Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Chương 11

Dấu chấm than của Bánh bao nhân trứng sữa gửi đến quá nhanh, di động của Phó Chân đã lớn tuổi, có chút phản ứng không kịp, một lát sau mới đem toàn bộ dấu chấm than của bánh bao nhân trứng sữa gửi sang, sau đó lại gửi tới một đống lớn câu gào thét.

[ a a a a thần tiên thái thái a tôi muốn khóc ]

[ tôi vừa rồi liếm bình liếm năm phút đồng hồ a ]

[ Nãi Hoàng cp của chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi, mẹ ơi con muốn khóc ]

……

Phó Chân nhìn những chữ này có chút dở khóc dở cười.

[ còn cần sửa chỗ nào nữa không? ]

[ không cần sửa nữa đâu thái thái, tôi yêu bạn muốn chết ]

Bản phác thảo mà Phó Chân vừa gửi, là tấm mà nàng vừa lòng nhất trong mấy năm nay, nhóm họa sĩ mà nàng đặt phác thảo lúc trước căn bản không có xem qua 《 Sa Châu ký sự 》, có nhiều người xem qua nhưng lại không thích Nãi Hoàng cp, có hoạ sĩ lại vẽ không tốt, dù sao vẽ như thế nào cũng cho ra cảm giác là kém một chút.

Nhưng bức phác thảo này của Giản Mân lại không thế, làm nàng có cảm giác không phải là người khác vẽ mà do chính tác giả vẽ ra, bánh bao nhân trứng sữa ôm nhấc phải thảo này hưng phấn đến ngủ không yên, hiện tại chỉ hy vọng trình độ tô màu của thái thái có thể xuất sắc như vẽ phác thảo.

Nghĩ đến đây, bánh bao nhân trứng sữa lại điểm vào weibo của Phó Chân, nhìn thoáng qua album, sau đó nàng thất vọng phát hiện trong album của hắn toàn bộ đều là sơ đồ phác thảo, không có cái nào được tô màu, vị thần tiên thái thái này không phải là mới học tô màu đi.

Bất quá 150 đồng mua một bức phác thảo như vậy, bánh bao nhân trứng sữa cũng cảm thấy đáng giá.

Nhớ tới sáng hôm nay nhóm chị em nói đầu mình bị nước vào mới có thể tìm một cái họa sĩ vô danh đến đặt phác thảo, bánh bao nhân trứng sữa lập tức đem tấm phác thảo mình mới nhận được gửi lên nhóm chị em, sau đó lẳng lặng chờ đợi thanh âm sùng bái của nhóm chị em.

Nhưng mà ý nghĩ của nhóm chị em hoàn toàn chạy trật.

[ tường vi đại đại thật là quá lợi hại ]

[ là Nãi Hoàng trong lòng tôi, khóc khóc ]

[ 1000 đồng này tiêu pha không phí, tôi tuyên bố năm nay Nãi Hoàng chiếm vị tria thứ nhất ]

[ cảm giác không quá giống phong cách của Tường Vi, nhìn kĩ thì có chút giống nguyên tác, Tường Vi lại xấu tính rồi ]

……

Nhìn đến nhóm chị em đều cam chịu bức họa này do Tường Vi vẽ, bánh bao nhân trứng sữa không thể không chạy nhanh làm sáng tỏ.

[ đây là Giản Mân thái thái vẽ ]

Sau đó nhóm cơ hữu đồng thời phát ra câu hỏi đến từ linh hồn: Giản Mân là ai?

Bánh bao nhân trứng sữa đành phải giải thích Giản Mân chính là vị họa sĩ vô danh trong miệng bọn họ.

Vì thế một phút đồng hồ sau, những dấu chấm than và câu cảm thán mà bánh bao nhân trứng gửi cho Phó Chân lại lần nữa tái hiện giang hồ, ai cũng không thể tưởng được một cái họa sĩ vô danh chào giá có 150 đồng có thể vẽ ra một bức tranh có trình độ như vậy.

Kế tiếp Phó Chân phải tô màu cho bức tranh, cái công việc này hai năm qua hắn chưa làm qua, đây cũng là lý do hắn nói cho bánh bao nhân trứng sữa bức họa này phải năm ngày mới xong, đem các thao tác đều quen thuộc một lần sau, thời gian đã khuya, Phó Chân đóng máy tính buông di động, tiến vào mộng đẹp.

Sáng ngày hôm sau, Phó Chân đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Giang Hằng Thù kéo hành lý đứng ở phòng khách, hắc mặc một cái áo gió màu đen, trong tay cầm một cái rương hành lý màu đen, đem theo gió lạnh cùng tuyết xông vào thế giới của Phó Chân.

Thanh âm trái tim nhảy lên giống như đánh trống, cùng tiếng gió gào thét bên ngoài tạo nên một giàn hợp tấu động lòng người, Phó Chân cho rằng chính mình đang nằm mơ, hắn nâng tay lên xoa xoa đôi mắt, chớp chớp mắt, Giang Hằng Thù vẫn cứ đứng ở nơi đó, thần sắc lãnh đạm.

