Ít lâu sau, Hòa Thân vào cung, tâu với Càn Long rằng “Tâm bệnh cần dùng tâm dược trị”, chính thức tiến cử Ngụy Trường Sinh. Hôm sau, Ngụy Trường Sinh trang điểm như công chúa Liêu quốc, vâng chỉ vào cung, dâng tài nghệ ở Từ Ninh cung.
Lúc bấy giờ, vốn dĩ Thái hậu đã bệnh đến mức đầu váng mắt hoa, thế nhưng vừa nhìn thấy Ngụy Trường Sinh liền kỳ diệu tỉnh táo lại. Hóa ra, dáng vẻ, điệu bộ của hắn lại giống hệt vị Hoàng cô đã khuất. Trường Sinh hát xong, vào điện tạ ơn, Thái hậu không kìm được ôm lấy hắn vào lòng, lệ rơi lã chã, cứ luôn miệng gọi “Con của ta”. Người chứng kiến, không ai là không động lòng trắc ẩn. Trường Sinh lấy lại tinh thần, bày ra dáng vẻ thục nữ đoan trang, dịu dàng an ủi Thái hậu uống thuốc, yên tâm tĩnh dưỡng. Bệnh tình Thái hậu từ đó chuyển biến tốt, không lâu sau liền bình phục. Càn Long hết sức vui mừng, ban thưởng cho Ngụy Trường Sinh ngàn vàng, lại gia phong cho Hòa Thân lên tước vị Nhất đẳng nam tước. Từ đó, danh xưng “Ngụy Hoàng cô” nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Kịch Tần Thương của Ngụy Trường Sinh nổi danh thiên hạ. Gánh hát Song Khánh hễ có diễn, những vở như “Đại náo Tiêu Kim trướng”, “Bán Yên Chi”, “Cõng con vào phủ” cùng “Lăn lầu”, không buổi nào là không đông nghịt người xem, tựa như cả nước phát cuồng.
Một chiếc kiệu vải xanh biếc lại dừng trước cửa gánh hát Song Khánh. Rèm kiệu vén lên, vị Trung đường đại nhân mặc thường phục khom người bước ra. Lão bản gánh hát cùng đám người hầu đã sớm đứng chờ ở cửa, thấy vậy liền cười toe toét, rối rít đón người vào trong. Trên đường, người đi đường thấy vậy liền bàn tán xôn xao. Với thân giá của Ông chủ Ngụy gánh hát Song Khánh bây giờ, e rằng chỉ có vị Hòa đại nhân đương triều nhất phẩm mới có thể dễ dàng muốn gặp là gặp!
“Còn có thể là ai, kẻ nào dám tranh giành người với Hòa đại nhân?”
“Mấy hôm trước nghe nói người của Dự vương phủ muốn đánh chủ ý lên Ông chủ Ngụy, nghĩ đến Hòa Trung đường, chẳng phải là tức đến nghiến răng nghiến lợi mà thôi sao?”
“Ngươi nói xem, Hòa đại nhân và Ông chủ Ngụy qua lại thân thiết như vậy…”
“Khụ, còn có thể là gì nữa, quan lớn đều thích trò này! Nếu ta mà có tiền, nhất định phải bao dưỡng một tiểu quan cho vui, nghe nói còn sướng hơn cả đàn bà!”
Lưu Toàn đứng chờ ngay trước cửa gánh hát Song Khánh, những lời đàm tiếu thô tục của đám người kia tự nhiên lọt hết vào tai hắn. Tuy có người hầu gánh hát ân cần bưng trà rót nước, nhưng trong lòng hắn lại không khỏi dâng lên một sự tức giận. Chủ mẫu khuất núi chưa đầy một năm, lão gia nhà hắn không thích cái gì lại đi thích cái trò chơi bời với kép hát. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa!
Gánh hát Song Khánh ban ngày khác hẳn với ban đêm ca vũ náo nhiệt phồn hoa vô tận. Trên sân khấu trống trải chỉ lác đác vài đứa trẻ đang tập luyện giọng, tuổi đều chưa đến tám chín, đã bị cha mẹ bán vào gánh hát, mong cầu một ngày nào đó có thể giống như Ngụy Trường Sinh, danh tiếng vang xa, được bậc đế vương để mắt. Đương nhiên Ngụy Trường Sinh không nằm trong số đó. Trần Ngân Quan đi trước dẫn đường, vẫn là dáng vẻ nhỏ nhắn, đáng thương như mọi khi. Đi qua gian phòng, rẽ qua hành lang, mới biết phía sau lại là một cảnh tượng khác. Một khu vườn rộng lớn với hoa tử đằng leo đầy giàn, nở rộ sắc tím. Dòng suối uốn lượn, bao quanh là núi non xanh biếc, đẹp đến mãn nhãn. Quả là chốn thanh mát!
Lại nghe thấy tiếng đàn nhị du dương văng vẳng đâu đây, Hòa Thân men theo tiếng đàn, đi qua một gốc cây cổ thụ, mới thấy trong sân, Ngụy Trường Sinh một thân bạch y như tuyết đang tập luyện. Dáng vẻ y yểu điệu, e ấp, ngại ngùng, giọng ca ngọt ngào, quyến rũ như thể hóa thân thành nữ tử trong kịch. Nhìn kỹ lại, lại thấy bước chân của Ngụy Trường Sinh khác với người thường, tựa như say rượu, lảo đảo không vững, như bèo trôi trên mặt nước, theo gió lượn lờ. Nhìn từ xa chính là vẻ đẹp thoát tục như “Lăng Ba vi bộ, la thát sinh trần”. Hòa Thân không nhịn được khen một tiếng “Hay”. Trường Sinh dừng lời ca, quay đầu lại, mỉm cười e lệ, khẽ ngồi xuống phúc thân: “Nô gia xin thỉnh an Hòa gia.”
Hòa Thân vội vàng đỡ hắn dậy, trong giọng nói vừa trách móc vừa cưng chiều: “Chưa diễn đủ sao? Hửm?” Trường Sinh cười khanh khách, thuận thế ngả vào lòng y: “Hòa gia cuối cùng cũng rảnh rỗi đến thăm ta sao?”
“Bây giờ là ông chủ Ngụy ngươi quý nhân bận rộn, người mời hát từ Đức Thắng Môn xếp đến Tuyên Vũ Môn chắc cũng không đủ, bỏ rơi ta mới đúng.”
