Một Đời Một Kiếp Quá Xa Xôi

Chương 43


Mặc dù kết quả này không làm Hà Vân bất ngờ, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khó tin vô cùng.

Huyền Vũ đại diện cho tứ tượng của Trung Quốc, là một trong 4 chiếc chìa khóa để mở ra một kho chứa vũ khí hạt nhân đồ sộ mà tất cả các tổ chức đều muốn có được, hóa ra lại là một vật tầm thường ở trên cổ cô bao lâu nay.
Nói như vậy, chắc hẳn cha mẹ cô bị người ta sát hại chính là vì sợi dây chuyền Huyền Vũ này.

Cô cau mày ngước lên nhìn Tô Vũ Phong, anh cũng cúi đầu nhìn cô, trong lúc cả hai đang không biết mình nên nói gì thì giọng Minh Trạch qua loa điện thoại lại tiếp tục vọng đến: “Đại ca, bọn em nãy giờ vẫn đang đợi anh, anh quay lại luôn chứ?”.
Tô Vũ Phong lúc này mới khôi phục trạng thái, lạnh nhạt ừ một tiếng: “Vài phút nữa quay lại ngay”.
“Vâng”.
Sau khi cúp điện thoại, hai người không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa, chỉ có Hà Vân thấy anh chuẩn bị rời khỏi phòng nên mới hỏi: “Khuya rồi, anh không tranh thủ chợp mắt một lúc sao?”.
“Anh phải xuống kiểm tra một chút”.

Tô Vũ Phong kéo cô đi vào bên trong phòng ngủ, khẽ nói: “Ổ khóa tứ tượng thiết kế rất cẩn mật, chỉ cần sai một ly là sẽ khởi động hệ thống báo động.

Thời gian đến Atlantic không còn nhiều, mọi người đều phải tranh thủ làm việc.

Em cứ ngủ đi, lát nữa anh sẽ về”
“Em ngủ một giấc rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, để em pha cho mọi người một cốc café”.
Vì Hà Vân kiên quyết như vậy nên Tô Vũ Phong cũng không cản nổi cô, đành phải để mặc Hà Vân muốn làm gì thì làm.

Hà Vân loay hoay xuống bếp pha cafe, lúc bưng khay đồ uống vào, nhìn thời gian cũng đã hơn bốn giờ sáng, vậy mà Tô Vũ Phong, Long, Trạch, cùng với vài người đàn em thân tín nữa vẫn miệt mài ngồi trong phòng làm việc.
Trên màn hình máy tính là hình ảnh của mặt sợi dây chuyền khi được phóng to, Minh Trạch thì đang đeo kính phóng đại chuyên dụng để quan sát tỉ mỉ từng chi tiết của Huyền Vũ, bên cạnh có hai kệ pha lê đựng hai đồ vật có kích thước tương đương với mặt dây chuyền của cô, một vật hình tròn, bên trong những mảnh kim loại màu xanh ghép lại thành một con rồng, một vật hình lục giác, bên trong có kim loại màu trắng ghép lại thành một con hổ.
Nếu Hà Vân đoán không nhầm, đây chính là Thanh Long và Bạch Hổ.
“Mọi người uống café đi”.

Hà Vân đi vào bên trong, đặt khay café xuống bàn rồi lên tiếng gọi: “Vẫn đang còn nóng, uống vào cho tỉnh táo còn làm việc”.
Mấy người đàn ông đang tập trung, khi nghe thấy hai chữ café thì ánh mắt bất chợt sáng lên, vội vàng chạy lại cười toe cười toét: “Chị dâu, còn mang cả đồ ăn đến nữa à? Nhắc mới nhớ, bụng em đang đói rỗng tuếch rồi đây này”.
“Nghe anh Phong nói mọi người bận rộn nên tôi lấy trộm ít bánh ngọt ở nhà bếp mang lên đấy.

Mọi người ăn đi”.
“Cảm ơn chị dâu”.
Để tiết kiệm thời gian, mấy người đàn ông vội vã chia nhau mấy chiếc bánh, mỗi người ôm một ly café về chỗ, vừa ăn vừa làm.

Hà Vân thấy mọi người ăn uống vội vàng mới nói: “Mọi người ăn từ từ, còn nhiều bánh lắm, lát nữa tôi làm thêm rồi mang vào”.
“Thế thì tốt quá”.


Long nhồm nhoàm một chiếc bánh ngọt to, hai tay liên tục kẻ vẽ gì đó trên bản đồ ở máy tính, lát sau lại thấy Hà Vân lúi húi dọn dẹp khay thức ăn một mình nên đành áy náy lên tiếng: “Chị dâu đừng giận nhé.

Thời gian này tất cả mọi người phải tranh thủ để sớm đến Atlantic ngày nào tốt ngày ấy.

