Một Đời Một Kiếp Chỉ Thương Một Người

Chương 23


Mạc Tư Lăng vừa thấy hành động tránh né của cô thì khó hiểu.

Diệp Ly Lạc hôm nay bị làm sao vậy? Bình thường cô thấy anh khuôn mặt đã chẳng nhịn được tươi cười chủ động đến gần nhưng vì sao hiện tại cô lại lùi bước.
"Lạc Lạc có phải em khó chịu ở đâu không? Anh có mang theo một ít đồ mà em thích ăn đến cho em đây."
Anh ta vẫn tươi cười lấy hộp đồ trong tay mình ra, bên trong bay ra hương thơm ngào ngạt.
"Đây là vị trà sữa em rất thích uống này, còn đây là KFC anh đã cố tình xếp hàng ở nhà cô Tư trước cổng trường cũ để mua cho em đấy."
Diệp Ly Lạc nhăn mặt, cái tên này lẽ nào thật tâm với mình sao?
Nhưng đáng tiếc tiểu thư Diệp gia hết lòng yêu anh, còn Đông Vũ công chúa đối anh không chút tình cảm.
"Mạc Tư Lăng..."
"Lạc Lạc, em muốn nói gì sao? Có phải chuyện ly hôn..." Mạc Tư Lạc quay đầu ngữ khí thăm dò.
Trong lòng Diệp Ly Lạc cười lạnh.

Mạc Tư Lăng anh lộ tẩy rồi nhé.


Giờ cô có thể chắc chắn cái tên Mạc Tư Lăng này chẳng phải loại tốt đẹp gì rồi.
Có người nào lại xúi người mình yêu ly hôn với chồng đâu cơ chứ.

Cho dù có thật lòng là yêu hay không, bản thân Diệp Ly Lạc đều chắc chắn như vậy.
Cô lạnh lùng:
"Mạc Tư Lăng, lần sau anh hãy chú ý cách xưng hô của mình một chút.

Hiện giờ tôi là Lục Thiếu phu nhân." Cô nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng, Mạc Tư Lăng nghe thật chói tai.
Anh ngây người ra nhìn cô.
"Lạc Lạc, em đang nói cái gì vậy?"
Cho dù là trong quá khứ trước giờ anh cũng chưa từng nghe qua ngữ khí lạnh nhạt này của Diệp Ly Lạc.
Không phải cô ta yêu anh lắm sao? Thậm chí ngay cả khi lấy chồng rồi vẫn âm thầm đến gặp anh.

Cô còn hứa sẽ nhanh chóng ly hôn để được sống chung với anh.
Tình cảm chân thành trong ánh mắt của cô nhìn anh, anh tin nó là thật lòng.

Nhưng hôm nay, vẫn là ánh mắt ấy, chỉ là bên trong chẳng có một tia tình ý ái mộ nào cả.
"Bây giờ tôi đã là vợ của Lục Thẩm Quân, anh ấy là chồng của tôi.

Bất kể trước đây xảy ra chuyện gì, tất cả đều đã là quá khứ, kể cả mối quan hệ của tôi với anh."
Cô thẳng thắn nói.

Dù sao Lục Thẩm Quân là người tốt, cô dù không yêu nhưng cũng sẽ không làm chuyện bỉ ổi qua lại với người đàn ông khác khi bản thân là vợ của anh.
Bất kể trước đây Diệp Ly Lạc từng yêu Mạc Tư Lăng thế nào, cũng bất kể Mạc Tư Lăng đã hi sinh cho Diệp Ly Lạc ra sao...!thì bây giờ nên nói rõ tất cả, phân rõ giới hạn là tốt nhất.
Vẻ mặt lạnh lùng kia của Diệp Ly Lạc không khỏi k1ch thích sự kiêu ngạo trong Mạc Tư Lăng.
Anh đích thân đi mua đồ cho cô ta bồi bổ vậy mà cô ta lại dám nói như vậy với anh.


Lẽ nào anh chấp nhận để công sức lâu nay của mình đổ sông đổ bể hay sao?
Anh không tin, sao Diệp Ly Lạc có thể rời xa anh được cơ chứ? Cô ta yêu anh vậy cơ mà, cô ta có thể vì anh mà cãi nhau với gia đình với Lục Thẩm Quân, cho dù thế nào anh cũng không tin.

"Lạc Lạc, em bình tĩnh đã..."
Không để cho ang kịp nói, Diệp Ly Lạc đã quay đầu:
"Tôi đang rất bình tĩnh, anh Mạc hãy cầm hết đồ của mình về đi."
"Anh Mạc" hai chữ nói ra lãnh đạm, lạnh nhạt.

Mạc Tư Lăng không thể tin được nhìn cô.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thái độ hôm nay của Diệp Ly Lạc là sao? Hay là cô ta đã phát hiện ra...!anh muốn lừa cô ta rồi? Không đúng, chuyện này cô làm sao biết được.

Vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Anh không tin đang yên đang lành một người lại có thể thay lòng đổi dạ nhanh như thế.
"Được rồi, lần sau anh sẽ đến, em nhất định phải ăn uống đoàng hoàng đừng để mình bị ốm nữa, thân thể em vốn đã không khỏe rồi." Anh thu dọn đồ đạc lại, giọng nói quan tâm lại có chút mất mát buồn rầu.
Diệp Ly Lạc tin chắc nếu là thân chủ nhất định cô ấy sẽ mềm lòng mà chạy đến ôm lấy xin lỗi Mạc Tư Lăng cho mà xem.
Nhưng Diệp Ly Lạc không làm vậy, cô vẫn đứng im:
"Tôi không khỏe đã có chồng tôi chăm sóc, cảm ơn anh Mạc đã quan tâm."
Mạc Tư Lăng khựng lại, thật sự nghi ngờ người trước mắt rốt cuộc có phải Diệp Ly Lạc mà anh biết không.


Diệp Ly Lạc trước đây chán ghét Lục Thẩm Quân vô cùng, chỉ hận không thể ly hôn với anh ta ngay lập tức, nhưng hôm nay vì sao cô ở trước mặt anh lại thân thiết gọi anh ta là "chồng".
Bản thân Mạc Tư Lăng biết mình không hề thật lòng yêu Diệp Ly Lạc, thậm chí còn muốn lợi dụng cô.

Nhưng khi nghe thấy cô gọi người đàn ông khác thân thiết là chồng trước mặt mình anh lại có chút tức giận.
Mạc Tư Lăng cắn răng, thầm căm hận.
"Vậy anh về đây, còn chỗ này..."
"Anh cầm về luôn đi." Đối với đồ của Mạc Tư Lăng mua, cô thẳng thừng từ chối.
Mạc Tư Lăng vẫn nhẫn nhịn, nuốt cơn giận muốn phát tác vào trong lòng, bước ra bên ngoài.
Nếu đây không phải Lục gia, anh nhất định sẽ...
Ra đến cửa vừa đúng lúc Mạc Tư Lăng chạm phải một bóng dáng cao lớn.
Đang tức giận, anh ta định chửi thề nhưng khi vừa nhìn thấy mặt đối phương, vẻ mặt Mạc Tư Lăng như cắt không còn giọt máu.
"Lục...!Lục tổng!"

Bình Luận (0)
Comment