Một Đời An Ca

Chương 39

Hết Tết, lễ khai giảng là ngày 15 tháng Giêng.

Sau khi khai giảng, nhà trường bắt đầu triển khai các chương trình học.

Tần Mặc Bắc vẫn còn đỡ, nhưng Triệu An Ca là sinh viên khoa công nghệ sinh học, sang học kỳ mới bổ sung không ít lớp thực nghiệm. Mỗi khi hai người muốn hẹn hò đều phải chờ đến cuối tuần, nhưng Tần Mặc Bắc lại có 2 buổi dạy kèm đàn dương cầm.

Mặc dù đã trả hết nợ, nhưng Tần Mặc Bắc đã quen bận rộn, hơn nữa anh cũng không cảm thấy cực khổ gì, anh thích vẽ tranh thích đánh đàn, cũng thích dành thời gian bên cạnh các bạn học nhỏ.

Vào lúc bốn giờ chiều mỗi thứ bảy, là khoảng thời gian Triệu An Ca cảm thấy vui vẻ nhất. Khi ấy, Tần Mặc Bắc sẽ đến dạy đàn cho Triệu Tiểu Tinh, có đôi khi cô sẽ ngồi bên cạnh nhìn anh đánh đàn, nhìn anh nói chuyện. Mỗi lần như thế, cô có thể ngồi yên trong hai tiếng đồng hồ.

Tần Mặc Bắc bước xuống xe bus, vừa mới vào nhà Triệu An Ca, liền bị Triệu Tiểu Tinh kéo vào phòng đàn. Dì mang trà vào một lần, chờ dì đi khỏi, Triệu An Ca lặng lẽ bước vào phòng.

Hai người nhìn nhau một cái liền nhanh chóng dời đi, sau đó cả hai đều tự mỉm cười trong lòng.

Tỉnh bơ.

Trong thời gian giải lao. Triệu Tiểu Tinh muốn đi vệ sinh, cậu nhóc bị Triệu An Ca đuổi xuống toilet dưới lầu, cho cậu dùng nhà vệ sinh ở lầu ba.

Triệu Tiểu Tinh vừa đi khỏi, Triệu An Ca lập tức đóng cửa lại, sau đó nhảy lên người Tần Mặc Bắc.

Cô treo lên người anh, vừa ôm rồi bắt đầu hôn, hôn được vài cái rồi nói, “Em nhớ anh muốn chết rồi.”

Nói xong lại bắt đầu hôn tiếp.

Triệu Tiểu Tinh đi vệ sinh rất nhanh, vả lại từ lầu 1 lên lầu 3 cũng không xa, hai người chỉ có được hai ba phút thân mật, đành phải giành giật từng giây.

Quả nhiên, không bao lâu sau thì Triệu Tiểu Tinh đã gõ cửa ở bên ngoài.

Triệu An Ca tuột xuống khỏi người Tần Mặc Bắc, sửa lại quần áo xộc xệch, rồi bước đến mở cửa.

“Bộ cưng không đi ị hở, Triệu Tiểu Tinh.”

Triệu Tiểu Tinh lắc lắc đầu nói, “Em đi hồi sáng rồi.” Nói xong bước đến, bắt đầu quấn lấy Tần Mặc Bắc nghe kể chuyện.

Lúc này là thời gian nghỉ giải lao, còn khoảng tám phút nữa mới bắt đầu giờ học.

Vẫn còn được tám phút, Triệu An Ca suy nghĩ một chút rồi đứng trước mặt Triệu Tiểu Tinh nói. “Cưng đi siêu thị mini ở trước nhà mua cho sư mẫu cây kẹo que vị dưa hấu đi.”

Triệu Tiểu Tinh lắc đầu nói, ” Để dì Lưu đi được không chị, chứ nếu em mà đi là mẹ la em đó.”

Tần Mặc Bắc nhìn Triệu An Ca, khẽ cười không lên tiếng.

Triệu An Ca lại mặc cả. “Phí chạy chân là một Transformers.”