Mấy nhạc sư đang chơi đàn bên cạnh cũng dừng lại, nhìn hai người đứng cạnh nhau như gió vàng móc ngọc[1], đột nhiên cảm thấy không biết nên nhìn vào đâu, lại thêm cảnh hai người họ tình tứ trêu đùa mà không kiêng dè ai, đều đỏ mặt, vội vàng lui xuống. Đợi mọi người đi hết, Ngụy Trường Sinh mới rời khỏi Hòa Thân, quay người chỉ tay: “Ngân Quan, pha trà cho Hòa đại nhân, ta và Hòa đại nhân có chuyện quan trọng muốn bàn.” Lúc này hắn không còn nói giọng nữ nữa, giọng nói tuy vẫn trong trẻo nhưng lại rất nam tính, nghe thêm vài phần hào khí nam nhi.
Hai người ngồi xuống hai bên bàn đá, Ngân Quan đem lên hai chén trà mật ong men, hơi hơi lo lắng nhìn Hòa Thân một cái, vội vàng lui xuống.
“Thảo dân dựa vào giọng hát mà sống, ngoài loại trà mật ong men bổ âm này ra, những loại trà ngon khác đều không có, mong Hòa gia thông cảm.” Trường Sinh nâng chén trà lên, “Mời.”
Hòa Thân cầm chén trà lên uống một hớp, quả nhiên thanh mát bổ âm, hương thơm ngào ngạt, gật đầu nói: “Không sao, ta cũng không hợp uống trà. Vừa rồi thấy bước chân của ngươi tinh tế khác người thường, đó là chiêu gì vậy?”
“Đó gọi là ‘khiêu công’, là để mô phỏng bước chân yểu điệu mong manh của những tiểu thư khuê các chân đi giày hoa ba tấc.” Ngụy Trường Sinh hơi hơi vén váy lên, lộ ra đôi giày hát bằng gỗ, Hòa Thân nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên khác với đôi giày đế dày màu đen bình thường, ngay giữa đế giày còn có một miếng gỗ cao hơn ba tấc, không trách khi đi lại như bước sen nở, lúc lên sân khấu, váy áo che khuất, sẽ không ai biết được bí mật bên trong. Nhưng muốn đi trên đôi giày này mà vẫn hát hay diễn giỏi, diễn tả hết được nỗi buồn vui ly hợp thì tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, không luyện tập ba năm năm năm thì đừng nói là muốn có được vẻ đẹp “Lạc Thần lăng ba”, chỉ sợ ngã cũng đủ chết rồi.
Hòa Thân nhướn mày, thu hồi ánh mắt: “Màn diễn tinh xảo như vậy, giống như việc ngươi vạch mặt Trình Đại Lực, chắc chắn đều là do một tay Ngụy Trường Sinh ngươi sáng tạo ra.”
Ngụy Trường Sinh cười đáp: “Có thể nổi danh trên tám trăm dặm Tần Xuyên, đó là may mắn của Ngụy Tam ta, nhưng muốn ở kinh thành nơi trăm nhà tranh tài mà vẫn giành được vị trí đầu bảng, thì tuyệt đối không thể chỉ dựa vào sắc nghệ mà thôi — không nghĩ ra vài chiêu trò gây chú ý, thì các vị gia gia, chẳng phải là sẽ nhanh chóng chán ghét chúng ta sao?” Câu cuối cùng lại cố ý nói giọng nữ, khiến cho Hòa Thân vốn dĩ ngày càng trầm tĩnh, nghiêm nghị, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng cũng không nhịn được phải cười.
Tên Ngụy Trường Sinh này. Rõ ràng xuất thân hạ tiện nhưng lại có tham vọng lớn, từ nổi danh ở Thiểm, Cam, Tứ Xuyên đến chinh phục kinh thành Trung Nguyên, muốn cho kịch Tần thương vang dội, danh tiếng Ngụy Tam truyền khắp thiên hạ. Nhưng hắn cũng tỉnh táo hơn bất kỳ kẻ làm nghề hát xướng nào, thời thế này, một đán giác như hắn muốn độc lập sinh tồn là điều không thể, chưa nói đến việc nổi danh lập vạn, sói rình hổ rập chẳng sớm thì muộn cũng sẽ chết, chi bằng tự mình dâng mình cho một người có đủ sức mạnh bảo vệ mình — trên đời này, người có quyền thế ngút trời lại có thể bảo vệ được hắn chỉ có mỗi mình Hòa Thân. Y vuốt ve bộ râu mỏng trên môi, nhìn về phía Trường Sinh: y luôn luôn thưởng thức những kẻ thông minh — đặc biệt là những người giữa muôn vàn khó khăn nguy hiểm vẫn có thể giữ được lý trí, bình tĩnh, thông minh, sống khéo léo thậm chí là biết dựa vào người khác để leo lên — Ngụy Trường Sinh chính là kẻ xuất chúng trong số đó.
Tuy Ngụy Trường Sinh luôn thấy Hòa Thân cười nói ôn hoà với mình, nhưng chưa bao giờ dám thật sự coi vị “tiếu diện hổ” nổi danh này là người dễ gần — như bây giờ người đời đều cho rằng y là kẻ cấm luyến của Hòa đại nhân, những kẻ có ý đồ bất chính kia, trước khi muốn động vào gánh hát Song Khánh đều phải cân nhắc xem bản thân có đủ sức chống lại vị Hòa Trung đường quyền thế ngút trời hay không. Nhưng việc Hòa Thân chủ động giúp đỡ mình mà không hề đòi hỏi báo đáp, đến giờ hắn vẫn không thể nào tin tưởng hoàn toàn. Nuốt một ngụm trà, Trường Sinh ngẩng đầu nhìn hắn: “Hòa tướng, vì sao ngài lại giúp ta?”
“Giúp ngươi? Ta đang giúp chính mình.” Hòa Thân chắp tay sau lưng, “Bệnh tình của Thái hậu nhờ vào diễn xuất của ngươi mà có chuyển biến tốt, Hoàng thượng vui mừng, Hoàng thượng vui mừng chính là niềm vui của bá tánh thiên hạ, quan lại trong triều, có gì không ổn?” Còn một mục đích nữa — nhưng y không định nói rõ cho Trường Sinh biết.
—
“Còn nữa.” Vĩnh Diễm nheo mắt, đôi mắt phượng lóe lên vẻ sắc bén, tựa như vô tình xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, “Nói chi tiết một chút.”
“Người ta đều nói Ngụy Trường Sinh diễn tả tình cảnh gần gũi giữa nam nữ sinh động như thật, khiến người ta phải rợn người, quyến rũ đến tận xương tủy, sau khi biểu diễn ở Từ Ninh cung lại càng nổi danh, quan lại trong kinh thành đua nhau săn đón, say mê như điên dại. Chỉ là họ e ngại… e ngại Hòa Trung đường sủng ái Ngụy Tam, giữa thanh thiên bạch nhật lại ném ngàn vàng để ủng hộ… Dân gian lại đồn đại rằng ‘Lão ông nhìn thấy cũng phải hồn xiêu phách lạc’, chính là đang nói Hòa Trung đường… Tuy rằng đây chỉ là chuyện phong hoa tuyết nguyệt không ảnh hưởng gì đến đại sự, nhưng Hòa Trung đường dù sao cũng là đứng đầu các quan, là tấm gương cho bá quan, hành động như vậy, chẳng phải là để cho bọn họ Phú gia coi thường hay sao…” Mục Chương A còn chưa nói hết, liền bị tiếng Vĩnh Diễm bẻ gãy nhẫn ngọc làm cho giật mình, sau đó lại cúi đầu, vẻ mặt không gợn sóng.
