Một Đêm Nồng Nhiệt, Một Đời Đắm Say

Chương 52

Chưa đầy một tháng sau, nhờ có sự giúp đỡ vô cùng lớn từ tập đoàn Vân thị, lại cộng với số vốn mà mẹ Hoắc Trường Uyên âm thầm đắp vào tập đoàn, thêm việc ba hắn - Hoắc Minh Đường thành công nhờ được mấy đối tác kinh doanh lớn cùng hợp tác đầu tư với Hoắc thị mà tập đoàn của hắn không chỉ vượt lên khỏi khó khăn, còn vượt trội trở thành tập đoàn kinh doanh lớn nhất nước nhờ giá cổ phiếu không ngừng tăng lên. Theo tình hình hiện tại, việc trả lại cho Hà thị một vố thật đau chỉ còn là chuyện của thời gian.

Hoắc Trường Uyên ngồi chễm chệ trên ghế tổng giám đốc, đắc ý nhìn bảng thống kê giá cổ phiếu của Hà thị. Đang lướt lướt con trỏ chuột một cách vô cùng thoải mái, đột nhiên điện thoại hắn reo lên liên hồi, trên hiện dòng chữ "Ông già không biết điều."

"A lô, bác Hà, bây giờ vẫn còn thời gian gọi cho cháu đó ư? Cháu còn tưởng bác đang cố gắng vớt chút giá cổ phiếu lại đó chứ? Thời gian là vàng bạc, nếu bác cứ lơ đãng thế này thì có khi sẽ bị người khác nuốt mất tập đoàn rồi phải dọn ra đường mà ở đấy."

Hà Thế Anh ở đầu dây bên kia tức đến ọc máu, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nói năn vô cùng nhỏ nhẹ: "Hoắc tổng, chúng ta là chỗ quen biết thân tình, cậu đâu cần nặng lời với ta như vậy, ha…"

"Ừm, chỗ quen biết nên ông vào thẳng vấn đề đi, tôi bận lắm, còn phải tranh thủ đi mua cổ phiếu đang rớt giá của Hà thị nữa."

Hà Thế Anh lập tức ngăn cản: "Ấy đừng, Hoắc tổng, cậu mà mua như vậy là chết tôi rồi. Thay vì vậy hay là cậu đầu tư vào Hà thị, để chúng ta cùng nhau phát triển, còn không thì...hãy buông tha cho chúng tôi đi, đừng chèn ép khách hàng đầu tư các dự án kinh doanh của tôi nữa mà…"

"Tôi đâu có chèn ép? Là tự bọn họ không muốn đầu tư vào dự án bên ông nữa thôi. Mấy lời này không phải tháng trước ông dùng để trả lời đám nhà báo khi bị tố áp bức Hoắc thị sao? Bây giờ quên nhanh thế?"

Hà Thế Anh đổ mồ hôi hột, không ngờ trong lúc bận bịu với công việc mà hắn vẫn có thời gian theo dõi ông ta trên báo, bây giờ lại còn trả đũa thế này, đúng là tức chết đi được.

"Nói gì thì nói, cậu cũng nên niệm chút tình cũ…"

Chưa đợi Hà Thế Anh nói dứt câu, Hoắc Trường Uyên đã cúp máy cái rụp. Nói chuyện với lão già này đúng là tốn thời gian chết đi được, thay vì vậy thà hắn gọi cho Lâm Uyển Bạch để nói chuyện tiểu bảo bảo còn hơn! Nghĩ rồi hắn mở điện thoại lục tìm danh bạ, phát hiện ra thời gian qua đã quá bận với công việc nên đã quên đổi tên danh bạ, vẫn còn lưu là "Ở nhà có thứ cần phải nuôi".

Hắn nhìn dòng chữ rồi tự cười mình, sao người như hắn lại có thể đặt được một cái tên danh bạ ngốc nghếch thế này cơ chứ? Không được, phải đổi lại thôi. Kết quả là từ "Ở nhà có thứ cần phải nuôi" được đổi sang "Ở nhà có hai thứ cần phải nuôi". Sau này có thêm vài bảo bảo nữa, có khi hắn vẫn sẽ đổi tên theo số lượng như vậy.

Đổi xong, hắn hí hửng gọi cho Lâm Uyển Bạch, đã lâu rồi không được nghe giọng cô, đã khiến hắn cảm thấy nhớ lắm rồi!

"A lô, anh ạ?" - Ở đầu dây bên kia, Lâm Uyển Bạch dịu dàng hỏi.

Hoắc Trường Uyên nghe tiếng tim mình đập thình thịch, sao giọng cô lại đáng yêu thế này cơ chứ?

"Ờm...em đang ở đâu vậy? Anh nghe có vẻ hơi ồn."

"À, hôm nay là ngày đi khám thai định kì, em vừa đến bệnh viện về, đang ghé qua trung tâm thương mại mua một ít quần áo bà bầu mới. Bây giờ tiểu bảo bảo lớn rồi, quần áo bầu cũ không còn mặc vừa nữa."

