Một Đời Làm Thần - Sở Vân Mộ

Chương 48

Năm Càn Long thứ 46, Nhất đẳng Gia Dũng công Phúc Khang An dẫn quân đi tuần tra Đài Loan. Trên đường đến Mân – Triết, chàng mới biết được nạn giặc cướp hoành hành nghiêm trọng đến mức nào. Toàn bộ lãnh thổ Đài Loan, ngoại trừ phủ thành Gia Nghĩa cùng cảng Lộc Nhĩ Môn và một số ít thành trì nhỏ, phần lớn đã rơi vào tay Lâm Sảng Văn. Thủy sư Phúc Kiến được lệnh đổ bộ ứng cứu nhưng liên tục bị quân phản loạn đánh lui, quân tâm đại loạn, tình thế vô cùng nguy cấp. Cuối tháng 9, Phúc Khang An chuyển đại bản doanh đến Phúc Châu, ra lệnh cho Hoàng Nhậm Giản và các tướng lĩnh khác từ bỏ phủ thành, tử thủ yết hầu Đài Loan – Lộc Nhĩ Môn. Một mặt, chàng chịu đựng áp lực từ triều đình liên tục giục đánh, thẳng tay giải tán thủy sư Phúc Kiến mục nát, tàu thuyền hư hỏng, súng ống rỉ sét, chỉ mang theo năm ngàn tinh binh thủy sư Thái Hồ do chính mình huấn luyện. Mặt khác, chàng lệnh cho người ngày đêm gấp rút sửa chữa chiến thuyền, khiến cho Hoàng Nhậm Giản, Sài Đại Kỷ bị dồn ép ở Đài Loan phải vò đầu bứt tai. Tuyến phòng thủ bị thu hẹp hết mức, sức công của Lâm Sảng Văn ngày càng mạnh, tất cả là vì bọn chúng sợ hãi vị chiến thần bách chiến bách thắng Phúc Khang An!

Phúc Khang An vừa hạ lệnh ngày đêm đốc thúc việc đóng tàu chiến thì kinh thành đã cấp ngay một ngàn vạn lượng bạc trắng quân lương. Hóa ra là Hòa Thân đã trích từ ngân khố sung công để giải quyết nhu cầu cấp bách của Phúc Khang An trong việc chỉnh đốn quân bị. Tham tán tướng quân Hải Lan Sát Phúc đồng hành tác chiến không hiểu chuyện gì, Phúc Khang An xem xong thư chỉ cười khổ, phất tay rời khỏi bàn tiệc, tiếp tục chỉ huy tác chiến. Chỉ có hai người cách xa vạn dặm mới hiểu rõ, lúc này tình cảm nam nữ, tất cả đều phải hóa thành tấm lòng vì nước, vì non sông. Hoặc có lẽ, lúc này mới là cơ hội duy nhất để cả hai thực sự sánh vai trong thiên hạ.

Đêm 27 tháng 10, gió nam nổi lên, mang theo cơn mưa thu lất phất kéo đến Hạ Môn. Phúc Khang An khoác giáp chỉnh tề, vạn quân tập kết ở bến cảng chờ lệnh. Trời còn chưa sáng, tiếng trống trận đã vang lên. Phúc Khang An thắp hương cáo trời, quay đầu nhìn lại, trên mặt biển mênh mông, ngàn thuyền vạn thuyền, cột buồm san sát như rừng, trên đỉnh treo cờ hiệu rực rỡ bay phấp phới. Chàng bỗng giơ tay hô vang: “Tam quân nghe lệnh, toàn quân lên thuyền, lần lượt xuất phát. Trong vòng mười hai canh giờ phải đổ bộ lên Đài Loan!”

Thuyền bè mượn sức gió, phá sóng băng băng, không tổn thất một chiếc nào mà đổ bộ lên Lộc Nhĩ Môn. Sau đó, quân lính chạm trán với đại quân Lâm Sảng Văn nghe tin kéo đến chặn đánh. Lâm Sảng Văn từ khi Phúc Khang An đến Phúc Châu đã bố trí trọng binh trấn giữ cửa biển. Trận này, quân khởi nghĩa lấy tĩnh chế động, đánh vô cùng ác liệt. Thế nhưng, lần này, quân triều đình đều là thân binh của Phúc Khang An, sau khi bị quân khởi nghĩa mai phục, họ “đứng vững như núi, súng ống đồng loạt khai hỏa”, thương vong vô số nhưng không một ai lùi bước. Quân khởi nghĩa ít kinh nghiệm trận mạc, chưa từng thấy quân triều đình nào liều chết như vậy, nên đã rối loạn đội hình, trái lại bị đánh tan tác ngay trong trận đầu.

Thắng lợi trận đầu, Phúc Khang An không một phút chậm trễ, chia quân năm đường tấn công Gia Nghĩa, giải vây cho phủ thành Gia Nghĩa. Đầu năm sau, chàng tấn công chiếm được “kinh đô” Đại Lý của Lâm Sảng Văn, bắt sống Lâm Sảng Văn cùng với thủ lĩnh Thiên Địa hội. Quân khởi nghĩa còn lại nghe tin đều kinh hồn bạt vía, không còn ý chí chiến đấu. Phúc Khang An giống như cơn gió thu càn quét, chưa đầy nửa năm sau khi đặt chân lên Đài Loan đã bình định xong toàn bộ. Tin chiến thắng truyền đến, Càn Long hết sức vui mừng, lần thứ ba cho vẽ tranh Phúc Khang An treo ở Tử Quang Các, cho dựng “bia công đức Phúc Khang An” ở huyện Gia Nghĩa và phá lệ phong cho chàng tước vị “Bối tử”, trở thành người đầu tiên không phải dòng dõi Ái Tân Giác La được phong tước vương kể từ khi nhà Thanh tiễu trừ tam phiên. Đồng thời, hoàng đế ban thưởng cho các quan viên trong triều, Hòa Thân vì có công “hiệp trợ quân vụ”, được phong làm Tam đẳng Trung Tương bá.

Nhưng Phúc Khang An cảm thấy việc Lâm Sảng Văn tạo phản thực chất là do “quan bức dân phản”, nên không khải hoàn trở về kinh thành mà xin ở lại làm Tổng đốc Mân – Triết, tự mình ở lại Đài Loan xử lý các việc như an ủi, ban ơn, khuyến khích sản xuất nông nghiệp. Ba năm sau, Đài Loan được trị vì tốt đẹp.

Năm Càn Long thứ 50, An Nam có ý đồ gây hấn, xâm phạm biên giới. Triều đình phong cho Phúc Khang An làm Đại tướng quân, chỉ huy quân đội gần đó đến dẹp loạn. Quân tiên phong vừa đến Quảng Châu, quốc vương An Nam nghe tin Phúc đại soái thân chinh liền sợ hãi xin hàng, tự nguyện triều cống năm năm một lần, toàn quân rút khỏi biên giới Trung Quốc, chỉ cầu Phúc soái “đừng truy cứu”, nhất thời trở thành trò cười cho thiên hạ.

