Edited by Bà Còm in Wattpad
Sau tháng giêng, trời đã bước vào cuối đông.
Thống soái Bùi Dự của quân Hiển Châu đứng trên tường thành bị tàn phá, đưa mắt nhìn bốn phía.
Sáng sớm trận tuyết lớn đã ngừng, mặt trời mùa đông tỏa sáng rực rỡ khắp nơi, lớp tuyết phủ kín đất phản chiếu ánh mặt trời chói mắt, hoàn toàn che đi một mảnh rách nát hoang tàn với đao kiếm và mũi tên ngổn ngang. Quang cảnh trắng xóa khiến người có một loại ảo giác, giống như mảnh đất chết ngàn dặm này chưa bao giờ trải qua sự chà đạp giết chóc tàn bạo.
Vùng đất phủ đầy tuyết trắng mênh mông giao tiếp với khoảng trời xanh bao la, đường chân trời có một dãy bóng đen đang thong thả mà dữ tợn di động đến nơi này, xem ra không khí trong lành và yên tĩnh hiếm có lại sắp bị xé nát.
Bùi Dự cười khổ, nhìn những tàn binh nhược tướng của mình đứng trên tường thành, nắm chặt chuôi kiếm bên hông.
Hiển Châu là thành trì nhỏ duy nhất trong phạm vi mấy trăm dặm vẫn còn bám trụ qua mấy lượt công phá của quân Tây Phàn. Suốt hơn một tháng, Đô úy Bùi Dự thống lĩnh tám ngàn tướng sĩ Hiển Châu, trải qua ngàn khó vạn hiểm đánh lùi nhiều lần tấn công. Kiên trì cho đến hôm nay, tám ngàn thủ binh Hiển Châu chỉ còn lại hơn năm trăm người, mũi tên trường mâu cũng tiêu hao gần như sạch sẽ, mặt tường thành nơi nơi đều thủng lỗ chỗ, coi như đã đạn tận lương tuyệt.
Bùi Dự không biết chính mình còn có thể kiên trì bao lâu.
Thế nhưng nhất định cần phải kiên trì, trong thành Hiển Châu còn có hơn một vạn bá tánh, một số là cư dân bản địa không muốn ra bên ngoài chạy nạn, một số là nạn nhân bị tàn sát đánh cướp của các thành nhỏ vùng phụ cận, bọn họ chạy tới nơi đây bèn không nguyện ý tiếp tục đào vong, chỉ cầu được một góc tránh gió để thân thể kiệt sức có thể tạm thời sống sót, mặc dù họ biết lưu lại nơi này cũng chỉ chờ chết.
Lính gác trên lầu cao thấy một hàng bóng đen kia, tức khắc gõ vang trống trận ám khói dơ bẩn.
Binh lính trên tường thành vực dậy tinh thần, lại lần nữa ưỡn thẳng lưng.
Trống trận từ đầu tường từng tiếng vang xa, trong thành mọi người đang chết lặng rúc vào một góc bèn hơi động đậy thân thể, hướng về phía cửa thành nhìn thoáng qua, ngay sau đó lại cuộn tròn thân hình. Ánh mắt trải qua tang thương không hề có sợ hãi và khủng hoảng, chỉ còn một sự bình thản như mặt nước lặng trông thật bi ai.
Binh lính bên dưới nối đuôi nhau khuân đá tảng lên tường thành, mũi tên gỗ và trường mâu gỗ được vót suốt đêm qua đều đeo trên lưng.
Trong lòng Bùi Dự tràn ngập cảm giác bi thương và vô lực, ông chỉnh lại quân trang rách bươm, dùng mảnh vải cột chặt miếng hộ tâm trước ngực, sau đó nhìn xung quanh kiểm tra số binh lính ít ỏi của mình.
Hiện tại trong số binh còn sót lại thì phần lớn là bá tánh tự nguyện ra trận, đã không có bất cứ huấn luyện quân sự chính quy mà thể lực còn suy nhược, chẳng còn sức chiến đấu gì đáng nói, huống chi mũi tên đao mâu với lực sát thương mạnh đều đã sử dụng hết rồi.
Lần này có lẽ là trận chiến cuối cùng, Bùi Dự nghĩ, bất luận thế nào ông cũng phải đánh tốt một trận cuối cùng này.
Gió ngừng thổi, không khí nhuộm mùi chết chóc và tiêu điều, Bùi Dự nhìn đám mây đen càng ngày càng gần, hơi nâng cánh tay lên: “-- -- ổn định!”
Có vài tân binh còn chưa đánh qua trận nào vừa lên tường thành, nuốt nước miếng, ngừng đôi tay run rẩy nắm chặt trường cung.