Triệu Tiểu Tinh liền tuột xuống ghế, nhìn Tần Mặc Bắc, “Thầy Tần, em có thể đi chút được không ạ?”

Tần Mặc Bắc gật gật đầu nói, “Nếu em muốn đi thì phải báo dì Lưu đi cùng em.”

Triệu An Ca nhìn đồng hồ, liền đẩy Triệu Tiểu Tinh ra cửa, “Nhanh đi, còn bảy phút thôi.”

Triệu Tiểu Tinh lập tức chạy xuống lầu.

Triệu An Ca đóng cửa phòng lại, khóa trái rồi xoay người đi về phía Tần Mặc Bắc.

Hai người đã hơn một tuần không hẹn hò, cuộc gặp gỡ này xem như là tiểu biệt thắng tân hôn.

Tần Mặc Bắc ôm cô, đặt cô lên bàn học rồi áp người lên, Triệu An Ca nằm trên bàn học, ôm chặt lấy anh, suýt chút nữa là móng tay cào trầy da anh.

Một quyển sách bìa cứng dày bị rơi xuống đất.

“Bịch” – tiếng sách rơi trên sàn vang lên rất lớn, nhưng động tác của hai người không bị gián đoạn chút nào, dù sao thì Triệu Tiểu Tinh sẽ nhanh trở lại, hai người đều rất vội vàng.

Dì ở ngoài nghe tiếng động, gõ cửa hỏi, “Không sao chứ con?”

Triệu An Ca hơi ngẩng đầu lên đáp, “Không sao ạ, quyển sách rơi thôi.” Sau đó hít một hơi lại nói, “Thầy Tần ơi, khuông nhạc này mấy phách ạ?”

Cô cắn môi, cố gắng để bản thân không phát ra tiếng.

Tần Mặc Bắc lại dùng sức đâm mạnh hai cái, đáp: “Hai phách.”

Ngoài cửa đã sớm không còn động tĩnh, hẳn là dì đã đi rồi, nhưng Triệu Tiểu Tinh cũng sẽ nhanh chóng trở về, thời gian cũng còn rất ít.Tần Mặc Bắc dùng lý trí còn sót lại trong đầu tính toán thời gian.

Chờ khi Triệu Tiểu Tinh mang hai cây kẹo que về gõ cửa, hai người đã rời khỏi bàn học.

Qua loa sửa sang lại quần áo, Triệu An Ca đi qua mở cửa. Sau khi Triệu Tiểu Tinh bước vào, cô lập tức đóng cửa lại.

Triệu Tiểu Tinh phát cho mỗi người một một que kẹo, lúc đưa kẹo cho Triệu An Ca nói. “Sư mẫu, sao mặt chị đỏ quá nè?”

Triệu An Ca sờ mặt mình nói. “Tại hơi nóng đó.”

Tần Mặc Bắc nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng gợi nên nụ cười.

Triệu An Ca nhỏ giọng nói, “Hai người học đi, chị ra ngoài một chút.” Nói xong bước ra cửa đi về phía phòng ngủ của cô. Dây cài lưng của áo lót cô vẫn chưa cài lại, cô phải về chỉnh.

Bây giờ Tần Mặc Bắc càng ngày càng lợi hại, không cần nhìn cũng có thể cởi khóa áo của cô.

Tiết thứ hai bắt đầu nhưng Triệu An Ca cũng không trở lại, cô vẫn còn nằm trên giường nghĩ về chuyện vừa rồi.

Xấu hổ chết đi được, nhưng cũng cực kích thích.

Đáng thương cho Triệu Tiểu Tinh, cái gì cũng không biết.

Triệu An Ca cầm que kẹo vị dưa hấu lên miệng, ngọt quá đi.

Khi khi dạy xong buổi học, Tần Mặc Bắc bước ra khỏi phòng đàn, lúc bước xuống lầu hai, khẽ nhìn về phía phòng ngủ của Triệu An Ca, cửa đóng, không biết cô đang làm gì ở trong đấy.