Ngay cả ăn cũng phải vội vàng đó”.
“Không sao”.

Hà Vân mỉm cười, bàn tay nhanh chóng để dành riêng một chiếc bánh ngọt và một ly café lên bàn của Tô Vũ Phong.

Ban nãy khi cô vừa vào không lâu, anh nói phải xuống hầm xem xét lô vũ khí ở dưới đó, hiện tại vẫn chưa quay về: “Mọi người phải đi gấp trong vài ngày tới à?”.
Minh Trạch gật gù: “Vâng, tin tức chú Ba mất sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra ngoài thioi.

Trước nay lãnh đạo tổ chức ở Atlantic biết chú Ba là người giữ Chu Tước.

Nếu giờ người giữ không còn, vật sẽ đổi chủ.

Lúc đó đám người kia chắc chắn sẽ sợ tứ tượng bị gom chung một chỗ, cho nên chắc sẽ gia cố lại nhà máy ngay thôi”.
Long bổ sung thêm: “Đợi đến khi nhà máy được gia cố xong xuôi, đường đến Atlantic còn gian nan hơn nữa.

Chị dâu, thế nên mới phải vội vàng đấy”.
Thì ra là vậy, cách đây vài ngày, Tô Vũ Phong còn nói sẽ ở lại hòn đảo nhỏ kia rong chơi một thời gian, nhưng kể từ sau tang lễ của chú Ba, mọi việc đã hoàn toàn thay đổi.

Bây giờ nghe Long và Minh Trạch nói vậy mới biết, hóa ra vì sợ tin tức đó lọt ra ngoài sẽ làm bứt dây động rừng, khiến đám lãnh đạo nhà máy đó nảy sinh tâm lý đề phòng, cho nên mới phải sớm lên đường như vậy.

Thông suốt được vấn đề này, Hà Vân càng cảm thấy lo lắng cho mọi người nhiều hơn, nhưng chẳng có cách nào, chỉ có thể loay hoay nấu mấy món ăn ngon cho mấy người đàn ông có sức làm việc.
Đến gần sáng, Tô Vũ Phong từ kho vũ khí quay về thấy Hà Vân vẫn còn chưa ngủ, cuối cùng đành hạ lệnh cho tất cả mọi người tạm dừng làm việc, sau đó mới kéo cô về phòng nghỉ ngơi.
Để tiết kiệm thời gian, cô cũng không hỏi thêm anh gì nhiều, leo lên giường liền chui thẳng vào lòng Tô Vũ Phong nhắm mắt ngủ liền một mạch đến khi trời sáng.

Hà Vân cứ nghĩ khi tỉnh dậy sẽ không thấy anh đâu nữa, nhưng mở mắt ra vẫn thấy Tô Vũ Phong đang nằm bên cạnh mình.

Hình như anh đã dậy rất lâu rồi, nhưng không đánh thức cô.
“Dậy rồi à?”.
“Sáng nay anh không bận việc à?”.

Cô ngơ ngác nhìn Tô Vũ Phong, lại nhìn đồng hồ, thời gian hiện tại đã là hơn 7 rưỡi sáng, với cường độ công việc bận như hiện tại, lẽ ra anh phải xuống giường từ lâu rồi.
“Ngủ muộn một chút cũng không sao”.


Tô Vũ Phong khẽ cười: “Em cứ ngủ thêm đi”
“Em ngủ đủ rồi, để em dậy làm đồ ăn cho mọi người”.

Hà Vân nói xong, lại chống tay định ngồi dậy, nhưng còn chưa trèo được xuống giường thì đã bị một bàn tay lớn kéo lại:
“Những việc này em không cần làm, bọn Minh Trạch tự làm được rồi.

Cứ nghỉ ngơi đi”.
“Mấy người đàn ông các anh sao nấu ngon bằng phụ nữ bọn em được chứ? Để em nấu, em làm một tý là xong thôi”.
“Có phục vụ đồ ăn riêng không?”.

Hà Vân nằm trong lòng anh, ngơ ngơ ngác ngác đáp: “Anh muốn ăn gì? Để em làm cho anh”.
“Ăn em được không?”
“Á...”
Nói xong lời này, bàn tay lớn của Tô Vũ Phong đã nhanh chóng luồn vào trong áo Hà Vân, đặt ở ngay đỉnh đồi cao vút của cô, mạnh mẽ nhào nặn, khiến toàn thân Hà Vân ngay lập tức như bị điện giât.

Cô chẳng kịp phản ứng đã thấy cả người đã mềm nhũn trong tay anh, miệng cũng không nhịn được, bật ra những tiếng rên rỉ yêu kiều say lòng người.

Tô Vũ Phong bị kích thích xúc giác lẫn thính giác, liền cảm thấy cả người khô nóng, bờ môi mềm mại của anh nhanh chóng phủ xuống, ngậm hết những âm thanh ngọt nào của cô.

