Edited by Bà Còm in Wattpad
Cây đèn hoa sen lắc lư, hai tay Tạ Cẩn chống ở bên người nàng nhưng anh không có động tác gì tiếp theo, ánh mắt cuồng nhiệt đảo tới đảo lui như con thoi trên người nàng rồi dừng ở đôi môi đỏ mọng.
Tạ Cẩn cúi xuống mổ nhẹ rồi thụt lùi, lại ngắm nàng từ trên xuống dưới một lần nữa.
Cảm giác tê dại cả người giống vừa rồi bị chàng hung hăng mút hôn lại tới, nàng giơ chân đá chàng ta một cái, "Nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì?"
"Đáng tiếc nơi này không có gương, nàng không thể thấy dáng vẻ của mình," Tạ Cẩn nhanh tay lẹ mắt tóm được cổ chân kia của nàng, thở hắt ra: "... A Tầm, nàng thật đẹp!"
Đầu tóc vừa được nàng sửa sang lại đã hoàn toàn rối tung, búi tóc vốn vấn cao gọn gàng thì lúc này nghiêng nghiêng lỏng lẻo, sợi tóc đen xổ ra tán loạn, cây trâm phỉ thúy tụt xuống lủng lẳng trên thái dương khiến nàng trông càng có vẻ lười biếng quyến rũ, sóng mắt hút hồn người.
"Chàng tính cứ ngắm như vậy mãi sao?" Thẩm Tầm dùng chân kia dẫm lên ngực anh. Tạ Cẩn cười cười, lui về phía sau một chút khoanh chân ngồi xếp bằng, gỡ ra sợi dây đỏ trên cổ tay, cầm chân nàng đặt lên đùi mình rồi cột sợi dây đỏ vào cổ chân nàng.
Thẩm Tầm cắn môi nhìn chàng.
Sau khi tắm xong ra tới Tạ Cẩn vẫn chưa mặc áo ngoài, chỉ mặc mỗi bộ trung y tuyết trắng, tóc dài cột đuôi ngựa. Có lẽ vì vội vàng nên chưa lau khô đầu, tóc đen sũng nước vắt qua vai làm bộ trung y mỏng manh ướt một mảng lớn, dính chặt vào cơ thể cường tráng làm nổi bật cơ bắp săn chắc.
Lúc này chàng đang cụp mắt, ánh mắt thâm thúy chôn dưới bóng hàng mi dài, mặt mày như hoạ không bị mặt nạ che giấu, ánh nến chiếu vào gương mặt sáng như trăng rằm, mày kiếm môi mỏng, đẹp như miếng ngọc không tì vết. Rõ ràng gương mặt này giấu sau tấm mặt nạ không lâu, thế mà lúc này nàng lại cảm thấy ngắm mãi vẫn chưa đủ.
Động tác trên tay Tạ Cẩn rất chậm, ánh mắt khóa chặt vào mắt cá chân nàng.
Lần trước hai người ngồi bên nhau ở đầu tường thành, mắt cá chân nàng có chỗ đốm đỏ và cổ chân sưng vù làm anh đau lòng một thời gian, cũng may hiện tại cổ chân nàng đã khôi phục thành trơn nhẵn mềm mại, được sợi dây đỏ bao quanh càng thêm nhỏ nhắn xinh đẹp.
Sau khi buộc xong sợi dây đỏ, Tạ Cẩn cúi người cởi áo cánh và trung y của nàng, bên trong hóa ra là chiếc yếm màu hồng nhạt. Tạ Cẩn ngẩn người, quay đầu nhìn bức họa Hái hoa sen treo trên vách phía Tây sau lưng, trong bức họa là những chiếc lá sen xanh thắm trải rộng đến chân trời, được điểm tô bằng những nụ sen hồng nhòn nhọn, tạo ra hiệu quả cũng kỳ diệu như người trước mắt.
Váy dài xanh biếc xòe rộng như chiếc lá sen, yếm màu hồng nhạt ôm sát thân hình tuyệt mỹ, cả người như đóa hoa sen kiều diễm say lòng người vươn lên trên sóng nước trong xanh bao la của Tây Hồ.