Dì vẫn đang chờ 2 người ở dưới lầu, Tần Mặc Bắc không thể đứng đây lâu.

Đi ra khỏi biệt thự nhà cô, Tần Mặc Bắc nhìn về phía cửa sổ phòng Triệu An Ca, cô đang cầm một cái ống nhòm nhìn anh.

Tần Mặc Bắc vẫy vẫy tay chào cô, Triệu An Ca cầm ống nhòm nhìn đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng anh nữa mới buông xuống.

Triệu An Ca lên phòng đàn lầu ba, dọn dẹp lại đống bừa bộn trên bàn học lại.

Sau khi dọn xong bàn học, cô bèn nằm thử lên bàn nhưng sao chỉ thấy cứng, không thoải mái chút nào. Lúc nãy bị anh đặt trên mặt bàn, rõ ràng rất thoải mái cơ mà.

Triệu An Ca nhảy xuống bàn học, nhìn một vòng phòng đàn, ngoại trừ bàn học, chỉ có bệ cửa sổ là tạm được, ở dưới bục cửa sổ còn lót một lớp nệm mỏng. Triệu An Ca ngồi lên bục cửa sổ, sau lưng lót một cái gối nhỏ, cục cựa vài cái cảm thấy còn thoải mái hơn bàn học nhiều.

Cô cầm điện thoại ra chụp lại cửa sổ gửi qua cho Tần Mặc Bắc.

Vừa nhìn hình là Tần Mặc Bắc đã hiểu ý, anh nhanh chóng trả lời, “Được, chờ anh.”

Thời gian trời qua rất nhanh, nhất là những ngày vui vẻ hạnh phúc thì càng nhanh hơn nữa.

Chớp mắt một cái đã lên năm hai. Đại học năm hai so với năm nhất cũng không khác nhau quá, chỉ là nhiều tiết học hơn nhưng ưu điểm là không cần phải học tự học buổi tối.

Lúc Tần Mặc Bắc không đi đánh đàn ở nhà hàng vào buổi tối, hai người sẽ hẹn gặp nhau ở thư viện, đọc sách làm bài tập. Sau đó sẽ ra cổng trường ăn khuya. Những ngày như thế trôi qua rất nhẹ nhàng và vui vẻ.

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Tần Mặc Bắc nhận được điện thoại của mẹ anh báo bà đang ở cổng trường, có mang cho anh một ít quần áo.

Tần Mặc Bắc bước ra khỏi cổng trước, quả nhiên thấy bà đang đứng chờ ở ngoài.

Lưu Khả Di thấy Tần Mặc Bắc, mỉm cười với anh, đưa túi quần áo cho anh vừa nói. “Bên trong có khăn quàng cổ và bao tay mới do bà ngoại con đan.”

Tần Mặc Bắc đáp, “Ông bà ngoại dạo gần đây khỏe không ạ?”

Lưu Khả Di gật gật đầu nói, “Tất cả đều tốt.”

Tần Mặc Bắc ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Quân Tường đang đỗ xe cách đó không xa, anh nhíu nhíu mày nói, “Mẹ, chúng ta vào trường con tham quan chút nha, mẹ còn chưa vào xem mà.”

Vốn dĩ Lưu Khả Di muốn từ chối, nhưng nghĩ lại bản thân là một người mẹ, ngay cả trường học của con trai mình cũng chưa vào xem thì không tốt lắm.

Lưu Khả Di nói với Tần Mặc Bắc, “Con chờ một chút, mẹ nói với chú Lâm của con một tiếng, bảo ông ấy đi về trước.” Nói xong liền bước về phía chiếc xe đang đỗ ven đường.

Lúc Tần Mặc Bắc dẫn Lưu Khả Di vào trường học tham quan, chiếc xe đó vẫn chưa rời khỏi.