Cả người Hà Vân phút chốc run rẩy đến mức không tự chủ, cánh tay vòng lên, ôm chặt lấy cổ Tô Vũ Phong.

Buổi sáng sớm mọi vật ở Vân Sơn đều thanh bình và tĩnh lặng, ngay cả không khí bên ngoài cũng rất trong lành.

Tuy nhiên ở trên giường thì lại có hai cơ thể nóng rẫy như lửa quấn chặt lấy nhau.

Hà Vân vừa hôn vừa lôi kéo thắt lưng áo ngủ của Tô Vũ Phong, mà anh thì cũng không đủ kiên nhẫn cởi từng món đồ trên người cô, liền thẳng tay xé một đường.

Khi cơ thể trắng ngần của người con gái ấy hiện ra trước mắt anh, Tô Vũ Phong không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Anh vốn định kiên nhẫn làm từng bước, nhưng Hà Vân còn nôn nóng hơn anh, khi Tô Vũ Phong còn chưa kịp làm gì thì cô đã lật người anh xuống, ngồi ngang lên bụng anh: “Không cho anh ăn em”.
Ánh mắt chỉ còn một chút tia sáng của Tô Vũ Phong lập tức tắt ngấm, toàn bộ tri giác, xúc giác và linh hồn anh đều đặt lên người phụ nữ bên trên.

Giọng Tô Vũ Phong khàn đặc: “Tại sao thế?”

Hà Vân khẽ cười, cắn răng ấn hông xuống, một thứ cảm giác đau đớn như bị xuyên qua xen lẫn với khoái cảm như thác lũ ập đến khiến toàn thân cô căng cứng, đê mê không thể nói được nên lời.
Hà Vân run rẩy một lúc mới có thể đáp: “Em… ăn anh”.
Tô Vũ Phong cảm thấy đầu óc mình gần như nổ tung, máu trong huyết quản sôi trào, cổ họng khô khốc.

Anh ôm chặt lấy cô, hơi thở hỗn loạn hòa quyện với hơi thở của Hà Vân: “Hôm nay để em ăn cho no thì thôi”.
“Cái này còn phải xem sức khỏe của đại ca Uy Việt đến đâu”.
Tô Vũ Phong cong môi: “Từ từ chứng minh cho em biết”.

Dứt lời, anh không đợi Hà Vân đáp liền nhanh chóng luật động, từng đợt tấn công như vũ bão dội đến liên tiếp khiến cơ thể nhỏ nhắn trên người anh lắc lư kịch liệt.

Tô Vũ Phong nhìn Hà Vân một cách say mê, lần đầu tiên anh cảm thấy cuộc đời này của mình có lẽ đã xong rồi.

Anh yêu người phụ nữ này, từ cơ thể đến trái tim đều yêu đến mức không muốn xa rời, không nỡ dứt bỏ, dù phiêu bạt đến phương trời nào cũng muốn mang theo Hà Vân, không cách xa nửa bước, khăng khít giống hệt giờ phút này…
Ánh nắng bên ngoài Vân Sơn càng lúc càng chan hòa, hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi, trái tim chung một nhịp đập.

Rất lâu, rất lâu sau, quá trình khiến người ta sa chân lạc lối ấy mới kết thúc.
Hà Vân rút cuộc cũng được vị đại ca nào đó chứng minh cho cô biết, sức khỏe của anh không những rất tốt, mà còn vô cùng mạnh mẽ, phục vụ cô cũng rất tận tâm tận lực, khiến cô được ăn no say một trận, xấu hổ nói không nên lời.

Đáng tiếc, thời gian ngọt ngào của hai người không thể kéo dài lâu, Tô Vũ Phong còn bận rộn công việc nên tắm rửa xong xuôi đã vội vã rời đi, trước khi ra khỏi phòng còn khẽ hôn lên trán Hà Vân, bảo cô ngủ thêm một chút.

Nhưng cô làm sao có tâm trạng để ngủ nữa? Hưởng thụ xong rồi cũng đến lúc phải làm việc thôi.
Cho nên, sau khi anh đi, Hà Vân cũng nhanh chóng sửa soạn quần áo rồi xuống nhà làm đồ ăn cho mọi người.

Minh Trạch đi vào bếp pha café thấy cô đang lúi húi nấu đồ ăn, ánh mắt liền hiện lên vẻ mờ ám: “Chị dâu, ngủ dậy ‘sớm’ thế?”.
10 giờ sáng mà cậu ta còn nói là sớm, Hà Vân biết thừa Minh Trạch muốn trêu chọc mình, trong lòng rõ ràng cảm thấy xấu hổ nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ: “Vì tối qua bận làm đồ ăn cho mọi người nên sáng nay mới ngủ muộn đấy.