Vĩnh Diễm lạnh lùng nhìn những mảnh ngọc vỡ vụn trên đất, thuận tay cầm chén trà còn lại trên bàn hắt lên ngón tay đang rỉ máu. Đợi đến khi vết máu loang lổ theo dòng nước chảy xuống hết, hắn mới gằn từng chữ một: “Điều tra rõ lai lịch của tên kép hát đó cho ta.”
“Dạ!” Mục Chương A vội vàng gật đầu đồng ý. Đây chính là dấu hiệu cho thấy Vĩnh Diễm đang thật sự nổi giận. Chủ tử của hắn gần đây rõ ràng đã không còn nhắc gì đến Hòa Thân nữa, hắn thậm chí còn cho rằng những lời nói bóng gió của mình đã có tác dụng, nào ngờ vì chuyện này mà Vĩnh Diễm lại để tâm đến vậy, gần như mất hết bình tĩnh.
Hai người đang bàn bạc chính sự, bên ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Chẳng mấy chốc, một vị phu nhân mặc trang phục Kỳ bào lộng lẫy hất rèm bước vào, cung kính hành lễ với Vĩnh Diễm: “Vương gia cát tường.”
Đối mặt với thế lực Mông Cổ phía sau nàng ta, Vĩnh Diễm trong nháy mắt liền đổi thành vẻ mặt ôn hòa: “Có chuyện gì vậy?”
Khánh Lan bĩu môi, giơ tay ra hiệu cho Mục Chương A đứng dậy, sau đó mới ngồi xuống trường kỷ: “Ta muốn cả phủ trên dưới đều thay Kỳ bào, vậy mà lại có kẻ không chịu! Ta đây đường đường là Phúc tấn, chẳng lẽ lại không có chút uy quyền nào hay sao?!”
Nghe vậy liền biết ngay là lại nhằm vào Khanh Liên. Vĩnh Diễm đè nén sự khó chịu chợt dâng lên trong lòng, cố gắng ôn tồn nói: “Bây giờ chúng ta đã được Hoàng A mã ân chuẩn, ban cho đất phong, rời khỏi kinh thành. Nàng thử nhìn xem, trong số những vương phủ ở kinh thành này, có nhà nào lại đặt ra quy củ kỳ quái như vậy không? Hơn nữa, chân Khanh Liên bị tật, làm sao có thể đi giày hoa bồn[2] rồi lại phải mặc trang phục bó sát người của người Mãn được?”
“Chàng mê mẩn đôi chân bó nhỏ của con hồ ly tinh đó đấy thôi!” Khánh Lan cười lạnh một tiếng, “Lấy vải bó chân cho tàn phế rồi giả vờ yếu đuối đi khắp nơi câu dẫn đàn ông, người Hán đúng là trời sinh ti tiện!”
Vĩnh Diễm kìm nén nụ cười nơi khóe môi, lạnh lùng nói: “Lời này đừng để ta nghe thấy lần thứ hai. Nàng cũng là con nhà khuê các, chẳng lẽ không biết Hoàng ngạch nương của ta tổ tiên cũng là người Hán quân kỳ sao? Lời này mà truyền ra ngoài, cho dù là Cát vương gia cũng không bảo vệ được nàng đâu!” Lợi dụng Tô Khanh Liên để cân bằng thế lực nữ quyến trong phủ vốn dĩ là một nước cờ của hắn, thi thoảng nàng ta ghen tuông cũng được, nhưng nếu thật sự động chạm đến uy quyền của hắn thì hắn sẽ không nương tay. Phụ nữ dù có cao quý đến đâu cũng không thể được nuông chiều quá mức, nếu không đến lúc trở nên ngang ngược, không coi ai ra gì thì còn ai trị được nàng ta nữa?
Khánh Lan từ nhỏ đến lớn luôn được nuông chiều, chưa từng bị ai mắng mỏ như vậy. Nhưng đáng tiếc, trái tim của nàng ta từ buổi sáng ngày tân hôn đã trót trao cho người nam nhân tuấn mỹ, dịu dàng đến bên cạnh nàng ta trong màn sương sớm, giải thích lý do “say rượu nên lỡ hẹn” kia. Cuối cùng, nàng ta chỉ đành tủi thân, khom người nói: “Vâng…”
Chuyện giữa Hòa Thân và Ngụy Trường Sinh ngày càng lan xa trong giới quan trường, thậm chí còn được thêu dệt thêm phần ly kỳ. Gánh hát Song Khánh vì thế mà cho người xây hẳn một tòa lầu nhỏ trong vườn sau, đặc biệt dành để tiếp đãi Hòa Thân. Có khi Hòa Thân đến muộn, ở lại đó qua đêm. Giá mời ông chủ Ngụy ra hát đã tăng vọt lên đến cả ngàn lượng bạc, vậy mà vẫn thường xuyên không mời được người.
Lão quản gia phủ Phó công công chưa từng nghĩ mình lại gặp phải chuyện khó xử như vậy. Lão bẩm báo lại chuyện này với mấy vị gia cùng Đổng Ngạch thị, rồi tức giận nói: “Một tên hát xướng mà cũng dám làm giá, thọ yến năm mươi tuổi của lão phu nhân là do Hoàng thượng ân chuẩn tổ chức, hắn là cái thá gì mà dám lấy cớ bận rộn không đến?!”
Đổng Ngạch thị một tay mân mê chuỗi tràng hạt, một tay cười nói: “Ta cũng không thích nghe hát, có nghe hay không cũng chẳng sao. Tên kép hát đó không đến được thì đổi gánh hát khác là được, chẳng lẽ lại phải đi so đo với loại người như vậy sao?”
Phúc đại gia Linh An vội vàng nói: “Lão phu nhân, không thể nói như vậy được! Gánh hát Song Khánh hiện giờ là gánh hát nổi tiếng nhất kinh thành, mời được hay không là vấn đề thể diện của Phúc phủ chúng ta.” Nhị gia Long An cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại ca nói đúng, sau lưng hắn ta có người chống lưng! Hắn ta dám làm như vậy chắc chắn là có kẻ xúi giục! Nghĩ đến đây là ta lại tức, lão Tứ sao lại đi theo hắn ta chứ! Khi thì giúp hắn ta truy thu ngân lượng, lúc lại giám sát việc xây dựng Viên Minh Viên, rõ ràng là trở thành cánh tay đắc lực của Hòa Thân rồi! Chi bằng cứ để nó giống như mấy năm trước, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng còn hơn!”
