Edited by Bà Còm in Wattpad
Source from Vespertine & Hanlac
Thẩm Tầm nhìn thoáng qua Tổng Hành, cười khẩy: "Ta vô nhân đạo? Triều đình phê chuẩn cho Âm Sí Quân mặc giáp, nhưng Binh Bộ không luyện chế áo giáp cho họ, Hộ Bộ cũng không giao ra quân phí, chính chúng ta phải tự khai lò, một phân một hào đều moi từ quân phí của Bắc Cảnh Quân, ngoài tiền bạc chưa kể sức người..."
"Thẩm Tướng quân không cần giải thích, thuộc hạ đồng ý đổi." Tạ Cẩn hơi mỉm cười lên tiếng.
Tống Hành chựng lại, hậm hực nuốt câu "Mọi người đều là một nhà" vào bụng.
Thẩm Tầm gật đầu: "Ngoài ra, kể từ hôm nay trở đi Âm Sí Quân không được xuất quan, hành động vùng sông Loan tạm thời đình chỉ."
"Vì sao?" Tạ Cẩn nhịn không được phải hỏi: "Thuộc hạ nhớ rõ kế hoạch chinh chiến của Âm Sí Quân đã được chính Thẩm Tướng quân đồng ý."
"Ta đổi ý rồi." Thẩm Tầm chỉ nói một câu rồi xoay người định đi về lều. Tạ Cẩn chợt tiến lên một bước cản đường.
"Âm Sí Quân chỉ cần bắt lấy trận thắng này là có thể ngã giá để triều đình hứa cho quân lương." Giọng hắn lạnh lùng, thân hình thon cao chắn trước người Thẩm Tầm, giống thanh kiếm báu bị giấu trong vỏ nhưng mũi nhọn lại ẩn nhẫn không được phá vỏ chui ra, giống tia sáng sắc bén xuyên thấu qua lớp mây đen dày đặc bao phủ chân trời.
"Vào ngay lúc này mà Thẩm Tướng quân đình chỉ Âm Sí Quân xuất chinh, là có ý gì?" Hắn lạnh giọng hỏi, ánh mắt sâu thẳm qua lớp mặt nạ gắn chặt trên người Thẩm Tầm.
Mấy người bên cạnh đều cảm thấy rõ ràng bầu không khí căng thẳng giữa hai người, bất an đưa mắt nhìn nhau.
Khóe miệng Lý Phúc giật giật, muốn thay chủ soái nói đỡ vài câu nhưng do dự một chút rồi cuối cùng không mở miệng.
Chỉ có Tống Hành không sợ chết tưới dầu vào lửa: "Trước đó Âm Sí Quân lập một ít quân công, Thẩm Tướng quân áp xuống không báo lên trên; hiện giờ lại không cho phép Âm Sí Quân tiến thêm một bước, đại khái là chịu không nổi Âm Sí Quân --"
"Im miệng!" Thôi Yến quát, hung hăng lườm hắn một cái, ánh mắt chuyển tới hai người đang giương cung bạt kiếm.
Tạ Cẩn không nói gì, khóe môi hơi nhếch lên lộ ra một tia cười không rõ ý nghĩa.
Thẩm Tầm hờ hững đón ánh mắt Tạ Cẩn, chậm rãi nói: "Áp quân công cũng được, tạm thời đình chỉ hành động của Âm Sí Quân cũng thế, hết thảy đều xuất phát từ việc suy xét cho đại cục. Hiện giờ ta là chủ soái Bắc Cảnh Quân, không cần phải giải thích lý do của mỗi quyết định cho các vị chứ nhỉ?"
Cô không chút nào yếu thế nhìn chằm chằm Tạ Cẩn, lời nói lại trả lời cho những chất vấn trong tối ngoài sáng của đám người Tống Hành.
Hai người lẳng lặng đấu mắt, không khí chung quanh dường như lạnh hơn. Lý Phúc muốn giảng hòa nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
Sau một lúc lâu, Tạ Cẩn gật đầu: "Thẩm Tướng quân, xin mượn một bước nói chuyện."
"Có gì cứ nói ngay chỗ này là được." Thẩm Tầm quay mặt đi, vừa dứt lời thì Tạ Cẩn đã tóm lấy cổ tay lôi cô về hướng lều chỉ huy.