Hòa Thân khẽ ho một tiếng, cảm thấy trên vai nặng trĩu, một chiếc áo choàng gấm thêu chim trĩ đã được khoác lên người. Y buông tấu chương xuống, mỉm cười nhìn tiểu công tử tuấn tú phía sau: “Sao đã tan học sớm vậy?”

Phong Thân Ân Đức che miệng cười khúc khích, nhào vào lòng phụ thân, gương mặt đỏ bừng vì chạy, còn vương lại vài giọt mồ hôi: “A mã ~~”

Hòa Thân lấy đồng hồ quả quýt ra xem giờ, lắc đầu: “Lại trốn học nữa rồi. Con cũng mười một tuổi rưỡi rồi, là người lớn cả rồi, nào có công tử nhà nào cứ động một tí là trốn học chứ?”

“Người càng ngày càng giống Tứ thúc rồi đấy!” Phong Thân Ân Đức bĩu môi. “Cứ hễ có cơ hội là lại dạy dỗ con. Mấy vị phu tử ở Hàm An cung đều là hạng người tráo trở, bất kể con viết văn chương dở đến đâu, bọn họ đều nịnh nọt khen ngợi con là ‘tiểu Phượng hoàng hay hơn lão Phượng hoàng’. Ai mà chẳng biết là bọn họ muốn lấy lòng người chứ?”

Hòa Thân mỉm cười, biết con trai nói đúng. Nơi quan học này tuy là nơi đọc sách, làm văn nhưng đã sớm bị nhuốm màu tranh quyền đoạt thế chốn cung đình. Từ khi y bước chân vào Hàm An cung đã nhìn thấu mọi chuyện, đến nay đã mười lăm năm trôi qua.

Phong Thân Ân Đức tinh mắt, nhìn thấy cái tên trên tấu chương y đang đọc: “‘Nô tài Phúc Khang An tấu thỉnh tự mình làm Tổng đốc Lưỡng Quảng, xử lý công việc Thập Tam Hành’… Nhị thúc không phải là đang theo Phúc đại soái đi đánh An Nam sao? Ở trường học con suốt ngày nghe người ta nói Phúc đại soái anh dũng vô địch, bách chiến bách thắng, sao Hoàng thượng không điều ông ấy về kinh thành làm Quân cơ đại thần như a mã nhỉ? Cứ phải luân chuyển hết nơi này đến nơi khác, khiến cho Nhị thúc cũng không về nhà được.”

Hòa Thân sững người, sau đó cười gượng: “Đó là Hoàng thượng yêu mến chàng ấy, sợ chàng ấy bị người ta ghen ghét.”

“Chẳng lẽ phá lệ phong người làm Bối tử lại không bị người ta ghen ghét sao?”

“Tước vị cao không đáng sợ, đáng sợ là thực sự nắm quyền hành. Con xem trên triều đình này, có mấy ai thực sự đồng lòng với a mã?” Phúc Khang An thân phận tôn quý, lại là chiến tướng số một thiên hạ, ai cũng biết việc Càn Long muốn phong vương cho chàng chỉ là chuyện sớm muộn. Chỉ cần chàng không thực sự nắm quyền lực trung ương, ai sẽ động đến chàng chứ?

“Nhưng mà Hoàng thượng tín nhiệm và sủng ái a mã như vậy, chẳng lẽ để a mã làm Quân cơ đại thần lại khiến người ta ghen ghét sao?”

Hòa Thân ngẩn người, không biết giải thích với con trai như thế nào. Mấy năm nay, Càn Long đối xử với y không thể chê vào đâu được, phong tước, thăng quan, cho y làm Văn Hoa điện Đại học sĩ, lĩnh ban Quân cơ đại thần, một mình kiêm quản Lại bộ, Hộ bộ, Lý Phiên viện, làm Chính tổng tài của Quốc sử quán và Tứ khố toàn thư, kiêm nhiệm Đô thống Chính Bạch kỳ, Tương Lam kỳ, Tương Hồng kỳ, quản lý Nội vụ phủ, kiêm nhiệm Cửu môn đề đốc. Một người đứng dưới vạn người đứng trên, quyền lực tập trung trong tay y đến mức không thể hơn được nữa. Hoạt động quyền lực của cả Đại Thanh gần như đều nằm trong tay y.

Y quyền cao chức trọng, một tiếng hô vạn người hưởng ứng, áp lực tự nhiên cũng lớn, nhưng y đã không thể rút lui được nữa. Nếu như trước kia chỉ là vì muốn lưu danh thiên cổ thì giờ đây, việc chỉ huy, điều hành đế chế Đại Thanh vận hành trật tự, ổn định khiến y có cảm giác thỏa mãn như vừa hoàn thành một việc trọng đại. Đây là cảm giác mà bao nhiêu tình riêng cũng không thể thay thế được, là tấm lòng bao la, rộng lớn của bậc quân tử, cũng chỉ có lúc này, y mới có thể tạm thời quên đi mối tình đầy yêu hận với người nọ suốt mười lăm năm qua.

Nắm tay Phong Thân Ân Đức, hai cha con đi ra khỏi Gia Lạc đường. Đây là gian nhà ba gian hai chái được xây dựng bằng gỗ lim, được Hòa Thân dùng làm thư phòng. Bước vào Thúy Cẩm viên phía sau, chỉ thấy một tảng đá kỳ dị, gồ ghề dựng đứng trước mắt, đó chính là loại đá nổi tiếng ở Thái Hồ được Càn Long đích thân ban tặng, có tên là Độc Lạc phong. Đi vòng qua tảng đá được dùng làm bình phong này, cảm giác như bỗng chốc rộng rãi, khoáng đạt, núi xanh, nước biếc, đường nhỏ quanh co, đài cao, lầu các, quả là một nơi cảnh đẹp như tranh vẽ.

Ngôi nhà này được xây dựng vào năm ngoái, sau khi Viên Minh tam viên hoàn thành. Càn Long dọn vào Viên Minh viên ở, cảm thấy nơi ở cũ của Hòa Thân hơi xa xôi, bất tiện cho việc vào cung bàn bạc việc triều chính nên đã đặc biệt khoanh vùng một khu đất ở phía tây bắc của Thập Sát Hải để xây dựng cho y một khu vườn. Hầu hết đồ đạc, kiến ​​trúc trong phủ đều do vị hoàng đế tao nhã, có con mắt tinh tường về kiến ​​trúc vườn lâm này đích thân tham gia quyết định. Ban đầu Hòa Thân không hề hay biết, cho đến một ngày, y tháp tùng Càn Long du ngoạn đến đây. Càn Long đứng trước gió, chỉ tay vào khu vườn bao quanh núi, nối liền với dòng sông, với những gian nhà, lầu các: “Phong cảnh nơi đây thế nào?”. Hòa Thân vội vàng cúi người đáp: “Nơi đây đẹp tựa chốn bồng lai tiên cảnh.” Càn Long cười ha hả, vỗ vai y trên lầu giữa hồ: “Ngươi là người tinh tế nhất, nhìn xuống hồ xem, nó giống cái gì?”