Đổng Giai thị vốn dĩ vẫn nhắm mắt, mỉm cười hiền từ, bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn Long An với vẻ mặt khó tin: “Khoan đã! Mọi người đang nói đến… Hòa Thân sao?”
“Chẳng phải hắn ta thì còn ai vào đây nữa! Trước đây còn là thuộc hạ của Tam đệ, bây giờ lại leo lên chức Quân cơ đại thần, nhìn cái vẻ vênh váo tự đắc của hắn ta kìa. Có lẽ là lão phu nhân không nhớ rõ hắn ta nữa rồi.” Mười năm nay, Đổng Giai thị một lòng hướng Phật, ngoài chuyện của Phúc Khang An ra, những chuyện lớn nhỏ khác trong phủ đều không màng đến, lúc này nghe thấy vậy, giống như người bịt tai bỗng nhiên bị sét đánh ngang tai, trợn mắt há mồm: “… Là đứa trẻ nhà Nữu Hỗ Lộc thị đó sao?!”
“Đúng vậy.” Long An vừa gật đầu, liền thấy Đổng Giai thị hai mắt trợn ngược, ngã quỵ trên ghế. Linh An và Phúc đại gia vội vàng chạy tới đỡ lấy, lại thấy thân thể gầy yếu của bà run lên bần bật, vội vàng nói: “Nhanh đi mời thái y!” Vừa nói vừa đỡ bà dậy, vuốt ngực cho bà. Đổng Giai thị dần dần bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch đến đáng sợ. Bà nắm chặt lấy tay áo Long An, run rẩy nói: “Khang nhi… Khang nhi có biết hắn ta… không.”
Câu hỏi này thật sự quá mức kỳ quái, Long An càng thêm nghi ngờ: “Cùng triều làm quan, làm sao có thể không biết được.” Nghĩ ngợi một lúc, cho rằng Đổng Giai thị là vì lo lắng Hòa Thân sẽ gây bất lợi cho Phú Sát gia nên mới sợ hãi như vậy, vội vàng an ủi: “Lão phu nhân đừng lo lắng, hắn ta cho dù có ngông cuồng đến đâu, cũng không thể nào vượt qua được Phú Sát gia chúng ta. Mấy năm nay, Tam đệ vẫn luôn đối đầu với hắn ta, có thể nói là bất phân thắng bại, không để cho hắn ta chiếm được chút lợi lộc nào…”
Những lời sau đó Đổng Giai thị đều không nghe lọt tai nữa, bà ngơ ngác nhìn lên trần nhà được trang trí lộng lẫy, cho đến khi màu đỏ và xanh rực rỡ kia đều trở nên mờ nhạt.
Ân oán năm xưa bà cứ ngỡ đã trôi vào dĩ vãng, vậy mà lại giống như con giòi bám chặt lấy xương, không thể nào dứt bỏ được! Sự sỉ nhục năm đó vẫn không thể nào bẻ gãy được ý chí của y sao! Hòa Thân, rốt cuộc y muốn quay lại trả thù, muốn hủy diệt cả Phú Sát gia hay sao?! Nếu năm đó không phải bà mềm lòng, thì làm sao y có thể sống yên ổn đến ngày hôm nay chứ! Bà ho khan một tiếng, sau đó lại nghĩ đến đứa con trai của mình. Mấy năm nay, nó đã phải đối đầu với người đàn ông kia như thế nào trong khi không hề hay biết gì, tất cả cũng chỉ để bảo vệ cho Phú Sát thị được vinh hoa phú quý. Trong lòng bà không phải là không thương xót cho con trai, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, chút tình mẫu tử đó lại nhanh chóng tan biến.
“Không cần gọi thái y nữa, ta không sao.” Đổng Giai thị ngồi dậy, trong mắt ánh lên vẻ sắc bén đã lâu không xuất hiện, “Mọi người nói đúng, thọ yến năm mươi tuổi của ta, nên tổ chức long trọng một phen. Dù sao… cũng là ân điển của Hoàng thượng mà!”
Bà vốn dĩ đã tâm tĩnh lặng như nước, không còn dục vọng, không còn truy cầu gì nữa. Nhưng bây giờ, bà không thể không đứng ra, bảo vệ con trai của mình, bảo vệ cho Phú Sát thị.
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là phần Thượng = =… Con người một khi đã tìm được cách lười biếng thì không thể nào siêng năng lại được T T Xin mọi người hãy nương tay.~[1] Kim phong ngọc lộ là thành ngữ dùng để miêu tả phong cảnh mùa thu: Gió vàng (金风) dùng để chỉ gió mùa thu và Sương ngọc (玉露) là sương vào mùa thu
[2] giày hoa bồn: một loại giày đế cao của phụ nữ Mãn ThanhTrường Sinh khẽ đẩy cửa bước vào. Dù bước chân y nhẹ nhàng thoăn thoắt nhưng Hòa Thân đang vùi đầu phê duyệt tấu chương vẫn nghe thấy tiếng động, buột miệng hỏi: “Trường An đấy à?”. Ngẩng đầu lên thấy là Trường Sinh, hắn mới thản nhiên đáp: “Là ta.”
Trường Sinh khẽ cười, đặt hộp phấn ngọc trai trong tay lên bàn: “Hòa đại nhân vất vả cả đêm rồi, chẳng sợ hại mắt sao? Dùng chút này đi, rất tốt cho tinh thần và trí óc đấy.”
“Ta biết rồi, đặt đó đi.” Hòa Thân thầm nghĩ, dạo này Trường Sinh hầu hạ chu đáo khác thường. Kỳ thực, lý do y lưu luyến nơi này không muốn về phủ cũng không phải hoàn toàn là diễn kịch. Nơi này rốt cuộc yên tĩnh, bước vào lầu như thể cách biệt với tiếng nhạc xập xình bên ngoài, thoải mái hơn nhiều so với việc trở về Hòa phủ, bị đám quan lại đua nhau đến cửa nịnh nọt, tranh giành quan hệ. Thỉnh thoảng rảnh rỗi còn được nghe Ngụy Trường Sinh – người được mệnh danh là “đệ nhất mỹ nhân” hát cho nghe vài câu, cũng coi như là một niềm vui giải sầu.