"Lá sen quần lụa chung một màu." Ý cười trên môi Tạ Cẩn gia tăng, "Xiêm y A Tầm mặc hôm nay thật hợp quá, ta rất muốn xem 'Bán tại xuân ba để, phương tâm quyển vị thư' có ý nghĩa thế nào?"
Ánh trăng trải một màu bàng bạc khắp phòng, nhiễm bạc luôn mành lụa trên cửa sổ.
Vầng trăng sáng trên bầu trời đêm bên ngoài có chút mơ hồ, giống như một đám sương mù bao trùm khung cửa sổ. Một lúc sau làn khói lạnh tan đi, ánh sáng xuyên qua mành lụa mỏng xanh nhạt khiến không gian trở nên quyến rũ mê ly.
Chiếc váy của nàng chìm trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, sợi chỉ bạc trên váy không lóe chói mà tạo thành đường sáng lung linh rồi biến mất ngay lập tức.
Ánh trăng vỡ vụn thành mảnh nhỏ, màn đêm yên ắng cũng sôi trào.
Con ngươi của chàng tràn đầy tia lửa thiêu đốt khiến tròng mắt đen nhánh như có ngọn lửa len lỏi. Đôi mắt này nhìn nàng chằm chằm, làm cả người nàng suýt bị tan chảy trong ánh mắt nóng cháy.
Đôi môi hai người dây dưa bên nhau, quấn lấy nhau không rời. Làn váy nàng xòe rộng tựa lá sen điên cuồng đong đưa trong cơn mưa rền gió dữ, còn nụ hoa xinh đẹp vươn lên giữa đám lá xanh đang được anh ôm trong ngực, quấn lấy anh trong cơn mưa gió, dập dềnh thăng trầm cùng anh.
Mây mưa cuồn cuộn, nước đổ núi nghiêng, hai chiếc bóng chập chờn điên đảo trên vách tường phòng ấm ngưng một chút rồi lại lập tức loạn động.
Cuối cùng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ và màn đêm trở lại yên tĩnh.
Tạ Cẩn ôm nàng cùng nằm trên giường.
Hai người đều mồ hôi đầm đìa, thân thể nóng như lửa đốt, da thịt áp sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở hoàn toàn hòa quyện thành một người.
Thẩm Tầm gối đầu lên ngực Tạ Cẩn, tay nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh chàng.
Nơi đó có thêm một vết thương mới, vết đao sắc cắt ra một đường cong đỏ thẫm vắt ngang vòm ngực cường tráng.
Tạ Cẩn nghiêng người hôn nàng, cười tiếc nuối: "Đêm nay thật sự quá ngắn."
Thẩm Tầm vuốt ve vết sẹo như có như không mà "Ừ" một tiếng: "Mau ngủ đi, chỉ lát nữa chàng còn phải về lại Giang Bắc."
Tạ Cẩn kéo chăn đắp cho hai người, khẽ thở dài rồi từ từ nhắm mắt lại.
Rạng sáng, anh xuống giường mặc quần áo, hôn lên trán người vẫn đang ngủ say rồi lặng yên rời đi.
Mời vào ủng hộ bà còm ở wattpad. Khi Thẩm Tầm tỉnh lại thì người đã không còn bên cạnh, nàng ngẩn ngơ một lát, thu dọn bản thân chỉnh tề rồi cưỡi ngựa chạy về quân doanh.
Trước lều chỉ huy rất im ắng, nàng vén rèm đi vào, bàn dài bên trong lại vây đầy người. Mọi người nghe tiếng động đều đồng loạt quay đầu lại, người bị vây ở giữa ngước lên chào nàng: "Thẩm Tướng quân."
Thẩm Tầm vui vẻ hỏi: "Ngô đại nhân tới rồi? Sao nào, lần trước chuyện ta bàn với ông đã nghiên cứu xong chưa?"
Binh Bộ Thị lang Ngô Thâm hơi mỉm cười, giơ lên một miếng gỗ nâu thẫm trong tay: "Đương nhiên là nghiên cứu được mới dám tới, Thẩm Tướng quân mời xem."