Hòa Thân là người uyên bác, tự nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra cái hồ này được đào theo hình dạng một con dơi đang dang cánh. “Phúc” và “bức” đồng âm, người Mãn Châu vốn có truyền thống sùng bái con dơi, nhưng y cố tình giả vờ như không biết, ngập ngừng nói: “…Nô tài ngu dốt, thực sự không nhìn ra.”

Càn Long cười ha hả: “Đây là hồ Bức, nước trong hồ được dẫn từ suối Ngọc Tuyền, luân chuyển không ngừng, sinh sôi nảy nở, phúc lộc dồi dào.” Nói xong, ông xuống khỏi lầu, men theo con đường nhỏ tiến vào hòn non bộ giữa hồ. Đi đến sườn núi, Hòa Thân bỗng thấy một tấm bia chắn trước mặt, không khỏi ngạc nhiên, nhìn kỹ lại thì giật mình kinh hãi. Đây là bảo vật duy nhất còn sót lại của Khang Hi – “bia chữ Phúc”! Từ trước đến nay, nó vẫn luôn được cất giữ cẩn thận trong Tử Cấm Thành, tại sao Càn Long lại bất ngờ chuyển nó đến đây? Nghĩ kỹ lại, y liền hiểu ra. Nghe nói Thập Sát Hải có phong thủy tốt, là một vùng đất quý giá, nếu đặt “bia chữ Phúc” do Khang Hi ngự bút ở trung tâm vùng đất này cũng rất phù hợp.

“Hòa Thân…” Càn Long đã ngoài bảy mươi, đi một quãng đường dài như vậy, bước chân không khỏi có chút loạng choạng, bèn dừng lại nghỉ ngơi. Hòa Thân vội vàng tiến lên dìu, chỉ thấy Càn Long đưa tay sờ sờ cánh tay mình: “Ngôi nhà này, khu vườn này, ta ban thưởng cho ngươi.”

Hòa Thân vô cùng kinh ngạc. Khu vườn này, nhiều nơi còn được xây dựng công phu, lộng lẫy hơn cả cung điện, cho một vị Thân vương ở cũng đủ, làm sao y dám vượt quá lễ tiết như vậy?! Y vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng tha mạng cho nô tài! Nô tài nào có đức hạnh nhận được ân sủng lớn như vậy?!”

Càn Long dường như đã đoán trước được sự khiêm nhường của Hòa Thân, thản nhiên phất tay: “Phong Thân Ân Đức sau này sẽ được gả vào hoàng tộc, ngôi nhà cũ của ngươi thực sự không xứng, coi như đây là của hồi môn ta tặng cho Thập Cách Cách vậy…”

Như vậy cũng quá mức rồi – “Hoàng thượng -” Hòa Thân còn muốn nói tiếp, nhưng Càn Long bỗng nhiên quay đầu nhìn y, ánh mắt sâu thẳm, khó đoán trong bóng tối lờ mờ của hang động: “Hòa Thân, giờ đây ngươi được người người ca tụng, nhưng cũng bị người người nói xấu… Ta ban tặng cho ngươi vùng đất phúc địa này, cũng là hy vọng ngươi thực sự có thể phúc lộc dồi dào, mãi mãi làm tốt việc nhà, việc nước cho ta…”

Hòa Thân há hốc mồm, đứng hình một lúc, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi, quỳ rạp xuống đất tạ ơn. Chẳng biết giọt nước mắt xúc động của vị quân vương và người thần tử này có bao nhiêu phần là chân thật, bao nhiêu phần là giả dối, có lẽ ngay cả bản thân Hòa Thân cũng không rõ.

Nhưng y hiểu rõ, tình cảm mà Càn Long dành cho y là thật lòng, chân thành, không gì sánh bằng.

Làm thần tử cả một đời, gặp được một vị minh quân như vậy, còn mong muốn gì hơn?

Y nghĩ, y nên cảm thấy hài lòng rồi.

Dòng suy nghĩ trở về hiện tại, Hòa Thân nheo mắt nhìn từ lầu uống rượu trước mặt sang lầu hát ở phía đông. Lầu hát này không phải do Càn Long ban tặng, mà là do y sau này đặc biệt xây dựng cho Ngụy Trường Sinh hát trong buổi biểu diễn tại phủ. Mấy năm nay, Vĩnh Diễm trong những việc lớn đều không làm khó y, luôn ngoan ngoãn làm một vị Thân vương an phận thủ thường. Những công việc Càn Long giao phó, hắn đều hoàn thành xuất sắc, nếu không có việc gì cũng tuyệt đối không lạm quyền, lộng hành, điều này khiến Càn Long rất yên tâm, khen ngợi. Thậm chí có lần, ông còn khen hắn “có phần giống với Thế Tông năm xưa” trước mặt mọi người, đây có thể coi là lời khen ngợi hiếm có. Nhưng Hòa Thân biết, vị A ca tham vọng, thâm hiểm này chỉ tạm thời che giấu móng vuốt, không đối đầu trực diện với y. Chỉ có Ngụy Trường Sinh, vị Thân vương này đã dốc hết sức lực để đuổi y ra khỏi kinh thành, công khai hay bí mật, gần như đã dùng mọi thủ đoạn. Bản thân Hòa Thân, lại bằng mọi cách để bảo vệ, giữ chân hắn, thậm chí còn tôn hắn lên làm “kỳ tài số một của làng hát ”. Kịch Côn bị kịch Tần lấn át, ánh hào quang bị che lấp, trở nên ảm đạm, cuộc chiến giành vị thế này đã kéo dài nhiều năm không có hồi kết. Cho đến mấy ngày trước, mười vị Ngự sử đã liên kết tấu cấm kịch Tần với lý do vở kịch của Ngụy Trường Sinh quá khiêu gợi, phóng đãng, làm hư thuần phong mỹ tục, kỷ cương pháp luật. Mười vị Ngự sử cùng liên kết là chuyện động trời, dù cho mục tiêu nhắm vào chính bản thân y thì cũng chưa chắc đã đáng để bọn họ ra tay, huống chi chỉ là vì một kẻ hát xướng. Vì vậy, trong cung đã ban sắc lệnh, ra lệnh cấm kịch Tần trên toàn kinh thành – những kẻ hát xướng nào biểu diễn kịch Tần phải học lại hai loại kịch Côn và Nghi. Ban đầu, theo ý của Hòa Thân, Ngụy Trường Sinh chỉ cần tạm thời trốn vào đoàn kịch Côn, y sẽ có cách để thay đổi tình thế, nhưng lại không ngờ rằng lần này, Ngụy Trường Sinh lại chủ động xin đi.

Nghe tin này, y rất ngạc nhiên, hoặc có lẽ vì mấy năm nay, y đã quá quen với tiếng hát ngân nga, da diết của Trường Sinh.

Tìm hiểu nguyên do, Ngụy Trường Sinh chỉ cười nói: “Ta đã hát kịch Tần suốt hai mươi năm, không thành thạo kịch phương Nam, phương Bắc, làm sao có thể gia nhập đoàn kịch Côn được? Hơn nữa, cảnh đẹp kinh thành đã quen thuộc rồi, muốn xuống phía Nam xem cảnh hoa quế nở rộ và hồ sen mười dặm như thế nào.” Chỉ một câu nói đã cho thấy, vùng đất phía Bắc đã là thiên hạ của hắn, giờ đây, miền Nam mới là mục tiêu mới của hắn.