Lăng Chỉ hô nhỏ, tiến lên một bước, Thôi Yến ngăn lại: "Lăng Tướng quân!"
Lăng Chỉ liếc về phía Tống Hành, thấy hắn đang gãi đầu, vẻ mặt hơi lo âu.
"Ai biểu anh lắm miệng châm ngòi!" Lăng Chỉ trừng mắt lườm hắn, khẩn trương nhìn hai người đã đi vào lều chỉ huy: "Bọn họ sẽ không đánh nhau đấy chứ?"
Tống Hành rướn cổ nhìn về hướng lều lớn, lúc này mành trướng bị một cánh tay kéo một cái, rũ xuống che kín mít.
Một lát sau, bên trong truyền ra tiếng lách cách leng keng hỗn loạn.
Lý Phúc quýnh lên, vọt về phía trước vài bước muốn xông vào khuyên can, Thôi Yến lại ngăn cản lần nữa: "Đừng đi vào, chuyện của bọn họ hãy để cho bọn họ tự mình giải quyết tốt hơn."
Ông dứt lời, trên môi ẩn hiện một tia ý cười: "Thẩm Tướng quân và Tạ Thống lĩnh đánh nhau từ nhỏ đến lớn, sẽ không có chuyện gì đâu, giải tán hết đi!"
"Đúng thế," Lý Phúc qua cơn sửng sốt bật cười ha hả: "Mấy năm trước ở Ngao Long Câu cũng giống như vậy, một lời không hợp là bắt đầu đánh nhau."
Không khí trở nên thoải mái hơn chút, mấy người cũng chưa rời đi, miệng tán chuyện còn ánh mắt thì không ngừng lướt qua mành trướng khép chặt.
Mời vào ủng hộ bà còm ở wattpad. Khung cảnh trong lều lớn hoàn toàn trái ngược với sự tưởng tượng của mọi người. Lúc này Thẩm Tầm đang bị người bế ngồi trên bàn dài, vô ý quét qua mấy món chụp nanh sói, móc câu, chông sắt bầy lung tung trên bàn khiến chúng rơi tán loạn xuống đất.
Vừa rồi là tiếng loảng xoảng của vài món binh khí bị gạt rớt, hai người đồng loạt không dám nhúc nhích. Cánh tay Thẩm Tướng quân vòng qua vai Tạ Thống lĩnh, nhéo phần da thịt trên gáy chàng ta.
"Chàng điên rồi? Có người xông vào thì sao bây giờ?" Nàng dán sát tai chàng nhỏ giọng oán trách.
Hai tay Tạ Cẩn chống xuống bàn, thân chồm về phía trước để nàng ôm dễ hơn, cười thầm thì: "Hơn mười ngày không gặp, nàng không nhớ ta sao?"
"Không nhớ." Thẩm Tầm mạnh miệng, một lát lại nhịn không được nở nụ cười, tìm được khóe môi chàng ta ngậm lấy. Tạ Cẩn để nàng hôn, sau đó mút môi dưới của nàng một chút.
Hai chân Thẩm Tầm đong đưa dưới bàn, vuốt ve vòng lông thú viền quanh cổ áo Tạ Cẩn: "Lần này không bị thương đấy chứ?"
Chóp mũi Tạ Cẩn dán lên gò má nàng, để mặt nạ cọ trên mặt nàng. Hiện tại anh phát hiện dường như nàng rất thích như vậy.
"Có bị thương hay không thì nàng tự mình kiểm nghiệm là biết ngay?" Một bàn tay anh vuốt ve dọc bên hông nàng, chậm rãi lần theo đường cong eo mông đi xuống, thò vào chỗ hở của trường bào véo đùi nàng cách lớp quần trong: "Hôm nay quá muộn, ngày mai nàng về nhà không?"
Thẩm Tầm đảo mắt ngẫm nghĩ: "Có thể rút ra mấy canh giờ, nhưng ở ngốc không được bao lâu."
Tạ Cẩn gật đầu: "Được, ta đến đó trước chờ nàng." Nói xong bèn ôm sát vòng eo nàng nghiêng đầu hôn qua.
Khóe mắt Thẩm Tầm ngó chừng mành trướng, giựt giựt chòm tóc sau đầu chàng ta, lúng búng nói: "Được... được rồi, đã sắp..."