Một Đời Một Kiếp Chỉ Thương Một Người

Chương 74


Hôm đó là một ngày thời tiết thuận lợi, ánh nắng vàng nhạt nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa sổ đậu trên hàng mi cong cong của người phụ nữ trẻ tuổi.
Ánh nắng nhảy nhót xuống từng thớ da như phát sáng.

Lục Thẩm Quân nhìn người con gái đang ngủ say, khuôn mặt bình yên hơn bao giờ hết.
Vốn muốn định đánh thức cô nhưng nhìn cô đang say giấc ngon lành cuối cùng lại thôi.
Anh ra ngoài làm bữa sáng thì lúc này Diệp Ly Lạc cũng đã dậy.

Nhẹ trao đổi ánh mắt trìu mến cô hôn môi anh rồi nũng nịu trong lòng anh như đứa trẻ.
Người làm trong nhà nhìn cảnh này đã quen cũng thập phần hâm mộ không khí hạnh phúc giữa hai người.
"Chồng à, hôm nay em muốn đi xem phim." Giọng nói Diệp Ly Lạc mềm nhẹ làm trái tim Lục Thẩm Quân muốn tan chảy, chẳng sợ cả thế giới quay lưng anh chỉ cần người con gái trong lòng vui vẻ.
"Được." Anh lái xe chở cô vợ mình đến một rạp chiếu phim.
Hai người cùng đeo khẩu trang, nắm lấy tay nhau như những cặp đôi bình thường mua vé vào rạp chiếu.
Cả buổi xem phim ánh mắt Diệp Ly Lạc nhìn màn hình lớn trước mặt, còn Lục Thẩm Quân lại chỉ nhìn cô.
Anh muốn ghim sâu hình bóng cô vào trong đầu.


Anh giống như một người bạn trai bình thường đút bỏng ngô cho bạn gái mình ăn.
Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, nhìn ánh mắt vợ mình tràn ngập hạnh phúc anh cũng cảm thấy hạnh phúc theo, có lẽ đây là ngày hạnh phúc nhất của anh khi được cùng người mình thương đi hẹn hò xem phim như các cặp đôi khác.
Nếu như ông trời cho thời gian dừng lại ở giây phút này anh cũng đồng ý vì bên cạnh anh giờ đã có người anh yêu nhất trên đời.
Xem xong phim nhìn cái bộ dáng thỏa mãn vui sướng của cô ngồi trong xe anh không nhịn được mà hôn cô một cái.

Một nụ hôn sâu dường như trước giờ chưa từng có.
Diệp Ly Lạc ban đầu còn như bị điện giật ngơ ngác nhìn anh rồi sau đó lại cũng không từ chối nụ hôn này.

Cô vòng tay ôm lấy vòng eo anh, ngực phập phồng, môi lưỡi không ngừng quấn quýt.
Mãi sau mới buông ra, Diệp Ly Lạc thở hồng hộc sắc mặt đỏ bừng.

Chết tiệt, cô điên rồi! Cái bộ dáng vừa rồi của cô, nghĩ lại mà thấy xấu hổ quá đi mất!
Lục Thầm Quân không nhịn được cười ôm cô vào lòng:
"Có gì mà xấu hổ chứ?"
"Anh thì biết gì." Cô hừ nhẹ vùi đầu vào ngực anh.
Cả hai không ai nói gì nữa, trong xe yên tĩnh nhưng không khí hài hòa.

Mãi sau Lục Thẩm Quân mới lên tiếng.
"Tiểu Lạc, anh yêu em."
Trái tim Diệp Ly Lạc bỗng nảy lên như muốn chui ra khỏi nồng ngực.
Cô kinh ngạc đến không thốt ra lời.

Đây...!đây có được coi là tỏ tình không? Là Lục Thẩm Quân tỏ tình cô sao? Bỗng nhiên trong lòng cô có một cảm giác khó diễn tả, không thể gọi tên, cô không biết đáp lại anh lời gì.

Trầm mặc.
"Tiểu Lạc anh không biết từ khi nào trong lòng anh, em đã được đặt ở một vị trí đặc biệt.


Lúc đầu anh không tin nhưng anh Ngôn nói đó là yêu.

Em tin không, tin anh yêu em không?"
Nếu như có một người đàn ông hỏi bạn câu này, bạn sẽ trả lời như thế nào? Tin? Hay không tin?
Cô biết trái tim mình đã đập loạn, cô biết lời anh nói đã chạm tới đáy lòng cô, cô đủ khả năng để nhìn thấu con tim mình, cô biết trong lòng cô có anh.
"Em tin."
......................
Một tuần sau lễ mừng thợ Diệp lão gia- Diệp Vân Thiên diễn ra.
Diệp gia ở thành phố S này cũng được coi là gia tộc lớn có tầm ảng hưởng vì vậy những vị khách hôm nay được mời đều là những người quyền quý có địa vị cao trong xã hội.
Bên ngoài đã có hơn trăm chiếc xe sang trọng đến, đủ thấy được tầm ảnh hưởng của Diệp gia trong mắt những người quyền quý.
Diệp Di Nguyệt đứng trong đám tiểu thư hôm nay cực kì nổi bật.

Cô ta mặc một bộ váy trễ vai lộ ra làn da trắng như tuyết, xương quai xanh tinh xảo khiến nhiều ánh mắt nhìn đến đều thèm rỏ rãi.

Khuôn mặt Diệp Di Nguyệt vốn đã xinh đẹp nay trang điểm càng thêm phần quyến rũ mê người.

Cho dù đứng trong một đám thiên nga nhưng cô ta vẫn cứ tỏa sáng khiến người ta phải ghen tị.
Bạn thân của Diệp Di Nguyệt là Liên Thu Thủy thấy ánh mắt Diệp Di Nguyệt vẫn thỉnh thoáng liếc qua phía cửa không nhịn được hỏi:
"Cậu đang đợi ai sao?"

Câu nói của Liên Thu Thủy kéo tâm tư của Diệp Di Nguyệt trở lại thực tại.

Cô ta mỉm cười, nụ cười vừa xuất hiện khiến cho cảnh vật xung quanh dường như trở lên mờ nhạt.
"Mình chỉ đang xem chị gái khi nào thì đến."
"Diệp Ly Lạc sao? Cô ta cũng đến?"
Liên Thu Thủy kinh ngạc bật thốt.

Nghĩ đến người phụ nữ kia sắc mặt cô ta bỗng trở lên khó chịu.
"Hừ loại đàn bà đó cướp người Lục tổng của cậu mà cậu vẫn có thể gọi cô ta là chị, cậu quá hiền lành rồi đó."
Diệp Di Nguyệt nhíu mày ra hiệu cho Liên Thu Thủy nói nhỏ lại.
"Cậu đừng nói thế, chị ấy không phải người như vậy."
"Đến nước này rồi mà cậu còn bênh vực cho cô ta.

Loại người vô liêm sỉ đó vốn không xứng."

Bình Luận (0)
Comment