Trong lòng có chút tiếc nuối nhưng lại không khỏi thầm thán phục, hoài bão và tham vọng trong sự nghiệp của kẻ hát khúc này thật giống y ngày xưa.

Đến ngày tiễn hắn rời kinh thành, Hòa Thân đã sớm thay trang phục bình thường, lén lút đưa hắn đến ngoại ô kinh thành. Cùng đi với hắn xuống Dương Châu còn có lão sĩ phong lưu nửa đời là Viên Tử Tài. Hòa Thân cũng yên tâm, với danh tiếng và quyền thế của Viên Mai ở miền Nam, có ông ấy bảo trợ, chắc chắn Ngụy Trường Sinh sẽ không phải chịu thiệt thòi gì.

“Tiểu hữu yên tâm, Uyển Khanh đến Dương Châu, lão phu sẽ sắp xếp thỏa đáng, đảm bảo cho nó nổi tiếng.” Với tuổi tác và thân phận của Hòa Thân hiện tại, dù thế nào cũng không thể bị gọi là “tiểu hữu” được nữa. Nhưng Viên Tử Tài vẫn gọi như vậy, Hòa Thân cũng không để tâm. Y chưa bao giờ lo lắng về việc Ngụy Trường Sinh có nổi tiếng hay không. Những kẻ hát xướng khác, tuổi trẻ đẹp đẽ, đến khi già đi, hoặc là giọng hát bị hỏng, hoặc là phát tướng, hoặc là phải để râu, cuối cùng cũng không ai muốn làm cái nghề bị người đời khinh thường này nữa, chỉ mong muốn sớm ngày lấy vợ, sinh con, tìm kế sinh nhai khác hoặc trở thành nhân tình của quan lại, giàu có. Chỉ có Ngụy Trường Sinh là thực sự say mê kịch nghệ, toàn tâm toàn ý với nó, giờ đây đã gần ba mươi tuổi vẫn giữ được vẻ đẹp trai và giọng hát hay, kỹ thuật ca hát và diễn xuất đã đạt đến cảnh giới tuyệt vời, một nhân tài như vậy, làm sao mà không thể nổi tiếng được chứ?

Quan phục vụ bưng lên một khay trà, ba người cầm ly lên uống một hớp, sau đó đổ số trà còn lại xuống đất, cho đến khi vết nước màu nâu thấm vào lớp đất, biến mất không còn dấu vết, Hòa Thân mới chậm rãi ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi thực sự không phải vì bị Gia Thân vương ép buộc quá đáng nên mới rời khỏi kinh thành?”

Trường Sinh phì cười. Nụ cười này càng khiến hắn trông nổi bật, xinh đẹp hơn bao giờ hết: “Trên đời này làm gì có bữa tiệc nào không tan, Hòa tướng đã sống thoáng như vậy, chẳng lẽ vẫn còn vướng bận chuyện đời thường hay sao?”

“Thoáng đạt…” Có lẽ, khi trong lòng không còn vướng bận gì nữa, ai cũng có thể trở nên thoáng đạt. Nhưng, liệu y có thể thoáng đạt thực sự hay không? Hòa Thân chỉ biết gật đầu cười khổ. Trường Sinh đặt ly trà xuống, quay người nhìn về phía bầu trời rộng lớn bao la, bát ngát: “Hòa gia, cho phép ta mạo muội hỏi một câu. Mấy năm nay, ngài địa vị cao quý, quyền thế tối cao – muốn ủng hộ một Gia Thân vương khác lên ngôi cũng không phải là không thể, tại sao, nhiều năm như vậy, ngài lại cam tâm chịu đựng nỗi lo lắng này?”

Hòa Thân sững sờ, một lúc sau mới khẽ lắc đầu: “Đối với chuyện tranh giành ngôi vị của bọn họ, ta thực sự đã chán ghét, không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này nữa. Hoàng thượng đối xử với ta ân trọng như núi, Hòa Thân ta cả đời này làm thần tử, cũng chỉ muốn trung thành và có trách nhiệm với một mình Càn Long gia thôi!”

“…Thật sao?”

“Đương nhiên.” Y sợ rồi, thực sự sợ rồi… Chuyện của Vĩnh Diễm dù đã qua nhiều năm như vậy vẫn như một chiếc gai đâm vào tim y, chỉ cần không cẩn thận một chút là y sẽ bị đau đớn tột cùng. Còn Lão Bát, Lão Thập Nhất, bao gồm cả Lão thập Thất được Càn Long cưng chiều nhất, y chưa bao giờ có ý định ủng hộ bọn họ, xét cho cùng, bọn họ đều có những khuyết điểm, khó có thể gánh vác trọng trách, hoặc có lẽ… còn có một số lý do mà ngay cả bản thân y cũng không thể nói rõ được.

Nhưng triều đại thịnh vượng của Càn Long còn kéo dài được bao lâu nữa? Ngụy Trường Sinh nhìn về phía mặt trời lặn như máu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Gió xuân se lạnh, gió lạnh thổi qua cánh đồng, khiến mọi người đều rùng mình. Trường Sinh là người kém chịu lạnh nhất, cuối cùng cũng lên tiếng chào tạm biệt, sau đó bước lên xe ngựa. Cho đến khi tấm rèm bằng lụa trên xe ngựa được buông xuống, hắn cũng không quay đầu lại nhìn y lấy một lần.

Viên Mai bất ngờ quay lại vỗ vai Hòa Thân, giọng điệu có chút trêu chọc, cũng có chút bất đắc dĩ: “Tiểu hữu ngày ngày bận rộn việc nước, đáng lẽ ra phải là người cẩn thận, tỉ mỉ nhất, vậy mà ở những chi tiết nhỏ nhặt lại cẩu thả như vậy.” Sau đó, ông thay đổi giọng điệu, trở nên nghiêm túc: “Vầng trăng khi tròn thì sẽ khuyết, vật cực thì phản, đó là quy luật tự nhiên. Kẻ thay đổi triều đại chưa chắc đã là người tốt, chi bằng chuẩn bị trước, rút lui sớm, sống một cuộc sống an nhàn như lão phu, không phải là rất tốt hay sao?!”

Hòa Thân nhướng mày, Viên Mai này lăn lộn trong quan trường mấy chục năm, quả nhiên là người tinh tế, nhìn xa trông rộng. Nhưng y bây giờ đã không thể dễ dàng rút lui được nữa.

Tử Cấm Thành lộng lẫy, tráng lệ kia, e rằng sẽ là nơi chôn xác y trong tương lai.

Viên Mai nhìn thấy vẻ mặt của y, biết rằng không thể nói thêm được nữa, bèn không nói gì thêm, chắp tay chào rồi lên xe rời đi.

Xe ngựa lăn bánh, bụi bay mịt mù. Ngụy Trường Sinh dường như rất mệt mỏi, ôm lấy lò sưởi tay, cuộn mình dựa vào thành xe.

Hắn ta bỗng nhiên rùng mình, người hầu không khỏi thấy kỳ lạ, trong xe đã ấm áp như xuân, sao sư phụ vẫn còn lạnh?

