Một Đêm Nồng Nhiệt, Một Đời Đắm Say

Chương 44

Lâm Uyển Bạch mừng rỡ trong nước mắt, nhưng lại cố tình không muốn để cho Hoắc Trường Uyên biết mình đã nhận ra điều này. Cô muốn một ngày nào đó chính miệng hắn phải thú nhận trước mặt cô, chứ nói với Phong Hàn thì có ích gì chứ?

Được một lúc, khi Vân Dực đã làm xong hồ sơ xuất viện, Hoắc Trường Uyên liền vào trong bồng Lâm Uyển Bạch trở về căn nhà ở gần biên giới, dọc đường còn không quên mua mấy thứ bổ dưỡng dành cho bà bầu để tẩm bổ cho cô.

"Nè, em nằm xuống đây." - Hoắc Trường Uyên vô cùng dịu dàng, bồng Lâm Uyển Bạch từ lúc ra khỏi xe, đi hết đường mòn rồi đặt cô cẩn thận lên giường.

Lâm Uyển Bạch muốn cười nhưng cố nén lại: "Sao bây giờ anh dịu dàng vậy nhỉ? Không phải lúc trưa còn cáu gắt..."

Lâm Uyển Bạch còn chưa nói hết câu, Hoắc Trường Uyên liền nhanh nhảu đặt ngón tay ra chắn trước mặt cô: "Lúc trưa không hề có chuyện gì xảy ra hết, Hoắc Trường Uyên tôi là nam nhân đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt đối không bao giờ cáu gắt với người phụ nữ của mình cả!"

Lâm Uyển Bạch không nhịn được cười mà hất tay hắn ra: "Anh bị làm sao vậy? Xem nhiều phim cổ trang quá rồi đúng không?"

Hoắc Trường Uyên cong nhẹ khóe môi, vừa kéo mền lên đắp cho cô, lại còn chạm chạm nhẹ vào chiếc bụng nhỏ: "Đúng đúng, Tiểu Bạch nói gì cũng đúng. Bây giờ em cứ nghỉ ngơi cho tốt, tiểu bảo bối của tôi chắc cũng mệt rồi."

Nói xong hắn liền rời đi, trước khi ra khỏi phòng còn quay lại nhìn cô cười nhẹ một cái. Lâm Uyển Bạch bĩu môi, làm vẻ khinh thường đối phương. Xem bộ dạng sắp được làm cha của hắn kìa, dịu dàng đến mức cô còn tưởng đây không phải là Hoắc Trường Uyên xấu xa đê tiện ngày nào nữa ấy chứ!

Song, cô lại nhìn xuống bụng mình xoa xoa mấy vòng: "Con cưng của mẹ, sau này con chào đời rồi nhất định phải bảo vệ mẹ, không được để người cha xấu xa của con có cơ hội ức hiếp mẹ đấy nhé!"

"Khoan đã? Mình là mẹ, còn hắn là cha, vậy mình với hắn…" - Lâm Uyển Bạch chợt nhận ra một điều hết sức bình thường nhưng lại gây chấn động với cô, sau đó liền đưa tay bụng miệng, hai má đỏ ửng lên.

"..."

Ở bên ngoài mái hiên nhà, ba người đàn ông đang ngồi uống rượu trắng và nhâm nhi một ít mồi, vừa luyên thuyên bàn chuyện của Lâm Uyển Bạch.

Phong Hàn vừa nốc cạn chung rượu liền mở lời trước: "Bây giờ Uyển Uyển cũng đã có thai rồi, hai người tính làm sao đây?"

"Đứa bé trong bụng Tiểu Bạch là con của tôi, đương nhiên sẽ để tôi đưa cô ấy về thành phố, chăm sóc thật tốt." - Hoắc Trường Uyên đáp lời, cảm thấy đây là điều dĩ nhiên.

