Edited by Bà Còm in Wattpad
Ánh mắt Tạ Cẩn hơn gợn sóng, anh không nói gì chỉ kéo nàng vào lòng.
"Nàng cũng phải sống thật tốt." Chàng áp đầu nàng vào vòm ngực rộng. Nàng nghe giọng nói trầm thấp dường như phát ra từ sâu trong lồng ngực chàng, có chút ù ù, có chút ngột ngạt, vòm ngực cũng hơi chấn động.
"Nếu, ta nói là nếu..." Tạ Cẩn không đành lòng nói ra câu đó. Đao thương không có mắt, họa phúc không cách gì lường trước, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh hy vọng nàng có thể kiên cường tiến về phía trước.
"Nếu -- --" Thẩm Tầm cướp lời, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, nhìn anh chăm chú, đặt tay trên chỗ trái tim đang đập, "Nếu chàng chết, ta sẽ tiếp tục chiến đấu. Còn nếu ta chết, chàng cũng đừng ngưng chiến."
Tạ Cẩn hơi mỉm cười, chỉ là nụ cười có chút chua xót.
"Được." Anh nhẹ nhàng đáp, sau đó lại bổ sung: "Ta sẽ không ngừng chiến đấu."
Sắc trời bắt đầu ảm đạm, Thẩm Tầm lại áp má vào ngực chàng.
Hoàng hôn đã khuất sau đường chân trời, tia nắng nóng còn sót lại tỏa ra vầng sáng chói lọi cuối cùng rồi chìm vào tĩnh lặng.
Nơi xa thoảng nghe tiếng ồn ào, nhưng góc tường thành chỗ bọn họ đang ngồi lại vắng vẻ yên tĩnh, không ai đến quấy rầy họ.
"A Tầm," Tạ Cẩn ghé vào tai nàng thì thầm: "Lần này ta đi Tây Lương, phát hiện một chuyện..."
"Chàng nói nghe xem nào," Thẩm Tầm rúc vào lồng ngực ấm áp, cảm thấy hơi mệt, ráng chống mí mắt, "nhưng đừng dài dòng, nói ngắn gọn thôi."
Tạ Cẩn bật cười, từ từ kể: "Trước cuộc chiến, quốc nội Tây Lương chia thành mấy bè phái: Phái thứ nhất là hiếu chiến nghèo binh Tây Lương Vương, tuy y không năng chinh thiện chiến như Lãng Thố nhưng dã tâm cũng không hề nhỏ; phái thứ hai do Thanh Hòa Vương, phụ thân Du phi cầm đầu; còn một phái nữa là của Ô Hoàn."
"Ừ, ta biết," Thẩm Tầm ngắm sợi dây đỏ trên cổ tay Tạ Cẩn, chớp chớp mắt cố chống lại cơn buồn ngủ, "Thanh Hòa Vương và Ô Hoàn đều tương đối bảo thủ, sau cuộc chiến lần trước đã đưa ra chủ trương Tây Lương cần nghỉ ngơi dưỡng sức mấy năm, nhưng Tây Lương Vương lại có suy nghĩ khác."
"Đúng vậy," Tạ Cẩn gật đầu, "Lần này Phàn quốc và Tây Lương kết minh vốn do Ô Hoàn đứng trung gian lo liệu. Ban đầu Ô Hoàn không muốn kết oán với Phàn quốc -- Y linh cảm sau khi tân Phàn Vương đăng vị sẽ có hành động xâm lược khắp nơi với quy mô lớn, trước đó Tây Lương và Phàn quốc vẫn luôn cọ xát không ngừng, Ô Hoàn không muốn để Lãng Thố nhắm thẳng đầu mâu vào Tây Lương. Chỉ là y không ngờ Lãng Thố nhanh chóng lướt qua y, trực tiếp liên lạc với Tây Lương Vương, hơn nữa còn cấu kết với nhau, ước định sau khi chiếm được giang sơn Đại Tuyên sẽ chia mỗi bên một nửa..."
Thẩm Tầm hận đến mức nghiến răng, mắng: "Bọn chúng ở đó mà nằm mộng!"