“Sư phụ, để con cho thêm than vào lò sưởi cho người nhé?”

Lắc đầu, Trường Sinh cuối cùng cũng nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Chỉ có tương tư giống như cảnh xuân, nam bắc tiễn người về…”

Hoà gia, người mãi mãi không thể nào thực sự vô tình, thực sự thoáng đạt được, cho nên người nhỏ bé như ta, vẫn là rời xa người sớm một chút thì hơn.

Giữa hàng mi dường như có ánh sao lóe lên, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất.

Tác giả có lời muốn nói:

Ừm ~ bắt đầu cập nhật chậm lại rồi. = =Mùa hè năm Càn Long thứ 53, Chobgye Dorje – vị Phật sống mũ đỏ dòng Karma Kagyu ở Tây Tạng – sau khi thất thế trong cuộc tranh giành quyền lực tại Lhasa đã chạy sang Gorkha[1] . Tại đây, y xúi giục vị vua hiếu chiến của Gorkha đem quân xâm lược Tây Tạng. Người Gorkha vốn dũng mãnh vô song, đánh đâu thắng đó. Năm xưa, khi người Anh chiếm đóng Kashmir, quân Gorkha đã bất ngờ tập kích, đánh cho ba vạn lính đánh thuê Anh trang bị súng đạn tối tân tan tác. Nay lại có Chobgye Dorje dẫn đường, nhà vua Gorkha liền đem quân tấn công chớp nhoáng biên giới, nhanh như sấm chớp. Đầu tháng Tám, chúng đã chiếm được Nyalam và Shigatse. Đến ngày 20 tháng Tám, quân Gorkha tiếp tục công hãm tu viện Tashilhunpo, buộc Ban Thiền Lạt Ma thứ bảy – Palden Yeshe – phải bỏ chạy về Lhasa trong đêm. Quân Gorkha cướp phá tu viện, giết hại những vị Lạt Ma nào dám chống cự, thậm chí còn cướp sạch cả ngọc ngà châu báu trên bảo tháp của các đời Ban Thiền Lạt Ma trước. Tin tức truyền đến khiến cả nước bàng hoàng. Gorkha dám cả gan khiêu chiến uy quyền Đại Thanh, nhúng tay vào Tây Tạng, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Càn Long – vị hoàng đế tự xưng là “Thập Toàn Lão Nhân”. Trong cơn thịnh nộ, Càn Long ra lệnh cho Phúc Khang An – lúc bấy giờ đang giữ chức Tổng đốc Thiểm – Cam – lập tức nhận ấn Đại tướng quân, không cần về kinh báo cáo, ngay lập tức lên đường đến Thanh Hải, trong vòng bốn mươi ngày phải đem quân đến Tây Tạng.

Nhận được thánh chỉ, Phúc Khang An lập tức lên đường, hành quân ngày đêm không nghỉ. Mười bảy nghìn tinh binh Bát Kỳ chỉ trong vòng ba mươi chín ngày đã có mặt tại Lhasa. Trận đầu tiên diễn ra ở Tsalmo, quân Thanh tiêu diệt hàng nghìn quân địch. Trận tiếp theo tại Shigatse, quân Thanh tiếp tục tiêu diệt gần một nghìn quân địch. Quân Gorkha bắt đầu nhận thức được uy thế của vị tướng họ Phúc, bèn thu hẹp phòng tuyến, rút lui về biên giới. Nhưng quân Thanh không buông tha, bám đuổi ráo riết. Hai bên đối đầu bên bờ schàng Trishuli, trận chiến sắp bùng nổ.

“Đại soái!” Tham tướng Phí Anh A từ xa phi ngựa đến, đến trước mặt Phúc Khang An mới xuống ngựa, quỳ xuống nói: “Mạt tướng xin tiên phong đánh một trận với bọn chó má kia!”

Tham tán quân vụ, Siêu Dũng hầu Hải Lan Sát tuy râu tóc đã bạc phơ, nhưng vẫn rất thích khí phách này, bèn cười ha hả nói: “Cái thằng này, mấy hôm trước ở Shigatse chưa giết đủ hay sao? Cũng phải, lần trước để cho người ta cướp mất chức tiên phong, lần này cứ giết cho đã đi!”

Hòa Lâm – giờ đã là phó tướng – chỉ liếc nhìn Hải Lan Sát một cái, rồi lại nhìn về phía xa, nơi đội hình kỵ binh Gorkha đang chờ sẵn. Giờ đây, y cũng đã trải qua trăm trận chiến, toàn thân mặc giáp trận, gầy đen đi nhiều, trên người cũng có không ít vết thương, tự xưng là luôn xông pha trận mạc. Nhưng từ khi gia nhập quân ngũ, làm tay chân cho Phúc Khang An, Hải Lan Sát luôn nhìn y không vừa mắt, may mà có Phúc Khang An ở giữa hòa giải, nếu không với tính cách nóng nảy của Hải Lan Sát thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.

“Đừng manh động.” Phúc Khang An vừa nói vừa vuốt ve bờm ngựa, “Nơi này đã gần biên giới Gorkha, khác với chiến đấu ở Trung Nguyên, quân ta nếu bị tiêu diệt sẽ rất khó bổ sung. Kỵ binh Gorkha đều mặc giáp sắt toàn thân, không thể xem thường, không thể đánh địch một nghìn tự hại tám trăm, hy sinh vô ích.” Nói rồi, chàng lại lớn tiếng: “Vẫn phải dùng pháo! Ta không tin bọn chúng mặc giáp sắt thì không phải người thường — Hải Lan Sát, đem ba mươi khẩu đại pháo ra hướng về phía chúng!”

“Rõ!”

“Hòa Lâm nghe lệnh!”

“Mạt tướng nghe rõ! Tầm bắn của pháo không đủ, không thể làm chúng tổn thương nặng nề, lần này ngươi hãy làm tiên phong — dụ địch vào trận!”

“Rõ!” Hòa Lâm không giấu nổi vẻ phấn khích, ôm quyền hét lớn.

Lát sau, quân Thanh đánh trống khua chiêng, tiếng kèn vang dội, cờ hiệu bay phấp phới, hàng nghìn quân tiên phong đã chuẩn bị sẵn sàng lao ra như tên bắn, chớp mắt đã vang dội khắp chiến trường! Nói về kỵ binh, người Gorkha tự tin là vô địch, lập tức dẫn quân ra đón địch.

Giữa sa trường mênh mchàng, hai đội quân càng lúc càng gần. Phúc Khang An cầm ống nhòm bình tĩnh quan sát, ngay cả những người lính pháo binh đang xếp hàng chờ lệnh cũng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho căng thẳng, tay cầm ngòi nổ run lên.

Hai dặm, một dặm, nửa dặm… Quân Thanh thậm chí còn nghe thấy tiếng vó ngựa nặng nề của kỵ binh Gorkha như đạp vào lòng người. Phúc Khang An mới đột nhiên giơ cao tay hét lớn: “Toàn quân nghe lệnh, khai pháo!”