Trong lòng Phó Chân kích động đến không cách nào dừng lại được, trên mặt cũng không biết nên làm ra biểu tình gì, hắn vốn dĩ đã hết hi vọng với cái ý nghĩ Giang Hằng Thù sẽ chuyển đến đây thuê phòng trọ, hiện tại vừa mở cửa liền thấy hắn.

Đêm dài qua đi, liếc mắt một cái vạn năm.

Giang Hằng Thù xem phòng xong liền cùng chủ nhà ký ba tháng hợp đồng thuê nhà, nhưng hắn chắc là sẽ không ở đây trong thời gian dài như thế, sau khi làm xong đơn sinh ý này hắn sẽ về Giang gia tiếp nhận sự nghiệp trong nhà.

Giang Hằng Thù nhận chìa khóa mà chủ nhà đưa, đem hành lý kéo vào trong phòng, lúc đang định xoay người đi ra đóng cửa, phát hiện Phó Chân còn ở phòng khách chờ hắn.

Phó Chân nở nụ cười, hai con mắt cong lại, hình như là gặp chuyện gì rất vui vẻ, hắn hỏi Giang Hằng Thù: “Cùng nhau đi làm sao?”

Giang Hằng Thù gật gật đầu, cùng Phó Chân đi ra phòng thuê, cầu thang cũ kỹ làm tiếng bước chân của hai người phát ra tiếng lộc cộc, cùng những thanh âm trên tầng đan xen với nhau.

Sáng sớm, trên xe buýt luôn luôn rất đông khách, toàn bộ cơ thể Phó Chân cơ hồ đều phải dán ở trên người Giang Hằng Thù, tay phải Giang Hằng Thù đang nắm lấy tay vịn, tay trái để trên lưng ghế, từ xa nhìn lại giống như đem Phó Chân bảo vệ ở trong lòng mình.

Trên xe buýt ngày càng có nhiều người đi lên, không khí trở nên vẩn đục, bên tai là thanh âm các hành khách la hét ầm ĩ, mỗi buổi sáng Phó Chân đều là như vậy vượt qua, nhưng hôm nay hắn nhìn các nhà cao tầng ngoài cửa xe, lần đầu tiên cảm thấy an bình.

Xe buýt lại dừng lại trước trạm, Giang Hằng Thù nâng tay lên đặt lên vai Phó Chân: “Ngồi chỗ đó.”

Phó Chân quay đầu đi, Giang Hằng Thù liền đứng ở trước người hắn, mặt hắn trầm tĩnh, như ngày đầu mà hai người gặp nhau.

……

Đường Loan Loan vẫn luôn ở bên ngoài đóng phim, rốt cuộc hôm nay đã trở lại Bình Hải Thị, nàng vừa từ trên máy bay xuống liền chạy nhanh về Phó gia.

Biết Đường Loan Loan hôm nay về nhà, Phó Đình cố ý từ công ty trở về sớm một chút, thời điểm hắn về đến nhà đã thấy Đường Loan Loan đã ở nhà đợi hắn.

Nhìn thấy Phó Đình đã trở lại, Đường Loan Loan tiến lên một bước, ôm lấy cánh tay Phó Đình: “Ca ca em rất nhớ anh nha.”

Trong mắt Phó Đình hiện lên một tia ý cười, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Đường Loan Loan: “Nhớ anh sao không về sớm một chút.”

“Trong khoảng thời gian này đoàn phim bận quá mà.”

Phó Đình nói: “Em cũng đừng để quá mệt.”

Đường Loan Loan nói biết rồi, sau đó hướng Phó Đình làm nũng năn nỉ nói: “Ca ca, em muốn chụp Sa Châu Ký Sự đang rất nổi trên mạng, chính là em không liên hệ được đạo diễn, anh có thể giúp em một chút sao?”

Phó Đình sửng sốt một chút, biểu tình có chút hoảng hốt, một lát sau mới lại hỏi một lần nữa: “Sa Châu ký sự?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Đường Loan Loan gật gật đầu, kỳ thật nàng chưa xem qua bộ anime này, nàng vẫn luôn cảm thấy anime chỉ dành cho mấy đứa con nít xem, nhưng nếu nó có thể trở thành bộ anime sáng giá nhất của Trung Quốc, hẳn là có rất nhiều chỗ đáng khen. Mà hiện tại có rất nhiều nhà làm phim tính toán mua lại bản quyền bộ này để nâng đỡ cho tân nhân của mình, tự nhiên Đường Loan Loan không muốn cơ hội này rơi xuống trên tay người khác.

Đường Loan Loan xem qua tóm tắt của 《 Sa Châu kỷ sự 》, nếu chỉnh sửa một chút cho thỏa đáng, hẳn sẽ là một bộ thực không tồi để làm nữ chính, nàng muốn dùng bộ này đến củng cố địa vị của mình một chút, đồng thời cũng muốn dùng bộ này đến lấy những giải thưởng mà năm nay nàng vẫn chưa lấy được.

