Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 124

Hắn tiếp tục xuống phía dưới, ngậm lấy một bên hạt đâu đỏ, nhẹ nhàng mút vào.

“Ưm…a….” Cơ thể Ngũ Y Y run lên, phát ra âm thanh rên rĩ nhẹ.

“Tránh ra, con chó thối….” Ngũ Y Y nỉ non, muốn đẩy một vật nặng đang đè lên cơ thể ra.

“Ai vậy?”

Ngũ Y Y từ trong mộng tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.

Nói thì chậm, làm thì nhanh, vèo một cái Hoắc Phi Đoạt đã rời khỏi cơ thể cô.

Cùng lúc đó, Ngũ Y Y mở to đôi mắt mờ mờ sương, ngốc nghếch nhìn quanh một chút.

“A, phiền chết, vừa mới ngủ mơ bị làm cho tỉnh giấc, đáng ghét nha.”

Ngũ Y Y gãi tóc, chậm rãi ngồi dậy, chép chép cái miệng nhỏ nhắn.

Ngô, tại sao miệng lại ướt? Chẳng lẽ mình chảy nước miếng sao?

Trời ơi, nếu mình chảy nước miếng như vậy thật mất mặt a. Lấy tay chà chà miệng, Ngũ Y Y xuống giường.

Quần áo ngủ rộng thùng thình, Ngũ Y Y mơ màng bước đi, ánh mắt vẫn còn nhắm, nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, một bàn tay sờ tới ngực bên phải: "Có chút đau, chẳng lẽ là do mình đè lên à?"

Ngũ Y Y rót ly nước lọc uống vào.

Đến cửa phòng ngủ, mở cửa phòng nhìn xung quanh hành lang một chút.

Ngũ Y Y nhìn qua nhìn lại trên lối đi nhỏ mấy lần, tự nói: “Người ta thật có tiền, buổi tối vẫn mở đèn, không sợ tốn điện a.”

Nói xong, lại buồn ngủ nữa, cô ngáp một cái, đóng cửa phòng lại, tìm kiếm trèo lên giường, ngã đầu xuống ngủ thiếp đi.

Phù…. Hoắc Phi Đoạt thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhờ võ công của hắn tốt, nếu không đã bị cô bé này phát hiện rồi.

Không nghĩ tới, Hoắc Phi Đoạt hắn từ nhỏ đã luyện võ công thất truyền, vậy mà phải dùng đến cách này.

Hoắc Phi Đoạt đang muốn từ trên trần nhà ngủ nhảy xuống., một chùm ánh sáng chiếu vào hắn, đôi mắt hắn khẽ nhíu lại.

“A? Tiên sinh! Làm sao ngài chạy lên trên đó vậy?”

Ánh đèn chiếu vào Hoắc Phi Đoạt trên trần nhà, quản gia há hốc mồm khiếp sợ không thôi.

Trần nhà cao như vậy, Hoắc tiên sinh giống như con thằn lằn nằm ở trên đó, a không, không phải con thằn lằn, giống con dơi hơn.

Gương mặt Hoắc Phi Đoạt hơi đỏ, nhờ trời tối nên nhìn không rõ lắm, hắn quát khẽ: “Ảnh tốt? Mau lấy đèn pin ra!”

“A, há! Đã biết, tiên sinh.”

Quản gia vừa lấy đèn pin ra khỏi tầm mắt, một giây tiếp theo, Hoắc Phi Đoạt đã ung dung đứng trên mặt đất.

Một lần nữa quản gia bị kinh sợ võ công của Hoắc Phi Đoạt, chỉ biết Hoắc tiên sinh thường xuyên luyện các loại võ công, cho đến bây giờ vẫn không biết tuyệt vời như vậy.

“Tiên sinh, ngài có võ công cao cường a, Thật sự có loại khinh công vẫn hay diễn trong ti vi sao?” Trong đôi mắt sáng đầy nếp nhăn của lão quản gia có chút tò mò.

Mặt Hoắc Phi Đoạt đen lại, vỗ tay một cái, nói ngắn gọn: “khinh công cái gì đều gạt người, mau đi ngủ đi.”

Quản gia gật đầu: “A, vậy tiên sinh luyện công xong rồi, cũng đi ngủ sớm một chút.”

Quản gia tự nói: “khinh công là giả sao? Thật đáng tiếc.”

Hoắc Phi Đoạt xoay người lại, cau mày nói: “Quản gia!”

“A, tiên sinh có gì phân phó?”

Vẻ mặt Hoắc Phi Đoạt do dự, sau cùng vẫn có chút ngượng ngùng phân phó: “Ông…không được nói với bất kì ai, đêm nay đã nhìn thấy tôi làm chuyện gì ở chỗ này.”
Bình Luận (0)
Comment