Một tiếng lệnh xuống, hàng chục khẩu đại pháo đồng loạt gầm rú, chớp mắt chiến trường rộng lớn biến thành biển lửa, khói đen bốc lên mù mịt, che kín cả bầu trời.

Giữa làn khói mù mịt, quân Gorkha ngã rạp xuống như rạ, người ngựa tử nạn vô số, thi thể không còn nguyên vẹn. Hòa Lâm dẫn theo hơn nghìn quân liều chết lao vào giữa đội hình địch đang hỗn loạn vì bị pháo kích, giết chém không ghét tay. Giữa trận chiến ác liệt, mũ sắt của Hòa Lâm bị một tên tướng Gorkha dùng giáo đâm trúng, y vội vàng nghiêng đầu né tránh, mái tóc dài xõa tung trong gió, nhưng y không để ý tới, hét lớn một tiếng, con ngựa hí lên một tiếng dài rồi dựng đứng hai chân trước. Hòa Lâm nhân cơ hội đó giơ cao thanh đao chém xuống, chớp mắt đã chặt đứt cánh tay phải của tên tướng kia, máu tươi phun ra như mưa. Hòa Lâm ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh: “Giết!”

Phúc Khang An nheo mắt nhìn về phía chiến trường đang dậy sóng, bầu trời trong xanh bỗng chốc bị nhuộm đỏ như máu, chàng mới hạ ống nhòm xuống, kéo dây cương, người đã như mũi tên rời cung lao ra ngoài — đó là hiệu lệnh tổng tấn công!

Cờ hiệu bay phấp phới, quân Thanh như hổ nhập bầy cừu, giết chóc không ghét tay, chia cắt quân Gorkha thành nhiều mảnh nhỏ, tàn sát không thương tiếc, ánh đao ánh giáo dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ánh sáng lạnh lùng khiến người ta rợn tóc gáy…

Trận chiến kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, cho đến khi màn đêm buông xuống, Phúc Khang An mới thu đao vào vỏ, lạnh lùng nhìn xung quanh. Quân Gorkha còn sống sót đã không biết lẩn trốn về đâu, trên mặt đất đầy rẫy những thi thể bị ngựa giày xéo không còn nhận ra hình dáng và những vũng máu nối tiếp nhau, chàng mới lạnh lùng ra lệnh: “Thu dọn chiến trường, rút quân!” Lúc này, Hòa Lâm mới lê bước đến trước mặt chàng báo cáo, toàn thân đầy máu, không nhìn rõ mặt mũi. Phúc Khang An ngồi trên lưng ngựa cúi xuống nhìn hắn, không khỏi nhíu mày: “Ngươi bị thương sao?”

“Không sao ạ!” Hòa Lâm dùng tay lau vết máu trên mặt, vì dùng sức quá mạnh nên không khỏi hơi đau, hắn hít một hơi rồi nói: “Vừa rồi xông pha quá mạnh, bị thi thể vấp ngã, Đại soái không cần phải lo lắng.”

Phúc Khang An không khỏi sững người, cảnh tượng này thật quen thuộc, dường như nhiều năm trước, cũng có một thiếu niên trạc tuổi y, khi cùng chàng kề vai sát cánh chiến đấu, cũng từng lau vết máu trên mặt, cười nói với chàng: “Muốn đi thì cùng đi, muốn chết thì cùng chết, huynh đừng hòng bỏ rơi ta!”

Đã hai mươi năm rồi…

“Đại soái!” Bên kia, Hải Lan Sát và Phí Anh A sau khi kiểm tra chiến trường xong cũng phi ngựa đến, kéo tâm trí Phúc Khang An trở lại hiện thực, chàng giơ tay lau vết máu trên mặt và cả kí ức không nên có kia đi, rồi mới quay sang nhìn họ – lại là vị Phúc đại soái uy nghiêm kia.

“Đại soái! Quân Gorkha còn sống đã chạy thoát về nước qua cầu sắt, chúng ta có đuổi theo không?”

“Đuổi theo!” Phúc Khang An không chút do dự nói, “Kẻ nào dám xâm phạm uy quyền Đại Thanh, dù xa đến đâu cũng phải giết không tha!”

“Đại soái anh minh!” Mọi người quỳ rạp xuống, tiếng hò reo vang dội cả một vùng trời.

Chỉ có lúc này, chàng mới có thể cảm nhận được dòng máu nóng trong người mình.

Sau đó, chiến tranh lan sang lãnh thổ Gorkha. Quân Thanh bỏ lại hành lý, leo núi lội suối, bám đuổi quân địch không buông tha, từ chân núi Himalaya tiến vào lãnh thổ Gorkha, chiến đấu dài hơn bảy trăm dặm, chiến đấu sáu trận thắng cả sáu, tiêu diệt gần vạn quân địch. Cuối cùng, quân Thanh tiến đến thủ đô Yangbu[2] của Gorkha, quân Gorkha bị buộc phải co cứng trong thành, không còn đường thoát, sắp đứng trước nguy cơ diệt vong. Vua Gorkha ba lần cho người đến xin hòa, nói rằng không bao giờ dám xâm phạm biên giới nữa. Phúc Khang An xem xong thư xin hòa, liền dùng ngọn đuốc đốt cháy, nói với sứ giả: “Từ khi các ngươi dám đem quân xâm lược Tây Tạng thì đừng hòng có ngày toàn mạng trở về!”

Tin tức truyền đến Yangbu, cả nước đau khóc, cho rằng ngày thành phá nước mất không còn xa, hận Chobgye Dorje đến xương tủy. Vua Gorkha không còn cách nào khác, chỉ đành giết chết Chobgye Dorje để xoa dịu dân chúng, đồng thời tập hợp lương thực, huy động toàn quân chuẩn bị cho trận chiến sinh tử. Nhưng may mắn thay, vận mệnh của Gorkha chưa dứt, ngay khi hai bên chuẩn bị giao tranh, Tham tướng Phí Anh A từ lâu đã bất mãn vì công lao tiên phong luôn thuộc về Hòa Lâm, không nghe theo lệnh, tự ý dẫn quân tấn công, không ngờ lại trúng mai phục, hai nghìn quân Thanh bị ba nghìn quân Gorkha liều chết bao vây. Phúc Khang An nghe tin, lập tức dẫn quân đến giải vây, giữa lúc hỗn loạn đã bị trúng tên, vết thương ở cánh tay chảy máu không ngừng. Tham tướng Phí Anh A chết trận, lúc chết trên người đâm tám mũi tên vẫn đứng thẳng người, mắt nhìn trừng trừng, không hổ danh là anh hùng.

Phúc Khang An cuối cùng cũng cướp được thi thể của Phí Anh A, không nỡ truy cứu trách nhiệm hắn không tuân lệnh, cho người mai táng long trọng. Nhưng quân lính thường thì lần đầu thì hăng hái, lần hai thì suy giảm, lần ba thì kiệt quệ, quân Thanh bách chiến bách thắng bị thất bại như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, hơn nữa họ lại là quân xa nhà, thành Yangbu kiên cố, dễ thủ khó công, không khỏi nản lòng. Lúc này, Gorkha thừa thắng xin hòa, vua Gorkha xin đầu hàng, đồng thời đem thi thể, vợ con của Chobgye Dorje và toàn bộ tài sản đã cướp được từ tu viện Tashilhunpo đến trước mặt Phúc Khang An, ngoài việc hứa sẽ không bao giờ xâm phạm biên giới nữa, còn xin được làm thuộc quốc của Đại Thanh, năm năm triều cống một lần.