Hòa Thân xoa xoa mi tâm, ngẩng đầu lên lại thấy Trường Sinh như không nghe thấy, tự mình lấy thìa bạc múc cháo đưa đến bên môi, hơi nghiêng đầu cười, nhìn y như chàng trai tuổi đôi mươi phong nhã tuấn tú. “… Ngươi không cần phải hầu hạ ta như vậy.” Y cố gắng làm dịu vẻ mặt cứng ngắc của mình, “Ta đã nói rồi, ta chưa bao giờ coi ngươi là… người của ta.” Nói là “người” nghe thì hay ho hơn, chứ thực ra cũng chỉ là “cấm luyến” mà thôi.
Trường Sinh mím môi cười, ngoan ngoãn đặt bát xuống, đi vòng ra sau lưng y, nhẹ nhàng xoa bóp vai: “Vậy để ta xoa bóp cho đại nhân giãn gân cốt một chút nhé?” Trải qua hơn một tháng gần gũi, Hòa Thân cũng biết Ngụy Trường Sinh là người ngoài mềm trong cứng, rất cố chấp, chỉ đành để hắn làm theo ý mình. Mấy ngày liền phải làm việc với cường độ cao, chuyện ngân khoản Giang Nam cuối cùng cũng có manh mối, y thực sự mệt mỏi. Tuy có Trường An giúp đỡ — nhưng với y — với người đàn ông từng nắm giữ tất cả bí mật thời niên thiếu của mình — y không dám tin tưởng hoàn toàn nữa.
Sau bao lần bị tổn thương, trong lòng y, ngoài toan tính ra, làm gì còn chút tin tưởng nào nữa!
Ngụy Trường Sinh lại như không hay biết, liên miên nói chuyện phiếm với y: “… Trước đây khi còn tập hát ở Tứ Xuyên, sư phụ thường bắt chúng ta đặt một chiếc ghế dài, trên đó đặt một viên gạch hình chữ nhật, ta phải đứng trên viên gạch đó trong vòng một nén nhang. Ban đầu vừa đứng lên, chân tay run rẩy, đau đớn khổ sở, chân cứ như con lắc lư qua lư lại, không chống đỡ được bao lâu thì ngã lăn xuống — những đứa trẻ khác thường bị phạt quỳ trên mảnh sành vỡ, sau đó không được ăn cơm tối — sau lần đầu tiên bị ngã thì ta không bao giờ bị ngã nữa, có lẽ lúc đó, ta rất sợ bị đói, bị đánh — vì vậy ta đã hiểu được thế nào là ‘không làm mà đòi có ăn’ dưới cây gậy của sư phụ, đại nhân à –” Ngụy Trường Sinh chớp chớp mắt, ánh mắt toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng, dần dần tiến sát lại vai y: “Đại nhân — cả kinh thành này đều biết ta là người của đại nhân rồi, chẳng lẽ đại nhân không muốn giả thành thật sao?” Một bàn tay đã luồn vào trong áo choàng của Hòa Thân, như con rắn nhỏ luồn vào trong.
Hòa Thân nhướn mày, giơ tay bắt lấy cánh tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn — “Đã bảo đừng diễn nữa mà, Trường Sinh. Trong lòng ngươi, chưa bao giờ nghĩ đến con đường này sao.”
“Hừ.” Trường Sinh không rút tay lại, nheo mắt nói: “Ai cũng muốn bay cao, muốn có cuộc sống giàu sang phú quý, vậy mà đại nhân lại cho rằng trong lòng ta đang nghĩ gì?”
“Tất nhiên là diễn xuất — mười năm mài kiếm, một sớm nổi danh, khiến cho cả kinh thành Trung Nguyên này đều phải say mê kịch Tần Thương của ngươi.”
Ngụy Trường Sinh hình như không hề ngạc nhiên, nhưng cũng không định đứng dậy, vẫn dịu dàng nhìn y: “Vậy sao đại nhân biết được lúc này ta đang diễn xuất?” Thấy vẻ mặt Hòa Thân không mảy may lay động, hắn bĩu môi đứng dậy nói: “Công lực kiềm chế của đại nhân đúng là đẳng cấp! Thật là vô vị.” Hòa Thân hơi bối rối, người đàn ông này lúc thì quyến rũ, lúc thì tinh ranh, lúc thì lạnh lùng, lúc thì nồng nhiệt, đúng là muôn hình muôn vẻ. Lúc này Trường Sinh lại ngoan ngoãn xoa bóp cho y, nhưng lại thì thầm bên tai: “Mấy hôm trước có vài vị đại nhân ở Ngự Sử Đài đến Song Khánh Ban nghe hát — vị đại nhân họ Tào kia khi đến cửa thấy xe ngựa của đại nhân, định tránh mặt, nhưng lại thấy Lưu tổng quản từ trên xe bước xuống, liền nói với mọi người rằng ‘Một tên nô tài bao y mà dám ngồi kiệu của nhất phẩm quan swagger trên đường, thật là không ra thể thống gì cả, dâng sớ tố cáo hắn ta tội vượt quyền cũng không phải là không thể!’, đại nhân vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Tào Tích Bảo ở Ngự Sử Đài sao? Hòa Thân hơi ngạc nhiên nhìn Trường Sinh, không ngờ hắn lại nhanh nhạy, tinh tế đến vậy, đây không chỉ là thông minh, khéo léo nữa rồi, không trách năm đó Vương Thận Vọng lại chọn ủng hộ Tô Khanh Liên để làm tay trong, hóa ra là trong màn ca nhạc sàn nhảy, giữa những lời nịnh nọt đường mật, sắc đẹp luôn khiến người ta lơ là cảnh giác. Chỉ là y không ngờ Tào Tích Bảo lại ra tay trước. Xem ra quyền lực của y đã quá lớn, trên triều đình, bất kể là quân tử hay tiểu nhân, đều muốn hạ bệ y. Chỉ là không biết chuyện này có ai đứng sau giật dây hay không, mục đích là gì. Đang suy nghĩ miên man, Trường Sinh vừa xoa bóp cho y, vừa nhìn vào trong lớp áo choàng hơi hở, trên bờ ngực rắn chắc kia lại có vài vết sẹo mờ nhạt. “Đại nhân bị thương sao?”
Hòa Thân kéo áo choàng lại, cười nhạt như không có chuyện gì xảy ra: “Năm đó ra chiến trường bị thương đấy mà.”
“Đại nhân từng đi lính sao?” Trường Sinh nhíu mày, hắn chưa từng nghe nói đến chuyện này, “Bị thương như vậy, chắc hẳn rất đau.”
Năm đó ở Kim Xuyên, giữa rừng rậm bạt ngàn, hình như thực sự bị thương rất nặng, nhìn đâu cũng thấy máu tanh mùi thịt, nghe đâu cũng thấy tiếng kêu gào thảm thiết, bản thân bị bao nhiêu vết thương? Y thực sự không nhớ rõ — nhưng lại không cảm thấy đau, có lẽ là vì, lúc đó, bên cạnh y có chàng.
