Một Đêm Nguy Hiểm: Cô Vợ Đắt Giá Của Chủ Tịch

Chương 2.1

Hai năm sau

Trời về chiều nắng như đổ lửa, những nhân viên trong bộ phận thiết kế công trình của công ty kiến trúc Tường Vũ phờ phạc rã rượi không chú ý tập trung.

Giản Mạt ngồi trong phòng họp, một tay chống cằm, một tay cầm bút chì vẽ vẽ vời vời lên bản thiết kế….

Bởi vì chưa tới giờ họp, nên tổng giám đốc chưa đến, có vài nhân viên đang tụm lại xem một quyển tạp chí, thảo luận ríu rít.

“Tốc độ thay phụ nữ của Cố Bắc Thần nhanh thật, mấy cô nói xem… mỗi ngày cũng scandal bị tiết lộ thì, độc giả có thấy gai mắt không chứ?” Đại Hùng khoanh tay chậc chậc vài tiếng.

Mạc Tiểu Nhã quyến rũ quấn một lọn tóc xoăn, thản nhiên nói, “Tôi thấy như cậu đang ghen tị thì đúng hơn… Chỉ cần là tin của anh Thần, thì không có đầu báo hay tạp chí nào không hết hàng thì đúng hơn?”

“Đúng vậy…” Thực tập sinh trợ lý thiết kế Hướng Vãn cũng tiếp lời, si mê nghiêng đầu tưởng tượng, “Ây ya, anh Thần đẹp trai quá đi… nếu có cơ hội găp được người thật thì hay quá.”

“Cô cứ mơ mộng đi….” Đại Hùng đảo mắt, “Người đàn ông như Cố Bắc Thần chỉ là một cái túi da rỗng thôi, cũng không phải là người đàn ông của gia đình.”

“Cậu sai rồi,” Mạc Tiểu Nhã lắc đầu, “Tuy rằng tập đoàn Đế Hoàng là tập đoàn gia truyền của nhà họ Cố nhưng từ lúc vào tay anh Thần, chưa đến ba năm… đã lớn mạnh hơn rất nhiều đúng không?"

Mạc Tiểu Nhã hơi buồn bã thở dài, cảm khái: “Người đàn ông như thế, đúng là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong mộng của các chị em phụ nữ… Dù là vẻ ngoài hay là quyền thế!”

“Ây, nói đến cái này… Tôi cực kỳ tò mò luôn.” Hướng Vãn trợn đôi mắt tròn xoe của cô ấy, “Anh Thần mới chính thức tiếp nhận tập đoàn Đế Hoàng được mấy tháng thì kết hôn, nhưng mấy năm nay hình như mợ Cố chưa từng xuất hiện trước công chúng thì phải?”

Cô ấy nói, tay chống cằm, “Anh Thần ba ngày thì hết hai ngày, có scandal với minh tinh, tôi thật sự rất muốn biết… Vợ của anh ấy có cảm nghĩ gì.” Hướng Vãn trợn tròn mắt, “Nhưng mà chuyện quan trọng là, rốt cuộc vị mợ Cố trong truyền thuyết này có thật sư tồn tại không?”

“Cũng có khả năng “mợ Cố” kia chỉ là một danh xưng mà truyền thông đưa tin phỏng đoán thôi, thật ra không hề có người này.” San San ngượng ngùng ghé bào bàn thiết kế nói.

“Vị mợ Cố này có tồn tại thật…” Từ Tư Vực nãy giờ vẫn không nói câu nào chợt lên tiếng, “Tôi có một người anh em là phóng viên, năm đó muốn chụp hình ở hôn lễ, nhưng tính bảo mật của nhà họ Cố quá cao, nên cuối cùng cũng không chụp được gì hết.”

“Dù sao thì có một câu nói rằng… Phụ nữ gả vào gia đình giàu có đều rất xót xa!” Mạc Tiểu Nhã hừ lạnh, “Nhìn có vẻ rất nở mày nở mặt, nhưng thật ra rất hèn mọn.”

“Cho nên, vẫn là đám anh em tụi tôi là đáng tin cậy mà thôi.” Đại Hùng vội vàng tiếp lời, cười lấy lòng Mạc Tiểu Nhã.

Mạc Tiểu Nhã đảo mắt, mặc kệ anh ta, chỉ nhìn về phía Giản Mạt không bị bọn họ ảnh hưởng: “Em nói này người đẹp Giản Mạt, sao chị cứ chú tâm vào công việc hoài vậy?”

Hướng Vãn nhìn phớt qua bản thiết kế mà Giản Mạt đang tô tô xóa xóa, đùa dai: “Bởi vì chị Mạt của chúng ta chăm chỉ đó, cho nên bây giờ rất nhiều người tìm muốn chị ấy thiết kế cho đó…”

Sau đó cô ấy nịnh nọt nhìn về phía Giản Mạt, “Nhưng mà phải nói rằng, chị không hề quan tâm chút nào đến chuyện của Cố Bắc Thần sao?”

Giản Mạt đánh dấu lên bản thiết kế, “Sao chị lại phải tò mò?” Cô ngây thơ vô tội nhìn về phía Hướng Vãn, “Người thường hay được gặp, nên không thấy gì mới mẻ cả.”

“…” Mọi người nghe xong, kêu lên ngay.

“Tụi em ai cũng thường hay được thấy, nhưng vẫn chưa được gặp người thật mà?” Hướng Vãn bĩu môi nhìn tạp chí, “Ây ta, chờ tới lúc công ty chúng ta có thể được hợp tác với Đế Hoàng là được rồi… Vậy chúng ta có cơ hội được diện kiến người thật đúng không?”

Giản Mạt nhìn nét si mê trong ánh mắt của Hướng Vãn, cười chế nhạo nói: “Sau đó thì sao?” Đôi mắt xinh đẹp của cô lóe lên một tia ranh ma, “Được anh Thần nhìn trúng, từ nay về sau em có thể sống cuộc sống bạch phú mỹ* hả?”

*Bạch phú mỹ: từ diễn tả mơ ước của các cô gái trong thời đại ngày nay, ghép từ ba tính từ: trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp.

Vừa nói, Giản Mạt còn cười toe toét gật đầu ra hiệu với mọi người trong phòng.

Ngay lập tức, cả phòng họp đều cười rộ lên…

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bình Luận (0)
Comment