Khi tới Vọng Long quan, Thẩm Tầm dẫn theo bốn ngàn binh mã nên dù có đi mau cũng không bằng phi ngựa một mình. Sáng sớm hôm sau Thẩm Tầm đã xuất phát, chạy như bay suốt hai ngày không chợp mắt, thay đổi mấy con ngựa, bình minh ngày thứ ba nàng đã vội vàng vào cửa kinh thành.
Đoàn người áp giải Tạ Cẩn cũng chỉ sớm hơn nàng hai canh giờ, lúc này người đã bị đưa vào đại lao. Thẩm Tầm không trì hoãn, đi thẳng đến Hình Bộ.
Hiện giờ kinh thành chưa đổ tuyết nhưng thời tiết vẫn lạnh lẽo thấu xương. Cái rét ở đây khác hẳn với cái rét ở Bắc địa, vừa lạnh vừa âm u ẩm ướt giống như rắn độc chui vào xương thịt, nhấm nháp ăn mòn cơ thể và tâm trí con người. Cho dù bên cạnh đốt than, trong tay ủ chén trà nóng cũng không cách gì xua đi cảm giác thân thể bị ngâm trong nước đóng băng.
Thẩm Tầm cố chống mí mắt chỉ chực sụp xuống, ngồi chờ trong thính đường của Hình Bộ hơn hai canh giờ, uống hết vài bình trà. Mãi đến khi người đi vào cung xin chỉ thị Thái Hậu trở về, nói Thái Hậu cho phép nàng vào thăm, lúc này mới được đưa xuống địa lao của Hình Bộ.
Tạ Cẩn bị nhốt ở chỗ sâu nhất địa lao, đó là nơi giam giữ trọng phạm, âm u ẩm ướt rét buốt, hai bên lối đi nhỏ hẹp là những ngọn đuốc cháy leo lét. Dường như Thẩm Tầm đã đi một quãng đường thật dài, đi lâu đến mức hai chân nàng mỏi nhừ nặng trịch như rót chì, Thẩm Tầm mới thấy xa xa một gian nhà tù tận cuối hành lang, Tạ Cẩn ngồi trên đống rơm quay lưng về phía cửa.
Chân nàng mềm nhũn, toàn bộ sức lực để chống đỡ nàng mấy ngày nay như muốn thoát ra khỏi cơ thể, mỏi mệt, lo âu, thương tâm và uất ức đồng loạt trào dâng trong lòng, khiến nàng phải dừng lại bước chân, cong lưng vươn tay vịn vách tường bên cạnh.
"Ngài không sao chứ?" Quản ngục bên cạnh vội vàng hỏi.
Thẩm Tầm xua xua tay đứng dậy, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Cẩn thì lệ đã tràn mi.
Gông xiềng trên người Tạ Cẩn đã tháo bỏ, có lẽ bởi vì mới vào ngục nên thoạt nhìn chàng vẫn còn tươm tất. Nghe động tĩnh, Tạ Cẩn sớm đứng dậy xoay người lại, lúc này đang lẳng lặng nhìn nàng sau song sắt.
Chàng đứng trong bóng tối nên không thấy rõ lắm gương mặt và biểu cảm, chỉ mơ hồ thấy chàng vẫn mặc áo choàng xanh đen, thân hình thẳng tắp.
Quản ngục đốt cây đuốc mới, thay cho cây đuốc chỉ còn cháy le lói khiến cho bốn phía sáng ngời, nàng thấy rõ mặt chàng.
Khi Tạ Cẩn vừa nhìn rõ nàng lập tức rũ xuống mí mắt, phần tóc hai bên thái dương hơi rối loạn, sắc mặt hơi tiều tụy tái nhợt nhưng vẫn là Tạ Cẩn đẹp như thông xanh ngập ánh trăng, như gió mát thổi qua khe núi.
Nước mắt Thẩm Tầm tuôn trào chảy ướt gò má, nàng không lau đi. Nước mắt chạy qua khóe môi, nàng nhẹ nhàng liếm một chút, hơi mặn đắng.