"Đương nhiên bọn chúng sẽ không được như nguyện," Tạ Cẩn cười, sau đó giọng nói trở nên nặng nề, " khi biết chuyện, Thanh Hòa Vương muốn can ngăn Tây Lương Vương nhưng lại bị Tây Lương Vương tóm lấy nhược điểm. Tây Lương Vương cướp đoạt tám vạn hùng binh dưới trướng của y, bắt giam cả nhà Thanh Hòa Vương. Hắn dùng tánh mạng của Thanh Hòa Vương và Vương phi làm áp chế, bức Du phi tự sát trong hoàng cung Đại Tuyên để có lý do xé bỏ hiệp nghị ngưng chiến, ngang nhiên xâm lược..."
Thẩm Tầm sững sờ. Sau khi đại chiến bùng nổ, nàng vẫn luôn đánh Đông dẹp Tây, gián đoạn liên lạc thường xuyên với thám tử Tây Lương, tin tức vừa bế tắc vừa lạc hậu. Nàng không ngờ cái chết của Du phi còn có một tầng bí ẩn như vậy.
Nàng chợt nhớ tới ước định với Du phi ở khu vực săn bắn núi Thanh Hà. Khi đó Lam Tranh chỉ là Du Chiêu nghi, vẻ mặt hơi buồn rầu, nói rằng hy vọng có một ngày sẽ cùng nàng phi ngựa chạy băng băng trên vùng thảo nguyên. Đáng tiếc ước định này không thể nào thực hiện được.
Thẩm Tầm cảm thấy bi phẫn, không có bất luận một chút thương xót nào với bọn dị tộc hung ác hiếu chiến mà căm ghét tới cực điểm.
Đương nhiên, Quận chúa Lam Tranh đến hòa thân cũng đâu phải không có dụng ý dò hỏi bố cục triều chính và biên phòng của Đại Tuyên. Cô ta và sứ thần đưa thân tìm đủ mọi cách điều tra các loại cơ mật, hy vọng có thể gia tăng lợi thế của phụ thân Thanh Hòa Vương trong vương đình Tây Lương, khổ nỗi vẫn luôn bị Tuyên Chiêu Đế canh phòng nghiêm ngặt, mà lúc sau dường như Lam Tranh cũng không còn nỗ lực.
Nhưng bất kể nói như thế nào, rốt cuộc một sinh mệnh tràn đầy sức sống, một cô gái rực rỡ như đóa hoa bị vô tình bóp chết trong chốn âm mưu hiểm ác và dã tâm cùng cực. Mối quan hệ ngắn ngủi của nàng và Lam Tranh cùng với lần ước định ngẫu nhiên ở khu vực săn bắn đều bị phá hủy trong vòng xoáy quyền lực và dục vọng không bao giờ biến mất.
"Nói trở lại Ô Hoàn," Tạ Cẩn thấy cảm xúc của Thẩm Tầm rõ ràng hạ thấp bèn vỗ về vai nàng, "Trước cuộc chiến ta điều mấy mã đội thám tử thâm nhập mọi ngóc ngách của Tây Lương để điều tra kỹ càng về y. May mắn thay, nhờ vào giao dịch kinh doanh với vài bộ lạc du mục và gia tộc ở phía Bắc Tây Lương mà phát hiện một bí mật của Ô Hoàn."
Thẩm Tầm lập tức tỉnh táo tinh thần, "Là chuyện gì?"
Tạ Cẩn kể: "Thỉnh thoảng Ô Hoàn bí mật đi thăm một phụ nữ Tây Lương khoảng ba mươi tuổi, được nuôi dưỡng hết sức cẩn thận trong một gia đình du mục lưu lạc khắp nơi. Cô ta trông hơi giống Ô Hoàn và Thái Hậu, hơn nữa trên cổ và trên người vẫn còn dấu vết bị bóp từ khi mới sinh..."
Thẩm Tầm kinh hãi, ngồi bật dậy nhìn Tạ Cẩn: "Cô ta là..."
Tạ Cẩn gật đầu: "Mỗi lần Ô Hoàn thăm nữ tử này đều cực kỳ cẩn thận, lần nào cũng nhân dịp có cuộc hành quân phía Bắc mà dừng lại một vài ngày ngắn ngủi ở nơi gia tộc du mục kia đi qua. Nếu không nhờ người của chúng ta phát hiện dấu vết Ô Hoàn đã tới trong khi tiến hành giao dịch với gia tộc du mục kia, có khả năng bí mật này vĩnh viễn không bị ai phát hiện."
Thẩm Tầm sửng sốt trong chớp mắt rồi bình tĩnh lại, lẩm bẩm: "Ta vốn nghĩ rằng giữa Thái Hậu và Ô Hoàn chỉ đơn thuần trao đổi ích lợi..."