Mọi người đang làm việc rồi hả? Đã đói chưa?”.
“Đói rồi, đói rồi.

Chị dâu nấu món gì mà thơm thế?”.
“Thịt bò xào hành tây, món này dễ ăn lắm, tôi nấu món này ngon nhất đấy”.
“Vậy à?”.

Minh Trạch nham nhở uống một ngụm café: “Chị dâu, bạn của chị, bác sĩ Phương ấy… cô ấy thích cái gì nhất?”
“Hả? Sao tự nhiên lại hỏi như thế?”.

Hà Vân nói đến đây mới chợt nhận ra thái độ của Minh Trạch có gì đó không đúng, cứ lúng túng gãi đầu gãi tai.

Bộ dạng này, không phải lưu manh làm việc xấu thì chắc chắn là đang yêu rồi: “Đừng nói với tôi là cậu đang để ý bác sĩ Phương đấy nhé?”
“Không được hả chị dâu?”
“Được chứ.


Cô ấy là một cô gái rất tốt mà”.
“Tôi cũng biết cô ấy là cô gái tốt”.

Minh Trạch nén tiếng thở dài trong lòng, anh ta thực sự rất thích Phương Vy, nhưng sau đêm điên cuồng kia, anh ta lại vô cùng ân hận, cũng không dám liên lạc với cô.

Không phải Minh Trạch ân hận vì đã làm ra chuyện đó với Phương Vy, mà là sợ sau này không thể chịu trách nhiệm với cô nữa.

Tuy nhiên, chuyện đã xảy ra cũng chẳng thể vãn hồi, cho nên Minh Trạch mới muốn tặng Phương Vy một món quà, để sau này nếu anh có không thể trở về, món quà ấy coi như bù đắp cho cô…
Minh Trạch gượng gạo cười: “Chị dâu, chị biết mà, bọn tôi sống một cuộc đời nay sống mai c.hế.t, cũng chẳng biết tương lai sẽ ra sao.

Cô ấy có tốt đến mấy thì tôi tạm thời cũng không thể ở bên cạnh được.

Chị dâu, tôi chỉ muốn tặng bác sĩ Vy một món quà, để cô ấy có thể nhớ đến tôi”.
Hà Vân nhìn Minh Trạch thật lâu, cuối cùng mới hiểu ra tại sao trước đây Tô Vũ Phong lại nhất quyết không đụng vào cô.

Có lẽ, anh cũng sợ không quay về được nữa, mọi chuyện tốt đẹp đã qua sẽ khiến Hà Vân không thể nào bước qua được.
Sau cùng, cô thở dài một tiếng: “Tôi nghĩ món quà mà cô ấy thích nhất chỉ là một tình cảm đẹp mà thôi.

Nếu cậu muốn tặng thì giữ mạng sống quay về”.
“Tôi cũng rất muốn vậy, nhưng cuộc đời mà, đâu phải cứ muốn là được đâu”.

Minh Trạch cười: “Để tôi tặng cô ấy một viên kim cương vậy, kim cương cứng như thế, nếu một ngày tôi không trở về, cô ấy có ghét tôi đem ném cũng không vỡ được”.
Hà Vân cũng cười, cô cúi đầu xào thịt bò nóng trong chảo, giọng nói nhẹ tênh đáp: “Vậy cũng được”.
Sau khi Minh Trạch cầm cốc café quay về phòng làm việc, Long cũng đã vẽ xong bản đồ vị trí của nhà máy ở Atlantic, những vũ khí cần thiết mang đi cũng đã vận chuyển về kho xong xuôi, nhưng Tô Vũ Phong dường như vẫn chờ đợi gì đó nên chưa quyết định thời gian xuất phát.
Khi đồng hồ điểm 11h30 trưa, điện thoại của Tô Vũ Phong có người gọi điện thoại đến, anh không nghe trong phòng mà ra ngoài nhận cuộc gọi.

Một lúc sau đi vào, Tô Vũ Phong mới gọi Minh Trạch:
“Trạch”.
“Vâng, đại ca”.

Cậu ta đang chăm chú sắp xếp lại Thanh Long, Bạch Hổ và Huyền Vũ một lần nữa, khi nghe Tô Vũ Phong gọi thì lập tức đứng phắt dậy.
“Gọi điện thoại cho Lâm Cảnh Kỳ, nói với hắn, giữa trưa ngày mai gặp ở Atlantic”.
Lời nói này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả Hà Vân vừa bê khay đồ uống vào.

Long đặt bản đồ xuống bàn, cau mày nói:
“Đại ca, đã quyết định ngày mai đến Atlantic?”
Tô Vũ Phong gật đầu: “Ăn trưa xong bắt đầu chuẩn bị, đêm ngày hôm nay lên đường”.

“Rõ”..

Bình Luận (0)
Comment