"Nước mắt là biểu hiện của sự yếu đuối. A Tầm, ta hy vọng về sau con có thể đổ máu, đổ mồ hôi, nhưng không cần rơi lệ!" Khi nàng mười bảy tuổi, binh lính nâng cha mẹ từ tường thành Ký Vân Quan xuống dưới, mẫu thân còn chưa tắt thở đã nói như vậy với Thẩm Tầm hai mắt đẫm lệ mông lung. Từ đó về sau, nàng không hề rơi nước mắt lần nào, cho dù là hôm ký thư phóng thê.
Nhưng khoảnh khắc này nàng không muốn áp chế bản thân, nàng nghĩ, chỉ một lát là được.
Quản ngục thay đuốc xong bèn thông minh tránh tới bộ bàn bên góc ngoài nhà tù ngồi xuống. Thẩm Tầm gạt nước mắt trên mặt, đi vài bước đến trước mặt Tạ Cẩn.
Tạ Cẩn nhẹ nhàng thở dài: "Cô tới nơi này làm gì?"
Thẩm Tầm nhìn chàng buông xuống mí mắt, hàng mi dài giấu đi ánh mắt của chàng, song sắt thô to dày nặng ngăn cách hai người, muốn thò tay nắm lấy tay chàng lại không với tới.
"Không phải ta làm." Thẩm Tầm khàn khàn nói: "Ta chưa từng nghĩ tới -- --"
"Thẩm tướng quân -- --" Tạ Cẩn ngắt lời, ngẩng đầu lên. Đôi mắt của chàng cũng đỏ hồng, tơ máu vằn vện bọc quanh con ngươi sâu thẳm đen nhánh: "Hết thảy quân vụ của Bắc Cảnh Quân tôi đều an bài tốt, không có gì cần dặn dò cô. Cô cứ yên tâm đi, tôi không giấu giếm điều gì."
Khóe môi Thẩm Tầm run nhè nhẹ, đôi tay nắm chặt song sắt: "... Chàng không tin ta?"
Tạ Cẩn lại rũ mi xuống lần nữa, trước khi cụp mắt đã nhanh chóng nhìn lướt về phía quản ngục đang ngồi một góc uống rượu, thấp giọng nói: "Tin thì thế nào? Không tin thì thế nào? Sự tình đã như thế, thủ đoạn của Thẩm tướng quân thật cao."
Chàng ta dừng lại, giọng khô khốc gian nan bật ra một câu: "Ta Tạ Vân Ẩn -- -- cam bái hạ phong."
Thẩm Tầm đứng thẳng tắp trừng mắt nhìn chàng, buông lỏng tay lui về phía sau vài bước, chỗ ngực trái truyền đến một trận đau nhức, trái tim như bị móng vuốt sắc nhọn bấu lấy, đau đến mức trước mắt tối đen, giống như toàn thế giới chỉ còn lại hai màu đen trắng.
Khí lạnh âm u từ bốn phương tám hướng chui vào thân thể nàng, nàng thấy môi Tạ Cẩn mấp máy, mỗi một chữ đều lọt vào tai nhưng nàng lại không thể hiểu ý nghĩa của những chữ này.
Nàng ra lệnh cho bản thân trấn định, hít mấy hơi thật sâu mới nghe rõ câu cuối cùng của chàng: "... Hy vọng Thẩm tướng quân có thể đối xử tử tế với các tướng lãnh."
Cây đuốc làm tan chảy nhựa thông rơi từng giọt xuống đất, Tạ Cẩn lui về phía sau vài bước, vừa lúc tránh vào chỗ tối, gương mặt chàng lại một lần nữa trở nên mông lung, cả người khảm trong địa lao u ám như một bóng ma trong mắt nàng.
Thẩm Tầm đứng thẳng người, nhìn chăm chú vào bóng đen kia, gằn từng chữ một: "Được, chàng yên tâm."
Cả người Tạ Cẩn đều run rẩy, không biết qua bao lâu anh mới dám ngẩng đầu lên. Trong hành lang sâu thẳm của địa lao u ám, bóng dáng nàng đã mơ hồ cuối đường.
Anh cúi đầu, trong tay nắm một cây đinh gỗ đâm vào lòng bàn tay. Dòng máu đỏ thắm bắt đầu túa ra nhưng anh không hề cảm giác được chút đau đớn nào, thậm chí hận trong tầm tay không còn đồ nào khác có thể xẻ tung lồng ngực đau đớn vô biên như bị hỏa thiêu.