Bạn bè kể tôi nghe những chuyện đó.
Tôi chỉ thản nhiên đáp:
“Anh ta giờ ra sao đã không còn liên quan gì tới tôi.”
Cả đời này, chúng ta sẽ gặp dối trá, phản bội, tổn thương và thất vọng.
Và theo bản năng, sẽ muốn trả thù.
Điều đó không sai.
Nhưng quan trọng hơn việc trả thù chính là bắt đầu một cuộc đời mới.
Tôi vẫn giữ niềm tin vào tình yêu.
Vẫn đủ dũng khí để yêu tiếp.
Tôi đã thấy rõ bản chất cuộc sống, nhưng vẫn yêu đời như thuở ban đầu.
Dạo gần đây, em họ Phương Uyển thường kiếm cớ rủ tôi đi ăn.
Chàng “hot boy diễn xuất” năm nào giờ đã thành nam diễn viên thực lực, nhưng mỗi lần đứng trước tôi lại như cậu trai nhỏ đầy rụt rè.
Cậu ấy hỏi tôi:
“Vết thương tình yêu… bao giờ mới lành?
“Nếu đã lành, liệu có thể bắt đầu một mối quan hệ mới?”
Tôi suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời:
“Tình yêu chưa từng làm tôi tổn thương.
“Người làm tôi tổn thương là kẻ tồi tệ từng xuất hiện trong chuyện tình của tôi. Nhưng đừng vì một kẻ tồi mà trách tình yêu.”
“Còn việc khi nào bắt đầu tình yêu mới…”
Tôi nhún vai.
“Nếu duyên đến, lúc nào cũng được.”
Tôi vừa dứt lời, em họ Phương Uyển bật dậy:
“Chị đợi em một chút!”
Mười phút sau, cậu hớt hải trở lại, tay ôm một bó hoa hồng thật lớn, mặt đỏ như những cánh hoa:
“Vậy… hay là mình bắt đầu ngay từ bây giờ nhé?”
Tôi bật cười.
Tôi vẫn tin vào sự dịu dàng của thế giới.
Và tin rằng—
Dù gió bụi chông gai đầy đường, cuối cùng ta vẫn sẽ tìm được bến đỗ riêng cho mình.
— Hoàn —