"Khám thai sao? Vậy tiểu bảo bảo có khỏe không? Còn cả em nữa."

"Em và con đều khỏe, anh không cần phải lo lắng đâu, cứ tập trung cho công việc là được. Còn nữa, lúc nãy ở bệnh viện bác sĩ nói tiểu bảo bảo cũng lớn rồi, có thể siêu âm để biết trai hay gái."

Hoắc Trường Uyên hồi hộp: "Vậy kết quả thế nào? Là con gái đúng không? Con gái xinh đẹp giống mẹ."

Lâm Uyển Bạch cười rồi lắc đầu: "Em đã từ chối không muốn biết giới tính của đứa bé. Trước sau gì nó cũng chào đời mà, đến lúc đó biết sẽ tốt hơn."

"Ừm, vậy sao cũng được, em muốn là được."

"Vâng. Bây giờ em còn phải mua sắm, gặp anh sau!"

"Được." - Hoắc Trường Uyên nói xong nhưng lại không cúp máy, chờ Lâm Uyển Bạch ngắt máy trước rồi mới thôi. Chỉ mới gọi cho cô một chút mà tâm trạng của hắn đã tốt hẳn lên, cũng càng cảm thấy nhớ cô hơn rồi. Thôi được, dù gì công việc ở công ty cũng đã ổn định, vậy tối nay nhất định phải về nhà thôi!

Cùng lúc đó, ở trung tâm thương mại thành phố, Lâm Uyển Bạch hí hửng đổi tên danh bạ của Hoắc Trường Uyên từ "Ác quỷ" thành "Người đàn ông đã có vợ và một con". Đợi sau này cô sinh thêm vài đứa thì lại có cơ hội tiếp tục đổi tên cho hắn!

"Lâm Uyển Bạch, cuối cùng tôi cũng tìm ra cô!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau khiến Lâm Uyển Bạch giật cả mình, vội quay đầu lại. Vừa nhìn thấy người đó, Lâm Uyển Bạch không những vô cùng bất ngờ, lại còn cảm thấy...rất đáng sợ. Đây không phải là Lâm Dao Dao bị mất tích gần hai tháng trời từ vụ tai nạn ư? Bây giờ cô ta vẫn còn sống, và còn đang đứng trước mặt cô nữa.

Có điều nhìn cô ta kìa, quần áo xộc xệch, tóc tai rũ rượi, toàn khuôn mặt thiếu sức sống thấy rõ, không chỉ vậy cả người còn toát ra mùi hôi như thể đã rất lâu rồi không được tắm gội. Tiểu thư Lâm Dao Dao sang trọng và quý phái ngày nào đây sao? Nếu không biết cô ta từ trước thì có cho tiền Lâm Uyển Bạch cũng không tin người đứng trước mặt cô lại là Lâm Dao Dao. Rốt cuộc thời gian qua cô ta đã đi đâu, làm gì để rồi ra nông nỗi này chứ?

Thấy Lâm Uyển Bạch im lặng, Lâm Dao Dao đắc ý mỉa mai: "Thế nào? Không phải cô nghĩ tôi đã chết rồi chứ? Nếu vậy thì khiến cho cô thất vọng rồi, Lâm Dao Dao tôi có chết cũng phải lôi cô chết cùng, còn lỡ chết trước cũng phải biến thành hồn ma để lôi cô chết chung!"

Nói rồi cô ta nhìn xuống bụng Lâm Uyển Bạch rồi nở một nụ cười gian manh: "Ha, lần trước tôi không biết cô có thai, nếu không cứ một dao vào bụng là đã có thể xử lí cả mẹ và con. Lần này tôi rút kinh nghiệm rồi, cô hay đứa bé cũng đừng hòng chạy thoát!"

Lâm Uyển Bạch lùi về sau mấy bước, e dè ôm bụng mình: "Lâm Dao Dao, đây là trung tâm thương mại, cô đừng mơ mà làm càng. Tôi khuyên cô nên biết đúng sai, đi tự thú với cảnh sát. Nếu như vậy tôi sẽ giúp cô nhận khoan hồng…"

Lâm Dao Dao đưa ngón tay lên miệng làm dấu im lặng: "Suỵt! Mau dẹp cái sự giả tạo đó của cô lại cho tôi. Tôi đủ thông minh để biết đây là trung tâm thương mại, nên đương nhiên phải chuẩn bị kĩ càng!"

Nói rồi ả ta rút trong túi áo ra một lọ thủy tinh có chứa dung dịch trong suốt, đắc ý mở nắp ra rồi cười như một người điên:

"Lâm Uyển Bạch, lần trước dùng dao thì có thể hụt, chứ axit ít nhiều gì cô cũng bị dây phải thôi. Tôi không tin lần này không thể khiến cô thân tàn ma dại, đến lúc đó Hoắc Trường Uyên nhất định sẽ chán ghét cô, haha!!!"
Bình Luận (0)
Comment