Biểu tình của Phó Đình thoạt nhìn lại là có vài phần kỳ quái, hắn hướng Đường Loan Loan hỏi: “Nhất định phải chụp bộ này sao?”

“Không thể chụp sao?” Đường Loan Loan trừng lớn mắt mắt nhìn hắn, câu nói từ chối dừng ngay cổ họng của Phó Đình, “…… Anh khả năng tìm không thấy đạo diễn của Sa Châu ký sự.”

Đường Loan Loan nghe thấy câu này của Phó Đình, không cao hứng mà chu miệng lên.

Chỉ chốc lát sau, Phó Kiến Sâm từ trên lầu đi xuống, hắn năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, dấu hiệu của năm tháng không có lưu lại quá nhiều trên khuôn mặt hắn, ngược lại làm cho hắn tăng thêm vô số mị lực, nhìn nữ nhi mà mình thích nhất, Phó Kiến Sâm cười hỏi: “Sao lại thế này a? Là ai chọc cho tiểu công chúa của chúng ta không cao hứng?”

Đường Loan Loan vừa thấy Phó Kiến Sâm xuống, lập tức buông lỏng cánh tay Phó Đình ra, hướng về phía Phó Kiến Sâm chạy chậm đi qua, hướng hắn năn nỉ nói: “Ba ba, con muốn chụp Sa Châu ký sự, ba có thể giúp con đem bản quyền mua tới sao?”

Phó Kiến Sâm cũng cảm thấy tên này tựa hồ có chút quen tai, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra mình đã nghe thấy tên này ở đâu, hắn thuận miệng nói: “Chuyện này để anh con làm là được.”

Miệng của Đường Loan Loan lại bắt đầu chu lên, nàng nói: “Ca ca nói anh ấy cũng tìm không thấy đạo diễn của Sa Châu ký sự.”

“Tìm người tra một chút thì được rồi.”

“Ba ba tốt nhất.” Đường Loan Loan nhón chân hôn lên má Phó Kiến Sâm một cái, rồi sau đó nàng có chút ngượng ngùng mà nói với hắn, “Ba ba, Tần Chiêu tìm con đi ra ngoài hẹn hò, buổi tối con liền không ở nhà ăn cơm.”

Phó Kiến Sâm ừ một tiếng: “Đi thôi, sớm một chút trở về.”

“Đã biết.” Đường Loan Loan dẫm giày cao gót chạy về phòng, chuẩn bị hẹn hò buổi tối nay.

Sau khi Đường Loan Loan rời đi, Phó Kiến Sâm đi xuống thang lầu, ngồi trên sô pha, đối Phó Đình nói: “Loan Loan muốn chụp, con liền giúp nó hao chút tâm đi.”

“Sa Châu ký sự……” Phó Đình hít một hơi, đối Phó Kiến Sâm nói, “Bốn năm trước, chúng ta giúp Phó Chân tạo một phòng làm việc nhỏ, hắn lúc ấy làm một bộ anime, chính là Sa Châu ký sự.”

Phó Kiến Sâm sửng sốt một chút, không biết là nguyên nhân gì, mấy ngày nay hắn luôn không hiểu được mà nhớ lại rất nhiều chuyện lúc trẻ, mà những chuyện ấy phần lớn có liên quan tới Phó Chân.

Hắn mơ thấy Tiểu Phó vẫn luôn ôm một con vịt màu vàng ngồi ở trong ao, nhìn thấy mình từ công ty trở về, hắn ném con vịt trong tay xuống, vẫy vẫy hai cái cánh tay cố gắng vào bờ, kết quả không có đứng vững, lại ngã vào trong ao;

Mơ thấy hắn lúc phải đi nhà trẻ, chết sống không rời nhà, ôm lấy ống quần hắn không buông, khóc đến nấc cụt, mà chính mình cùng Phó Đình lại là cười không ngừng;

Còn mơ thấy hắn lúc còn rất nhỏ cùng chính mình ngủ chung, mỗi buổi sáng tỉnh lại sẽ cưỡi ở trên bụng Phó Kiến Sâm, kéo áo ngủ hắn lên, một bên cười khanh khách, một bên nhẹ nhàng vỗ vỗ cái bụng hắn, thẳng đến khi Phó Kiến Sâm bị quấy đến phải mở mắt ra, đem cái tiểu hỗn đản này bế lên, mới tính kết thúc.

……

Mà những giấc mộng này đều kết thúc bằng hình ảnh Phó Chân ngã vào một vũng máu, dùng ánh mắt oán hận nhìn hắn.

Phó Kiến Sâm sắc mặt cũng không quá tốt, trong óc hắn giống như bị người bỏ vào một cây đinh, không cẩn thận sẽ làm chảy máu đầm đìa.

Phòng khách một mảnh tĩnh mịch, một lát sau, hắn nhẹ giọng đối Phó Đình nói: “Nếu Loan Loan muốn chụp, con liền tìm người từ trên tay hắn mua lại bản quyền đi.”
Bình Luận (0)
Comment