Đám mây đen dần dần mở rộng, lộ ra bộ mặt hung ác đáng sợ. Từ quân phục của bọn chúng, Bùi Dự có thể nhìn ra đây là một tiểu đội Tây Lương quân, nhân số ước chừng bảy tám ngàn, phần lớn đều cưỡi chiến mã bưu hãn, một số bộ binh nâng thang mây và cọc gỗ, chậm rãi tiến về phía tường thành.
Tới khoảng hai mươi trượng dưới tường thành, bọn chúng dừng ngựa. Đội bộ binh buông xuống thang mây và cọc gỗ, sửa sang lại giàn bắn đá.
Đầu tường có vài binh lính Hiển Châu thiếu kiên nhẫn bắn ra vài mũi tên gỗ thưa thớt cắm xuống bãi tuyết trước mặt quân Tây Lương. Có một mũi tên bắn tới dưới chân của tên bộ binh Tây Lương, gã này bèn rút lên mũi tên gỗ, ném về phía đội kỵ binh đứng phía sau, quân Tây Lương lập tức bộc phát một trận cười vang.
'Sĩ khả sát bất khả nhục', binh lính Hiển Châu trên đầu tường đều tức đỏ mắt, Bùi Dự trầm giọng hô: “-- -- ổn định!”
Dạo này hai chữ kia hình như được ông hô thường xuyên nhất, trong đầu ông bỗng lóe lên suy nghĩ này, ngay sau đó không thể tin tưởng trừng lớn hai mắt.
Tên kỵ binh Tây Lương cười vang dội nhất giơ cao quân kỳ Tây Lương màu xanh lá chợt bị một mũi tên nhọn bắn thủng. Mũi tên xuyên qua quân kỳ bay vun vút về phía trước cắm thẳng vào góc tường thành, không ngừng run lên bần bật.
Đội ngũ quân Tây Lương gợn sóng, tên thủ lĩnh quát lớn rồi quay đầu ngựa, nhìn về phía sau.
Trên tường thành Bùi Dự cũng dõi mắt nhìn ra phía xa, lúc này mới thấy sau lưng quân Tây Lương có đám mây đen nhanh chóng vọt qua bên này ngược với ánh mặt trời mới lên.
Vừa rồi ông cũng thấy đội quân kia, nhưng ông tưởng là đội bọc hậu của quân Tây Lương.
Quân Tây Lương bên dưới tường thành đã thay đổi phương hướng, dùng khí thế lôi đình đón đầu đội ngũ kia.
Quân đội ngược sáng mà đến lập tức tản ra thành đội hình cánh nhạn, đôi cánh giang rộng, đầu nhạn hùng dũng lao tới. Bùi Dự quên cả nháy mắt, nhìn chằm chằm đội hình cánh nhạn nhanh như chớp xông vào trận địa như rồng gặp mây, hổ gặp gió.
Vó ngựa cuốn tung tuyết bùn, lưỡi đao vung lên đón ánh mặt trời lóe sáng, khí thế dời núi ngăn sông.
Binh lính trên tường thành rốt cuộc thấy rõ cờ xí của bọn họ.
“Quang Minh Quân! Là Quang Minh Quân!”
“Quang Minh Quân tới rồi -- --”
Một trận kinh hô lan truyền, thanh âm của các binh lính không hẹn mà cùng run rẩy, nước mắt trào ra.
Cổ họng Bùi Dự nghẹn cứng, suýt nữa không đứng vững phải vội vàng vịn tường chống đỡ
Tới rồi, tới rồi -- --
Hai quân phát ra tiếng gào xung trận, hung mãnh xông vào nhau trên mặt tuyết, sau đó cắn xé lẫn nhau như mãnh thú. Đầu nhạn dùng khí thế ngàn quân chém giết một đường xông vào giữa đội ngũ Tây Lương, hai cánh nhạn cấp tốc vây đánh toàn bộ đội ngũ.
Mảnh đất phủ tuyết trắng mau chóng bị nhuộm đỏ, Bùi Dự thấy rõ ràng vị tướng lãnh dẫn đầu sử dụng một thanh trường đao Yển Nguyệt, dáng người mạnh mẽ dũng mãnh, chiêu thức 'lật biển nuốt kình', ánh đao lóe sáng hung lệ như tia chớp xuyên qua mây mù, nơi nào vị tướng đó đi ngang đều là cảnh người ngã ngựa đổ, mở một đường máu nối thẳng đến trung tâm đội ngũ Tây Lương đối đầu với tên thủ lĩnh.