“Đã không còn đau nữa rồi.” Hòa Thân áp tay lên ngực, khẽ mỉm cười.
Bởi vì những vết sẹo kia, đã in sâu vào trong tim y từ lâu.
Trường Sinh mở cửa bước ra, trăng đã lên cao. Xuống lầu, thấy đồ đệ Ngân Quan vẫn còn đứng đợi ở ngoài viện, dưới bóng cây có một bóng người cao lớn đang ẩn mình.
Vẫn chưa đi sao, đứng đợi ở ngoài này mấy tiếng đồng hồ — những vị công tử giàu có này đúng là kỳ lạ. Ngụy Trường Sinh tiến lên vài bước, cúi người hành lễ: “Tứ gia. Ta đã khuyên Hòa đại nhân nghỉ ngơi rồi — phấn ngọc trai gia gia đem đến ta sẽ thường xuyên nhắc nhở đại nhân dùng.”
Trường An nhìn về phía toà lầu đã tắt đèn, gật đầu, lấy ra một tấm ngân phiếu: “Những ngày huynh ấy ở lại đây, ngươi hãy chăm sóc cho chu đáo, ăn uống phải cẩn thận.”
Ngụy Trường Sinh cúi người nhận lấy, nụ cười vẫn luôn treo trên môi: “Vâng. Chỉ là Tứ gia, ta không hiểu, vì sao chuyện của Tào Tích Bảo, Tứ gia không tự mình nói với Hòa đại nhân?”
Vì sao ư? Hắn không phải kẻ ngốc, qua những ngày tháng gần gũi vừa qua, làm sao hắn không nhận ra sự xa cách ẩn giấu bên dưới vẻ nồng nhiệt bề ngoài của Hòa Thân chứ? Tình cảm năm xưa ở Hàm An cung e rằng rất khó quay trở lại — tin tức này là hắn vô tình nghe được khi đứng ngoài thư phòng của đại ca và nhị ca, cùng với Lưu Kỷ bàn bạc, Ngự Sử luôn là những kẻ khó đối phó, năm đó chỉ mỗi mình Tiền Phong đã khiến cho mười vị Tuần phủ ở Giang Nam phải lo sợ, nếu như đám người này liên kết lại tấn công Hòa Thân, quả thực rất phiền toái — nhưng hắn lại không thể mở miệng nói ra, hắn sợ. Sợ Hòa Thân sẽ cảm thấy không thoải mái khi nhận lòng tốt của hắn, sợ Hòa Thân biết được áp lực phản bội gia tộc của hắn, càng sợ… Hòa Thân… vẫn như xưa, từ chối sự giúp đỡ của hắn…
“Ngươi lăn lộn trong chốn phong trần này bao lâu nay, chẳng lẽ không hiểu đạo lý “tai vách mạch dừng” hay sao?” Hắn không muốn giải thích nhiều với một tên hát xướng, liếc nhìn hắn ta với vẻ kiêu ngạo, “Nhớ kỹ lời ta vừa nói là được!”
Ngụy Trường Sinh cung kính tiễn Phúc Trường An rời đi, đợi đến khi không còn thấy bóng dáng chàng đâu nữa, mới dưới cơn gió nhẹ đứng thẳng người, liếc nhìn tấm ngân phiếu trong tay rồi ném cho Ngân Quan, lạnh lùng cười.
Trước cửa Song Khánh Ban bỗng dừng lại một chiếc kiệu màu vàng được đám người hộ tống, những kẻ tinh ý liền bàn tán xôn xao — đây rõ ràng là kiệu của vương phủ, xem ra Ngụy Trường Sinh này đúng là không phải dạng vừa, khiến cho bao nhiêu công tử vương tôn kinh thành phải say đắm. Nhưng khi rèm kiệu được vén lên, người bước ra không phải là vị vương gia nào hay lui tới khu thanh lâu này, mà lại là một nam nhân tuổi trẻ dung mạo tuấn tú, khoác trên mình bộ long bào toát lên vẻ cao quý, nhưng ánh mắt lạnh lùng kia khiến người ta không dám nhìn thẳng. Chủ gánh hát vội vàng chạy ra đón, tuy không biết là vị vương gia nào giá lâm, nhưng cũng biết là người không thể trêu vào, run rẩy cúi người nói: “Thảo dân tham kiến Vương gia –”
Vĩnh Diễm khó chịu quay mặt đi, Mục Chương A vội vàng nói: “Gia thân vương muốn gặp Ngụy Trường Sinh.”
Chủ gánh hát giật mình, Ngụy Trường Sinh ngoài những lúc đi biểu diễn ở ngoài, thời gian còn lại đều ở bên cạnh Hòa Trung đường, lập tức nặn ra nụ cười xấu hơn cả khóc: “Vương gia, ông chủ Ngụy — à không, Ngụy Trường Sinh lúc này, không rảnh –”
“Càn rỡ! Ngươi dám để Vương gia phải chờ đợi một tên hát xướng sao?!”
Vĩnh Diễm không để ý đến hắn ta, cáu kỉnh sải bước đi vào trong, chủ gánh hát sợ hãi quỳ rạp xuống ôm lấy váy Vĩnh Diễm: “Vương gia, Vương gia, hay là để thảo dân đi thông báo một tiếng ạ?”
Vĩnh Diễm hất chân một cái, sải bước đi vào trong — Không rảnh! Đúng là không rảnh! Hắn ta đang ở cùng Hòa Thân!
Chưa bước vào vườn sau, tiếng nhạc du dương đã vang lên bên tai, toàn là âm thanh uyển chuyển, phong lưu. Hòa Thân hiếm khi rảnh rỗi được nghe Ngụy Trường Sinh diễn tập vở kịch mới “Tiêu Kim trướng”, thấy Trường Sinh trang điểm xinh đẹp, khoác trên mình bộ trang phục màu xanh lá cây, đang uyển chuyển nhảy múa dưới giàn hoa tử đằng, từng bước đi như hoa sen nở, trên đầu đội mũ phượng trang trí tinh xảo, khuôn mặt trang điểm hồng hào, e ấp như hoa mãi phủ sương, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Hòa Thân nhấp một ngụm trà mật ong, gật đầu khen: “Đoạn này thay đàn tam thập lục bằng đàn nhị, càng thêm phần truyền cảm –” Bỗng nhiên thấy Trường Sinh dừng động tác, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, lập tức nhíu mày.
Gần như ngay lập tức, vẻ nhàn nhã vừa rồi của Hòa Thân biến mất không còn dấu tích, y lạnh lùng đứng dậy, quỳ xuống: “Gia thân vương cát tường.”