Vân Dực không hiểu sao lại lên tiếng phản đối: "Không, tôi lại cho rằng như vậy không thỏa đáng! Anh cũng phải biết Uyển Uyển với Phong tình cảm sâu đậm thế nào, dù đứa bé có là con của anh, nhưng mẹ nó không được sống hạnh phúc với người mình yêu thì có tác dụng gì chứ? Theo tôi cứ là để cho Phong tiếp tục chăm sóc cô ấy, còn chuyện chỗ ở có thể…"

Phong Hàn nghe vậy lập tức cắt ngang: "Không đâu anh Dực, mấy ngày hôm nay tôi đã nói chuyện với Uyển Uyển ít nhiều, biết được giữa chúng tôi không thể còn có loại tình cảm đậm sâu như nhiều năm về trước nữa, nên chuyện cô ấy ở bên tôi cũng chẳng đem lại ít lợi gì. Còn Hoắc tổng, dù cho anh có là cha ruột của đứa bé, cũng như có thời gian ở cùng cô ấy nhiều hơn so với chúng tôi hiện giờ, nhưng anh cũng đừng quên anh đã đối xử thế nào mới khiến Uyển Uyển muốn bỏ nhà ra đi. Nên theo lập trường của tôi, người chăm sóc tốt nhất là Uyển Uyển vẫn là Dực."

"Tại sao?"

"Vì trong ba chúng ta, chỉ có mình anh ấy là chưa từng làm tổn thương Uyển Uyển."

Hoắc Trường Uyên nghe loại lí luận này thì thấy không lọt được một tí nào vào tai, hơi lớn giọng một chút: "Chuyện làm tổn thương cô ấy đã là chuyện của quá khứ rồi, sao anh có thể tùy tiện lôi ra để nói ở đây chứ?"

"Nếu chuyện ở quá khứ có thể nói bỏ qua là bỏ qua, vậy anh nghĩ tới lượt anh được quyền chăm sóc Uyển Uyển ư? Anh có biết tôi và cô ấy từng ở bên nhau bao lâu không?" - Phong Hàn cũng không còn ăn nói nhỏ nhẹ như lúc đầu.

Hoắc Trường Uyên nóng máu quát ngược lại: "Anh nói như vậy có phải là đang muốn giành cô ấy với tôi không? Tôi nói cho anh biết, cô ấy hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của Hoắc Trường Uyên này!"

Vân Dực thấy tình hình không ổn liền đứng dậy can ngăn: "Hai người đừng có như vậy nữa, tính tình nóng nảy hoàn toàn không hợp để chăm sóc cho thai phụ đâu…"

Phong Hàn nghe vậy lại chỉa mũi giáo ngược qua Vân Dực: "Dực, vậy ý anh là người điềm đạm và dịu dàng như anh mới thích hợp để chăm sóc cô ấy? Anh đừng nói với tôi là anh cũng có tình cảm với Uyển Uyển? Anh..."

"Này, hai anh…"

"Thôi đủ rồi!!" - Lâm Uyển Bạch từ trong nhà bước ra rồi hét lớn. Không biết cô đã xuất hiện ở đây từ lúc nào, nhưng đã hoàn toàn nghe được trọng tâm chính về câu chuyện mà bọn họ đang nói.

Nhìn thấy cô, cả ba đều sững người. Vân Dực đứng gần chỗ cô nhất, lật đật hỏi: "Uyển Uyển, tại sao em lại ra đây? Mau vào trong nghỉ ngơi đi chứ, trời trở lại rồi."

"Nếu em không ra đây thì làm sao chứng kiến được cảnh ba người cấu xé nhau hả?"

"Uyển Uyển, sao gọi là cấu xé được chứ, chỉ là…"

Lâm Uyển Bạch tỏ ra vô cùng mệt mỏi: "Được rồi, đừng ai nói thêm gì nữa. Hôm nay em cảm thấy rất mệt, không thể nghe thêm chút âm thanh ẩu đả nào đâu, nên ba người mau cùng nhau rời khỏi nơi này đi, đừng làm phiền đến em nữa."

Phong Hàn cố giải thích: "Không phải đâu Uyển Uyển, bọn anh chỉ là đang sắp xếp một chút cho cuộc sống của em trong tương lai thôi..."

"Cuộc sống của tôi trong tương lai? Còn đến lượt các anh sắp xếp cho sao? Tôi có sống chết thế nào cũng không liên quan đến các anh đâu! Bây giờ tôi đã nhỏ nhẹ hết mức rồi nên hãy tranh thủ lúc tôi còn bình tĩnh thì hãy rời khỏi đây đi!" - Lâm Uyển Bạch nói xong liền nhanh chân bước vào nhà, đóng cửa cái cạch rồi khóa chốt từ phía trong, sau đó lấy chìa khóa xe ném qua cửa sổ.