Tần Mặc Bắc dẫn Lưu Khả Di đi tham quan một vòng trường học, thật ra cũng không có gì hay để xem, chẳng qua là anh không muốn mẹ mình và Lâm Quân Tường qua lại gần nhau, mặc dù ba anh đã không cần anh và mẹ nữa.

Soái ca cùng người mẹ cao quý đi một vòng sân trường, tỷ lệ quay đầu nhìn khá cao.

Lưu Khả Di nghiêng mặt qua nhìn Tần Mặc Bắc cười nói, “Con rất được các bạn nữ hoan nghênh.”

Tần Mặc Bắc ậm ừ.

Khi mẹ con hai người đi đến vườn hoa của trường, Lưu Khả Di kéo Tần Mặc Bắc ngồi xuống, “Lần này mẹ đến là có chuyện muốn nói với con.”

Tần Mặc Bắc đặt túi quần áo lên bàn hỏi, “Chuyện gì ạ?”

Lưu Khả Di nhìn anh nói, “Chú Lâm con đã cầu hôn mẹ, mẹ đã đáp ứng rồi.”

Tần Mặc Bắc sửng sốt rồi lớn tiếng nói. “Con không đồng ý.”

Lưu Khả Di đã đoán trước phản ứng của anh, bà nói tiếp, “Ba con, con cũng biết ông ấy sẽ không trở lại, chú Lâm đối xử với nhà chúng ta thế nào, đối với ông bà ngoại con thế nào, chắc con cũng đã nhìn ra.”

Tần Mặc Bắc ngẩng đầu lên nhìn Lưu Khả Di, lấy ra tấm thẻ ngân hàng đã từng bị Lâm Quân Tường giấu đi, nói “Tấm thẻ này là do ba con để lại cho chúng ta ba bốn năm trước, hơn một ngàn vạn đã bị Lâm Quân Tường giấu diếm, đây là do Lâm Tiểu Nhã trộm được đưa cho con, nếu không có tấm thẻ này, thì bây giờ con của mẹ vẫn bị bọn đòi nợ bao vây!”

Lưu Khả Di cầm tấm thẻ, nhìn dòng chữ phía trên, đúng là chữ của Tần Kiến Nghiệp, bà nhớ ra đúng là đã lâu rồi không thấy bọn đòi nợ quanh quẩn ở gần nhà ông bà ngoại.

Nhưng bà thật sự không hiểu vì sao Lâm Quân Tường phải làm như vậy.

Tần Mặc Bắc tiếp tục nói, “Mẹ, mẹ có biết vì sao khi thi đại học con phát huy thất thường hay không, nhưng mẹ lại chưa từng hỏi con một lần, vì sao điểm thi của con lại thấp như thế, là bởi vì Lâm Quân Tường, ông ta gọi người chặn đường con ở bên ngoài cổng trường thi.”

Lưu Khả Di đứng bật dậy khỏi ghế, không thể ngờ đến mà hốt hoảng nhìn Tần Mặc Bắc, môi run rẩy hỏi anh. “Đây là sự thật?”

Tần Mặc Bắc im lặng nói, “Con không muốn nói dối mẹ.”

Lưu Khả Di trả lại cho Tần Mặc Bắc nói, “Mẹ sẽ hỏi ông ấy, vì sao phải làm như vậy!”

Nói xong liền đi ra khỏi đình nghỉ mát.

Tần Mặc Bắc cũng không đuổi theo bà, anh biết tình cảm của Lâm Quân Tường dành cho mẹ anh, ông ta sẽ không làm hại bà. Nhưng, bà cũng không nghĩ đến, nếu như bà chạy đến trước mặt Lâm Quân Tường hỏi cặn kẽ, thì người xui xẻo sẽ là ai.

Tần Mặc Bắc ngồi trên ghế đá một hồi, ngẫm lại như vậy cũng tốt, có lẽ mẹ anh cũng nên thành thục một chút, dù sao nhà bọn họ bây giờ đã không còn là Tần gia của hơn bốn năm trước nữa.
Bình Luận (0)
Comment