sang một bên, sợ nàng lạnh nên không tháo dây thắt áo trong, cúi người xuống hôn nàng.
Thẩm Tầm vòng tay quanh cổ chàng, hơi thở đan xen. Hai người đều không nhắm mắt, đồng tử phản chiếu gương mặt động tình của đối phương, môi răng quấn quýt lấy nhau, người nào vừa tách ra một chút thì lại bị người kia quấn lấy.
Hơi thở Tạ Cẩn nóng rực, ngậm lấy môi nàng lúng búng: “Ta chờ nàng thật lâu, A Tầm.”
Lúc này thân người anh dán lên người nàng, nàng có thể cảm nhận rõ ràng tình hình phấn chấn bừng bừng dưới thắt lưng chàng. Mới vừa rồi Tạ Cẩn mặc một thân áo dài rộng rãi, tư thế ngồi che giấu khá tốt, nàng thật không ngờ phần dưới của chàng ta vẫn luôn duy trì trạng thái như vậy. Chắc hẳn do mấy món đồ Công chúa Hoa Anh đưa tới và quyển họa hướng dẫn kia gây hại.
Mặt ngoài anh chàng không có bất luận dị thường gì, còn có thể thản nhiên nghiên cứu mấy món kia hồi lâu, bản lĩnh ẩn nhẫn quả thực cao vô cùng.
Thẩm Tầm không khỏi bật cười, tay lần mò xuống thân dưới chàng tìm kiếm, quả nhiên bắt được bảo bối cứng ngắt căng phồng. Nàng nổi lên ý xấu, tay sờ soạng cầm lấy vòng ngọc Tạ Cẩn lấy ra đặt trên bàn, cười thách thức: “Không phải chàng nói muốn thử một chút hay sao?”
Tạ Cẩn nhìn vòng ngọc, cắn vành tai nàng khàn khàn nói: “Được thôi, trước tiên thử cái này.”. Kiếm Hiệp Hay
Anh chàng đứng dậy tự tháo thắt lưng, ở trước mắt nàng trực tiếp cởi quần trong đá sang một bên. Cự long trói buộc đã lâu bùng thoát, kiêu ngạo vươn mình thẳng tắp giữa hai chân, đỉnh đầu gần đụng tới rốn, cực kỳ tạo cảm giác đe dọa. Thẩm Tầm ngồi liệt trên ghế, chỉ thấy trước mắt sao băng bay loạn, gần như hít thở không thông.
Tạ Cẩn lấy vòng ngọc từ trong tay nàng, vặn mở bung ra, một tay nắm của quý một tay tròng vòng ngọc vào đầu nấm. Bảo bối giữa hai chân chàng ta đúng là được trời ưu ái, tuy chưa căng lên tới mức tận cùng nhưng kích cỡ đã vô cùng khả quan, vòng ngọc lớn nhất mà cũng không thể chụp vào.