Vĩnh Diễm bước vào, ánh mắt lướt qua những người đang quỳ trên mặt đất, cuối cùng dừng lại trên mặt Ngụy Trường Sinh — chỉ là một tên diện mạo không ra nam không ra nữ, cũng đáng để cho Hòa Thân vì hắn ta mà gây ra sóng gió sao?
“Hòa Trung đường thật thoải mái! Gió mát trăng thanh, người đẹp trong lòng, thật là thi vị — chính sự không lo, bỏ bê triều chính!” Vĩnh Diễm tức giận đến mức mắt đỏ ngầu, nếu Hòa Thân thực sự không thích nam nhân thì đã đành, đằng này, hắn không những không thể so với Phúc Khang An, ngay cả một tên hát xướng hạ lưu hắn cũng không bằng!
Ngụy Trường Sinh cúi đầu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia — đây là lại giở trò gì đây? Suy nghĩ một chút, liền cố ý nói với giọng điệu nhu nhược: “Vương gia hiểu lầm Hòa tướng rồi, mỗi lần đến đây, Hòa tướng đều mang theo tấu chương đến phê duyệt –”
“Ai cho ngươi lên tiếng!? Ngươi có tư cách gì chứ?” Vĩnh Diễm không cần nghĩ ngợi liền giơ chân đá văng hắn, ánh mắt độc ác kia khiến cho Ngụy Trường Sinh đã quen nhìn thấy mọi vẻ đời cũng phải rùng mình, ngã trên mặt đất không thể đứng dậy — hắn ta nhìn mình như vậy là có ý gì, chẳng lẽ —
Vĩnh Diễm hơi nghiêng đầu, đám nha dịch theo sau từ Thuận Thiên phủ liền lập tức hò hét: “Kép hát Ngụy thị diễn trò dâm loạn, làm hoen ố thuần phong mỹ tục, cần phải bắt về Thuận Thiên phủ xét xử”, rồi như hổ rình mồi lao đến định bắt người. Mấy nhạc công nhát gan sợ hãi chạy trốn tứ phía, trong vườn nhất thời hỗn loạn.
“Dừng tay!” Hòa Thân tức giận đến mất cả bình tĩnh, “Ta còn ở đây, tên nô tài nào dám ra tay hả?!”
Một tiếng quát lớn khiến cho tất cả mọi người đều im bặt, không ai dám manh động. Gia thân vương là long tôn phượng tử đương nhiên không thể đắc tội, còn Hòa Trung đường lại là người có quyền sinh quyền sát trong tay. Vĩnh Diễm hừ lạnh một tiếng: “Hòa Trung đường muốn bao che cho tên hát xướng hạ lưu này sao?!”
Lúc này Vĩnh Diễm đã hoàn toàn mất đi sự điềm tĩnh và lý trí vốn có, chẳng khác gì một tên vô lại ngoài chợ! Hòa Thân lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì mời Vương gia vào trong nói chuyện, đừng làm liên lụy đến người vô tội.”
Vĩnh Diễm hít một hơi thật sâu, trong lòng cũng hơi hối hận, liền ra hiệu cho Mục Chương A. Hắn nâng váy đi theo Hòa Thân vào trong lầu, bỏ lại đám người đang sửng sốt ở bên ngoài.
Mục Chương A tiến lên, giơ tay nâng cằm Ngụy Trường Sinh lên, nhìn hắn với vẻ cao ngạo: “Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
Ngụy Trường Sinh một bên dùng nước đá chườm mặt, một bên nhìn tấm ngân phiếu Mục Chương A lấy ra, nhếch mép cười nhạo — những vị đại nhân này chỉ nghĩ ra được mỗi chiêu này thôi sao! “Vương gia muốn ngươi rời khỏi kinh thành, số tiền này đủ cho ngươi sống sung sướng quãng đời còn lại rồi.” Mục Chương A lạnh lùng nhìn Ngụy Trường Sinh cười ha hả, “Sao nào? Còn chưa đủ sao?”
Trường Sinh nghiêng đầu, nhìn lướt qua tấm ngân phiếu — đánh một gậy rồi lại cho một quả táo sao? Thật là biết cách vừa đe dọa vừa lôi kéo. Ba vạn lượng, Gia thân vương này ra tay cũng hào phóng đấy — nhưng tiền, chưa bao giờ là thứ ta muốn nhất. Ta muốn được coi trọng — từ nhỏ đã bị bán đi bán lại ở Tứ Xuyên, lang bạt khắp nơi, ai đã từng thực sự coi trọng ta chứ? Bây giờ ta làm tất cả đều là vì muốn phát triển kịch Tần Thương, càng là vì muốn lưu danh muôn thưở! Đáng tiếc, những vị vương tôn công tử này, chưa bao giờ thực sự coi ta ra gì.
Ngón tay buông lỏng, mấy tấm ngân phiếu lập tức rơi xuống đất: “Ta không đi.”
Mục Chương A cười khẩy: “Ngươi không biết mình đang nói chuyện với ai sao.” Lời vừa dứt, vị nhị phẩm thị vệ võ nghệ cao cường này đã giơ tay bóp lấy cổ Ngụy Trường Sinh, bóp đến khi mặt y đỏ bừng, giãy giụa khổ sở, không thốt nên lời — “Ngươi phải đi!” Chỉ khi ngươi đi thì mới có thể khiến cho Hòa Thân và Vương gia hoàn toàn trở mặt, nếu đến nước này mà hắn vẫn không nhìn ra tâm tư của Vĩnh Diễm dành cho hắn thì hắn đã uổng công ở trong cung năm năm nay! Trong lòng vừa kinh hãi vừa lo lắng, hắn ta lại âm thầm quyết tâm, với ân sủng hiện giờ của Hòa Thân, nếu như tiếp tục kéo dài đến triều đại tiếp theo, thì Vĩnh Diễm sẽ không bao giờ có cơ hội ngóc đầu lên được!
Đột nhiên, hắn ta cảm thấy bên tai có một luồng gió lạnh lướt qua, chưa kịp phản ứng thì cằm đã bị một cú đấm trúng, choáng váng mặt mày, tay buông lỏng, loạng choạng ngã xuống ghế.
“Ngươi –” Mục Chương A nhanh nhẹn nhìn lại, thì ra là Phúc Trường An, nhân vật mới nổi trong triều, tứ công tử của Phú Sát gia! Hắn ta vội vàng thu tay lại — trong lòng bắt đầu toan tính: Phúc tứ gia này xen vào đây là có ý gì! Hắn ta không thể để mình trở mặt với Phúc Trường An lúc này được, nếu không sau này gặp nhau trên triều đường sẽ rất khó xử.