Trời đã dần lạnh, gió bắc thổi qua mặt như dao cắt. Phúc Khang An vết thương chưa lành biết rằng mùa đchàng sắp đến, một khi tuyết rơi thì quân đội sẽ rất khó khăn trong việc di chuyển. Nhưng chàng trên chiến trường chưa bao giờ biết rút lui, hơn nữa lực lượng trong tay vẫn chiếm ưu thế, nếu tiếp tục chiến đấu, chưa biết kết quả sẽ ra sao. Lúc này, Hòa Lâm hiến kế, người Gorkha đã bị đánh cho tan tác, không còn dám manh động nữa, kéo dài chiến tranh chưa chắc đã tốt, ổn định tình hình Tây Tạng là việc cấp bách, khuyên Phúc Khang An nên học theo tiền lệ “ điều ước Ni Bố Sở[3] ” dưới thời Khang Hi, rút quân về nước.

Phúc Khang An suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng cũng thở dài một tiếng, đồng ý hòa giải, ra lệnh cho toàn quân rút về Tây Tạng —

Xét cho cùng, chàng cũng đã già rồi, không thể nào hành động bốc đồng như xưa nữa.

Phúc Khang An trở về Lhasa, bắt đầu xử lý các công việc ở Tây Tạng, đầu tiên là trừng phạt Chobgye Dorje – vị Phật sống thứ mười phản bội đất nước, bao vây tu viện Pelgye Ling là trụ sở chính của dòng Karma Kagyu, tịch thu toàn bộ tài sản, buộc tất cả các vị Lạt Ma trong tu viện phải chuyển sang mật tchàng Gelug, đồng thời lấy cớ Chobgye Dorje chết ở đất khách quê người và phạm trọng tội, ra lệnh bãi bỏ việc tìm kiếm hóa thân của các vị Phật sống dòng Karma Kagyu. Từ đó, dòng Karma Kagyu mũ đỏ lâu đời ở Tây Tạng biến mất tăm, không còn tồn tại nữa.

Ban Thiền Lạt Ma thứ bảy sau khi trở về Lhasa đã cho dựng bia “Đại Chiêu kỷ công bia” tại chùa Jokhang để kỷ niệm trận chiến phản công Tây Tạng, đồng thời cũng là để ghi nhớ công lao của Phúc Khang An và Càn Long.

Để Tây Tạng được ổn định lâu dài, Phúc Khang An đã cùng với Ban Thiền Lạt Ma, các vị quý tộc và các nhà sư ở cung điện Potala thảo luận và soạn thảo “Hai mươi chín điều khoản của Tây Tạng”, thiết lập chế độ rút thăm bằng bình vàng được lưu truyền cho đến ngày nay, đồng thời lần đầu tiên quy định chức vụ Trú tạng đại thần ở Tây Tạng có quyền lực tương đương với Ban Thiền Lạt Ma, tất cả các lễ hội lớn bao gồm cả lễ sắc phong Phật sống đều phải có sự tham gia của Trú tạng đại thần, tăng cường sự kiểm soát của triều đình đối với Tây Tạng, và người đầu tiên đảm nhiệm chức vụ Trú tạng đại thần chính là Hòa Lâm.

Khoác trên mình chiếc áo choàng lông cáo màu nâu sẫm, Phúc Khang An bước chậm vào chính điện của chùa Jokhang. So với cung điện Potala tráng lệ trên núi Marpo Ri, ngôi chùa Jokhang này còn lâu đời hơn cả thành phố Lhasa khiến chàng càng thêm ngưỡng mộ.

chàng đến đây một mình, ngẩng đầu nhìn bức tượng Phật uy nghiêm giữa khói hương nghi ngút, trong lòng không khỏi bồi hồi — cả đời này chàng chưa bao giờ tin vào những điều huyền bí của tôn giáo, thậm chí còn cho rằng tôn giáo chỉ là vỏ bọc của những cuộc tranh giành quyền lực — mẹ chàng tin vào Phật giáo suốt ba mươi năm, nhưng có bao giờ thực sự thoát khỏi cõi đời đâu. Nhưng lúc này, chàng lại không thể không kiềm chế sự bất cần đời của mình, không biết là vì tâm trạng lúc này, hay là vì hương thơm nghi ngút trong chính điện, hay là vì ngôi chùa này được truyền tụng là do vị công chúa thời nhà Đường mang bức tượng Thích Ca Mâu Ni lúc mười hai tuổi đến Tây Tạng và đã được khai quang, thực sự linh thiêng. Lúc này, trên vùng cao nguyên tuyết phủ này, đứng trước bức tượng Phật, chàng gần như không kiềm chế được mà quỳ xuống.

Vị Lạt Ma đang quét dọn bên cạnh hình như không biết người đàn chàng oai phong này chính là Phúc đại soái đang làm mưa làm gió ở Lhasa, vẫn miệt mài làm việc của mình, dưới hàng lông mày dài, đôi mắt kia dường như chứa đựng sự thông tuệ và thoáng đạt.

Phúc Khang An hành lễ xong liền đứng dậy, nhưng không vội vàng rời đi, mà quay người lại, chậm rãi nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, mái ngói lợp ngọc lấp lánh dưới ánh nắng, bức tường đỏ thắm, tất cả tạo nên một vẻ đẹp thiêng liêng và uy nghiêm, dường như chỉ cần hít một hơi ở đây, con người ta sẽ trở nên thanh tịnh.

Không trách mà vùng đất thanh khiết này lại có nhiều người tin vào Phật giáo, tin vào luân hồi chuyển kiếp, tin vào nhân quả.

chàng bước vào gian phụ, trong khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi này, chàng chăm chú ngắm nhìn những bức tranh Thangka trên tường, từ thời Songtsen Gampo dùng dê trắng cõng đất để xây dựng chùa Jokhang cho đến chân dung của các đời Phật sống…

“Đại soái.”

Chàng đứng thẳng người, quay lại, thấy Hòa Lâm đứng cung kính phía sau, mũ mão chỉnh tề. “Ồ…” chàng khẽ cười, “Ngươi tìm được ta ở đây cũng giỏi. Mới nhậm chức Trú Tạng đại thần, chắc hẳn ngươi còn nhiều việc phải làm.”

“Đại soái, có thánh chỉ từ kinh thành, sắp đến nơi rồi ạ.”

“Ừm, ừm.” Phúc Khang An gật đầu cho qua chuyện, tiếp tục vừa đi vừa ngắm nhìn, bỗng nhiên chàng dừng bước. Hòa Lâm không nhận ra sự khác thường của chàng, cúi đầu, lòng ngổn ngang tâm sự. Gần mười năm theo Phúc Khang An, thời gian hắn ở bên chàng thậm chí còn nhiều hơn cả thời gian chàng về kinh gặp huynh trưởng.