"Đi đi, đừng phiền tôi!"

Hoắc Trường Uyên cau mày, chuẩn bị mở miệng định nói gì đó nhưng lại bị Vân Dực ngăn lại. Anh ta khẽ lắc đầu ra hiệu, mặt lại vô cùng căng thẳng, sau đó nhặt chìa khóa lên lôi hai người kia cùng mình rời khỏi nhà. Hoắc Trường Uyên và Phong Hàn không có cách nào khác, đành nghe theo, vậy là cả ba dừng trận khẩu chiến, im lặng đi ra khỏi đường mòn. Cho đến lúc lên xe, Hoắc Trường Uyên mới bực dọc trách móc:

"Vân Dực, anh nghĩ cái gì mà không cho tôi nói chuyện với cô ấy vậy?"

Vân Dực vừa lái xe vừa đáp: "Lúc chiều tôi có trao đổi với bác sĩ rồi, bà ấy nói những người mang thai đầu thường rất khó điều chỉnh được cảm xúc, có thể cô ấy nổi cáu với chúng ta cũng là vì vấn đề này. Do vậy chỉ cần là thứ thai phụ muốn đều phải cố gắng chiều theo, vì anh cũng biết cô ấy không thể xảy ra bất cứ chuyện gì nữa mà?"

Phong Hàn ngồi hàng ghế sau, nghe xong cảm thấy rất hợp lí, nhưng lại không thể không lo: "Nhưng cô ấy là phụ nữ lại còn mang thai, ở một mình đồng không mông quạnh như vậy thì sẽ an toàn sao?"

Hoắc Trường Uyên đảo mắt như đang suy nghĩ chuyện gì, sau đó thẳng thừng tuyên bố mà không cần hỏi ý ai: "Được rồi, nếu cô ấy ở một mình không an toàn thì tôi sẽ quay lại tìm cô ấy."

"Hoắc tổng, anh đừng quên Uyển Uyển vừa mới đuổi chúng ta…"

Hoắc Trường Uyên cười gian, trong đầu đã nghĩ ra cách chế ngự Lâm Uyển Bạch: "Cô ấy đuổi tôi chứ tiểu bảo bảo của tôi đâu có đuổi tôi. Không lẽ tôi không có quyền ở cạnh con mình?"

Phong Hàn và Vân Dực nghe xong đều cạn lời, đúng là loại người độc tài mà, đến cách thể này cũng nghĩ ra được.

"Cứ vậy đi, khi đến thị trấn thì hai anh hãy đi thuê phòng khách sạn ở tạm một đêm, tôi sẽ quay về tìm Tiểu Bạch!"

- -------------

Trở lại căn nhà ở gần biên giới, Lâm Uyển Bạch sau khi đuổi bọn họ đi chẳng được bao lâu liền cảm thấy hối hận. Sau tính cách của cô lại có thể ngang bướng một cách lạ lùng như vậy chứ? Rõ ràng họ chỉ muốn tốt cho cô thôi mà?

Lâm Uyển Bạch nhìn xuống bụng mình, không phải là vì có thai nên đổi tính đổi nết đó chứ? Bây giờ cô không có điện thoại trong tay, cũng không thể gọi điện xin lỗi kêu bọn họ trở lại, vậy phải làm sao đây?

"Cộc, cộc."

Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Lâm Uyển Bạch cười tủm tỉm chạy đến mở cửa, chắc chắn là từ nãy đến giờ ba người bọn họ đứng bên ngoài án binh bất động để chờ cô nguôi giận đây mà! Tuy nhiên vừa mở cửa ra và nhìn thấy người trước mặt, Lâm Uyển Bạch đã không giữ nổi bình tĩnh lùi về sau mấy bước, xém chút đã té ngã rồi.

"Cô...tại sao cô lại xuất hiện ở đây?"

Đối phương nở nụ cười gian ác: "Lâm Uyển Bạch, tôi đến đây để làm gì? Ngoài chuyện muốn lấy mạng cô?"
Bình Luận (0)
Comment