Ngụy Trường Sinh dựa vào người Trường An ho khan, tiếng ho càng lúc càng lớn, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay áo Trường An lắc đầu liên tục: “Gia thân vương… đến rồi –”
Phúc Trường An giật mình, trong lòng lo lắng bất an, không để ý đến Mục Chương A nữa, vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Hai người vừa đến nơi liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng vỡ nát, hình như là tiếng chén bát bị đập vỡ, Phúc Trường An không dám liều lĩnh, liền nấp sau bức tường, búng tay làm rách một lỗ nhỏ trên cửa sổ nhìn vào trong —
Vĩnh Diễm đang thở hổn hển, như thể vừa mới chạy một quãng đường dài, trong mắt đầy tia máu, hắn bước qua mảnh sành vỡ nát trên mặt đất, đứng trước mặt Hòa Thân: “… Huynh vẫn cố chấp như vậy! Bọn người Tào Tích Bảo, Mã Quang Tổ kia không những muốn dâng sớ tố cáo huynh tội dung túng cho nô tài ngang ngược, mà còn muốn tố cáo huynh tội sủng ái kẻ hát xướng, làm hoen ố thuần phong mỹ tục, thực sự là đánh mất phong độ làm quan — ta làm như vậy là muốn giúp huynh trừ khử hết những thứ sẽ khiến người khác nắm thóp đấy! Huynh không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy?!”
“Thì đã sao chứ. Đó là chuyện của ta, liên quan gì đến ngài?!” Chuyện nhỏ nhặt này mà y còn không xử lý được, thì làm sao có thể đứng ở đây được!
Giọng điệu lạnh lùng và ác ý của Hòa Thân khiến cho Vĩnh Diễm cảm thấy lạnh lùng, trước kia, niềm vui của Hòa Thân chính là niềm vui của hắn, vậy mà bây giờ, lại trở thành “liên quan gì đến ngài” sao! “… Chỉ vì chuyện đó mà huynh hận ta đến vậy sao?”
Hòa Thân như bị đâm trúng tim, lập tức ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn hắn: “Ta đã nói rồi, lần đó là do ta ngu ngốc để cho người khác lợi dụng, từ nay về sau sẽ không bao giờ cho ngài cơ hội đó nữa –”
“Vậy mà huynh lại chọn một tên hát xướng!” Vĩnh Diễm vung tay lên, “Ta không hiểu! Ở bên cạnh ta, huynh có thể có được tất cả mọi thứ trên đời này, vậy mà huynh lại muốn ruồng bỏ ta, coi ta không ra gì! Ta là đường đường là Thân vương, vậy mà trong lòng huynh lại không bằng Phúc Khang An — thậm chí còn không bằng cả một tên hát xướng!”
“Ngài không hiểu sao?” Hòa Thân túm lấy cổ áo Vĩnh Diễm, đẩy hắn dựa vào tường, ép sát lại gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở hỗn hển của đối phương, “Ngài chỉ biết làm theo ý mình, ép buộc ta, có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của ta chưa — Vĩnh Diễm, yêu là phải biết tôn trọng lẫn nhau, ngài cứ như vậy, không có được thì muốn cướp đoạt, đó không phải là yêu!” Đó là vì ta không thể chờ đợi được nữa! Dù ta có ở bên cạnh huynh bao lâu đi chăng nữa, dù ta có đối xử tốt với huynh thế nào đi chăng nữa, huynh cũng sẽ không bao giờ cho ta cơ hội, thậm chí còn muốn ta thành thân! Nhưng hắn không thể nói ra lời này, chỉ có thể run rẩy nhìn người đàn ông đang trở nên lạnh lùng kia, nhưng ngay sau đó, Hòa Thân lại giơ tay xé rách áo choàng của Vĩnh Diễm, hắn kinh hãi bắt lấy tay Hòa Thân: “Huynh làm gì vậy?” “Làm gì sao?” Hòa Thân cười lạnh, thà buông lời cay độc còn hơn phải chịu đựng nỗi đau này, “Chẳng phải ngài nói không biết ta thích Ngụy Trường Sinh ở điểm gì sao? Hắn ta biết ngoan ngoãn nghe lời ta, không giống như ngài, cứ thích làm theo ý mình! Chẳng phải ngài yêu ta sao? Vậy thì hãy ngoan ngoãn phục tùng ta đi –”
Phục tùng — ư? Vĩnh Diễm trợn tròn mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Hòa Thân đẩy ra, hắn ngã trên mặt đất, thở hổn hển.
Hòa Thân phủi phủi bụi trên người, cười nhạo, đây chính là tình yêu sao. Là một tình yêu khiến cho một vị hoàng thân quốc tịch không thể hy sinh, chỉ muốn y phải tuyệt đối phục tùng! “Gia thân vương, mời ngài trở về đi, ngài cứ làm vị vương gia cao quý của ngài, ta làm Quân cơ đại thần của ta, từ nay về sau, chúng ta sẽ như người dưng gặp mặt.”
Như thể đã qua cả một thế kỷ, Vĩnh Diễm mới chậm rãi chỉnh lại quần áo, đứng dậy, nhưng không nhìn Hòa Thân nữa: “Giống như huynh và Phúc Khang An sao?” Dừng lại một chút, hắn thậm chí còn cười, “Không, ta còn lâu mới bằng huynh ấy. Huynh và huynh ấy cho dù có đấu đá đến mức kiệt quệ cũng không bao giờ quên được đối phương.”
Vĩnh Diễm mở cửa, ngẩng cao đầu bước ra ngoài, bóng lưng thật cô độc, mang theo nỗi buồn không ai thấy được.
Đôi khi ta thực sự rất hận hắn ta, đã biến huynh thành một kẻ sợ hãi tình yêu.
Nhưng huynh đừng quên, mảnh đất này, sớm muộn gì cũng sẽ đổi chủ.
Hai người đang lén lút nghe trộm đã sửng sốt từ lâu, Trường An cứ lẩm bẩm mấy lời, Trường Sinh muốn nghe nhưng lại không phân biệt được là đang nói gì. Cho đến khi hắn ta đứng dậy, thất thần bước đi, Trường Sinh mới đứng thẳng người, suy nghĩ một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không bước vào trong — lúc này, điều mà Hòa Thân không muốn nhất, chính là sự an ủi của người khác.
Trở về phòng của mình, Ngân Quan vội vàng đem nước đến cho hắn rửa mặt, Trường Sinh vừa lau mặt vừa suy nghĩ: “Nghe nói tháng sau lão phu nhân Phó công phủ mừng thọ, có mời ta đến hát sao?”
“Vâng. Hôm đó sư phụ đã nhận lời biểu diễn ở Dự thân vương phủ rồi, nên đã từ chối.”
“Ồ, vậy thì hãy hủy bên Dự thân vương phủ đi.” Ngụy Trường Sinh thản nhiên nói, “Chúng ta sẽ đến Phó công phủ.”