Có những lúc, hắn nhận ra mình thường ngẩn người nhìn bóng lưng chàng, sau những bữa tiệc mừng thắng trận, thường một mình đứng lặng lẽ bên ngoài doanh trướng, ánh mắt trống rỗng như thể đã phiêu dạt về nơi nào đó rất xa xôi – Tử Cấm Thành…

Phải, Tử Cấm Thành.

“… Đại soái, vết thương ở cánh tay còn đau không ạ?”

Phúc Khang An hoàn hồn, khẽ lắc đầu. Nam chinh bắc phạt nhiều năm, vết thương trên người nhiều vô số kể, mũi tên kia tuy hiểm ác, máu chảy như suối, nhưng may mắn là không tổn thương đến nội tạng. “Đã hơn nửa tháng rồi, không còn sao nữa.”

Hòa Lâm khẽ thở dài: “Chúng ta hành quân đuổi theo quân Gorkha, thuốc men theo người ngày càng ít, lúc rút tên trị thương cho Đại soái cũng không có thuốc tê, không biết Đại soái còn nhớ không?”

Phúc Khang An tất nhiên còn nhớ. Người Gorkha rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, mũi tên của chúng còn được thiết kế hình lục giác, một khi trúng tên, da thịt bị móc lại, đau đớn gấp mười lần mũi tên bình thường. Vị quân y lúc đó run tay run chân, sợ rằng không có thuốc tê chàng sẽ không chịu nổi. Để ổn định tinh thần quân sĩ, tuy mặt mày tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm, nhưng chàng vẫn cười nói: “Phúc mỗ tuy không dám so sánh với Quan Vũ cạo xương trị độc, nhưng chút đau đớn này cũng chẳng đáng gì, cứ việc động thủ đi.” Thế là Hòa Lâm đỡ lấy vai chàng, để vị quân y rạch thịt lấy mũi tên ra. “Rồi sao nữa?”

“Lúc mũi tên được rút ra, Đại soái đã thốt lên hai chữ, người còn nhớ không?”

Phúc Khang An khó hiểu nhìn hắn, lúc đó chàng đau đến mức gần như ngất đi, chỉ cố gắng chịu đựng thôi, lấy đâu ra sức lực để nói chuyện?

“Trong số những người có mặt lúc đó, chỉ có mạt tướng ở gần Đại soái nhất.” Hòa Lâm cười khổ, “Người đã gọi… ‘Trí Trai’.”

Phúc Khang An nhướng mày, nhìn thẳng vào hắn – nhưng không hề bối rối.

“Đại soái… Trước khi mạt tướng rời kinh đến Tây Tạng, huynh trưởng đã dặn dò – ‘Phúc Khang An dũng mãnh vô song, muốn chiến thắng không khó, chỉ sợ tâm lý muốn thắng quá mạnh, truy đuổi địch đến cùng sẽ bất lợi, vì đại cục, nên khuyên chàng ấy noi theo tiền lệ triều Khang Hi, sớm rút quân về Tây Tạng để ổn định hậu phương.’ … Lúc đó, mạt tướng còn cười huynh trưởng lo bò trắng răng, nhưng không ngờ…” Hắn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt chàng, “Huynh ấy mới là người hiểu rõ tâm ý của người nhất trên thế gian này.” Hắn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh như núi Thái Sơn của Phúc Khang An lần đầu tiên xuất hiện sự lung lay, trong đôi mắt kia dường như có ngọn lửa bùng lên, nhưng cuối cùng vẫn bị lớp băng dày bao phủ.

Bấy nhiêu năm nay, hắn không phải không hay biết chuyện giữa họ, từ ban đầu là sự kinh ngạc, bác bỏ cho đến bây giờ là sự im lặng, hắn không khỏi cảm thán, hai người này đều là nhân trung long phượng, vậy mà lại phải lòng nhau nhưng không thể đến được với nhau, không biết có thể dùng hai chữ “oan trái” để hình dung hay không.

Phúc Khang An quay người đi, không muốn để lộ sự yếu đuối của mình lúc này – Phải, Hòa Thân hiểu chàng, còn chàng thì sao? Đã bao giờ chàng thực sự cố gắng hiểu tấm lòng của y? Ngoại trừ sự trách móc, hiểu lầm và trốn tránh, bấy nhiêu năm qua, chàng còn để lại cho y gì?

Nhưng có thể sao? Đứng trên sự thịnh suy của gia tộc và sinh mạng của người thân, chàng còn tư cách và dũng khí để yêu một người đàn chàng mà mình đã lỡ mất hai mươi năm hay sao?!

Đôi mắt chàng cay xè, cảm giác mà đã lâu rồi chàng không còn, chàng hít hít mũi, nhưng nhận ra mình không thể khóc được nữa. Trong cơn bàng hoàng, chàng lại nhìn về phía bức tranh Thangka khiến chàng dừng bước kia, ở một góc khuất, người ta đã dùng chữ Tây Tạng để viết một bài thơ ngắn:

“Nàng gặp ta, hay không gặp ta

Ta vẫn nơi đây

Không vui, cũng không buồn

Nàng nhớ ta, hay không nhớ ta

Tình vẫn nơi đây

Không đến, cũng chẳng đi

Nàng yêu ta, hay không yêu ta

Yêu vẫn nơi đây

Không tăng, không giảm

Nàng theo ta, hay không theo ta

Tay ta vẫn trong tay nàng

Mãi không buông

Hãy sà vào lòng ta

Hoặc là, cho ta một chỗ trong trái tim nàng

Yên bình yêu nhau

Trong niềm vui thầm lặng”

Trái tim chàng như vỡ vụn, những mảnh vỡ lặng lẽ rơi trên dòng thời gian tươi đẹp nhưng lại đầy oan trái của hai người.

“Đại soái… hãy trở về kinh thành đi — hai người, đã chịu đựng quá nhiều rồi.”

Đầu năm Càn Long thứ năm mươi sáu, Phúc Khang An bình định Gorkha, được phong làm Quận vương, khải hoàn trở về kinh thành — trở thành người đầu tiên có công thần được phong vương kể từ khi nhà Thanh nhập quan hơn một trăm năm qua.[1] Nay là Nepal

[2] Nay là thủ đô Kathmandu của Nepal

[3] Điều ước Nerchinsk năm 1689 (tiếng Nga: Нерчинский договор) hay điều ước Ni Bố Sở (tiếng Trung: 尼布楚條約; bính âm: Níbùchǔ Tiáoyuē, âm Hán Việt: Ni Bố Sở điều ước) là thỏa thuận đầu tiên giữa Nga và Trung Quốc. Người Nga đã “từ bỏ” khu vực từ phía bắc sông Amur (Hắc Long Giang) cho đến dãy núi Stanovoy (Ngoại Hưng An Lĩnh) và giữ khu vực giữa sông Argun (Ngạch Nhĩ Cổ Nạp hà) và hồ Baikal (Hãn Hải/Bắc Hải). Biên giới giữa hai đế quốc nằm dọc theo sông Argun và dãy núi Stanovoy cho đến vụ thôn tính Amur vào năm 1860.
Bình Luận (0)
Comment