Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Chương 36

Ngày 12 tháng 1 công chiếu《 Xuân Hoa Sơn 》, cùng ngày đó cũng chiếu phim《 đại trinh thám dân quốc 》, ngày đó phòng bán vé《 Xuân Hoa Sơn 》 chỉ có hai ngàn vạn.

Ngày 13 tháng 1, phim 《 Xuân Hoa Sơn 》 chiếu ngày thứ hai, phòng bán vé xuất hiện dấu hiệu tăng lên.

Ngày 14 tháng 1, phòng bán vé《 Xuân Hoa Sơn 》 tích lũy một trăm triệu.

Ngày 15 tháng 1, danh tiếng của《Xuân Hoa Sơn》 hoàn toàn bùng nổ, phòng bán vé vượt qua《 đại trinh thám dân quốc》, ngày đó đột phá hai trăm triệu.

Ngày 16 tháng 1, phòng bán vé 《 Xuân Hoa Sơn 》 liên tục tăng cao......

......

Cũng không biết có phải do đạo diễn Triệu Kim thuê một đám thuỷ quân, hay là do tình cảm chân thật của các dân mạng, hiện tại trên diễn đàn Weibo bốn phía đều đang thổi phồng, bộ phim《 Xuân Hoa Sơn 》đã đóng góp một phần lực lượng nhỏ bé cho ngành phim của nước nhà.

Trong khoảng thời gian đạo diễn Triệu Kim cũng liên tục xuất hiện ở các gameshow lớn, nói với các khán dễ về những khó khắn khi quay chụp 《 Xuân Hoa Sơn 》, thậm chí còn nói có diễn viên muốn mượn bộ phim này tống tiền hắn, nói bộ phim này không phải do hắn quay chụp, còn nói có một thời gian hắn vì chuyện này mà bị rụng tóc, hiện tại đã thành Địa Trung Hải.

Khi hắn nói lời này đều dùng giọng điệu đùa giỡn, người dẫn chương trình có hỏi hắn là vị diễn viên nào, hắn cũng chỉ cười không nói, hắn bảo không thể hủy hoại tiền đồ của người ta, người dẫn chương trình liền giơ ngón tay cái lên khen hắn rộng lượng.

Ở tiết mục cuối cùng, Triệu Kim còn tỏ vẻ có cơ hội sẽ chụp một bộ 《 Xuân Hoa Sơn ngoại truyện 》, hy vọng khán giả có thể duy trì.

Người không biết xấu hổ như thế tại trên đời này rất là hiếm thấy.

Phó Chân rất bình tĩnh nhìn Triệu Kim nơi nơi nhảy nhót, hắn chưa vội ra tay, hắn đem những chứng cứ cắt nối biên tập một chút, tạm thời hắn chưa muốn người khác biết bộ phim này do hắn quay, hắn chỉ cần quần chúng ăn dưa biết không phải do Triệu Kim quay chụp là được. Hắn càng không muốn nói cho người khác biết rằng hắn đã dành rất nhiều tình yêu sâu đậm cho bộ điện ảnh này, và toàn bộ tình yêu đó đều dành cho Phó Kiến Sâm.

Còn có một nguyên nhân khác, là sự kiện treo dây thép của Đường Loan Loan năm đó, làm cho danh tiếng của Phó Chân cũng không tốt hơn Triệu Kim trước khi chiếu《 Xuân Hoa Sơn 》 chỗ nào.

Dù sao thì Triệu Kim cũng chỉ là xuất quỹ, mà Phó Chân lại là thiếu chút nữa giết người.

Không cần đánh giá cao trí nhớ của dân mạng, nhưng cũng không nên xem nhẹ nó, bọn họ có thể xem nhẹ điểm đen trong quá khứ của ai đó, nhưng cũng có thể tìm ra điểm đen từ mười năm trước nếu họ muốn.

Trước khi bắt đầu quay chụp 《 Xuân Hoa Sơn 》 hai ngày, Triệu Kim có xuất hiện qua ở phim trường, hắn là người chỉ đạo do thầy của Phó Chân giới thiệu, nhưng Phó Chân có nhiều ý tưởng không hợp với hắn, sau cùng Triệu Kim phát hiện mình không khống chế được Phó Chân, cho nên không ở đoàn phim được mấy ngày liền rời đi, mà Phó Chân sau khi tại thời điểm Triệu Kim rời đi, đem những chỉ đạo của hắn trong giai đoạn trước toàn bộ xóa bỏ, quay chụp lại toàn bộ một lần nữa.

Giang Hằng Thù giúp hắn kiểm tra năm đó sau khi Triệu Kim rời đi đoàn phim 《 Xuân Hoa Sơn 》 đã làm gì, kỳ thật hắn là chạy ra nước ngoài du lịch hẹn hò với tình nhân, còn bị paparazzi chụp ảnh lại, lúc ây Triệu Kim còn dùng một số tiền lớn mới đem tin tức này đè ép xuống.

Chỉ cần chứng cứ này vừa thả ra, Triệu Kim cho dù có mười cái lưỡi cùng không giải thích được rõ ràng.

Nhiều ngày nay Giang Hằng Thù luôn bận rộn, sáng sớm liền thấy hắn ra cửa, mãi đến tận tối muộn mới thấy hắn trở về. Cha hắn cũng đã từ nơi khác trở về, đang giúp hắn dần dần tiếp nhận sự vụ trong gia tộc.

Chạng vạng ngày 15, Giang Hằng Thù về đến nhà, mới vừa cùng Phó Chân nói chuyện trong chốc lát, điện thoại liền vang lên, trên màn hình xuất hiện một dãy số lạ.

Giang Hằng Thù không quá để ý, tiện tay nhấn nghe, nhưng không ngờ tới người gọi là Đường Loan Loan. Cũng không biết nàng dùng biện pháp gì tra ra được số điện thoại của Giang Hằng Thù, nàng nói muốn tán gẫu với Giang Hằng Thù một chút.

Giang Hằng Thù liền lập tức mở loa ngoài ra, Phó Chân đứng một bên cũng dỏng tai lên nghe ngóng, khóe miệng hắn lộ ra một tia cười, Đường Loan Loan rốt cuộc cũng tìm tới, trong lòng hắn thầm nghĩ quả nhiên cũng tới.

Đường Loan Loan không biết Giang Hằng Thù mở loa ngoài, nàng ở trong điện thoại nói một ít hữu dụng cùng vô dụng lời nói, ý tứ đại khái là chỉ cần Giang Hằng Thù chia tay Phó Chân, nàng có thể cho Giang Hằng Thù một ít chỗ tốt mà hắn không thể tưởng tượng được, Giang Hằng Thù liền trực tiếp tắt điện thoại.

Một lát sau, Đường Loan Loan lại gọi tới lần nữa, lần này nàng câu đầu tiên lời nói là: "Tôi biết một ít bí mật của Phó Chân, nếu anh muốn biết, liền tới tìm tôi."

Giang Hằng Thù đang muốn tắt điện thoại lại lần nữa, lúc này Phó Chân giữ chặt tay hắn, hướng hắn gật đầu.

Hắn rất muốn biết Đường Loan Loan biết bí mật gì của mình.

Đường Loan Loan đem thời gian địa điểm gửi sang cho Giang Hằng Thù, nói ngày mai cô ta sẽ chờ hắn.

Sau khi tắt điện thoại, Phó Chân nhìn Giang Hằng Thù: "Có thời gian không? Nếu không có thời gian em tự đi cũng được."

Giang Hằng Thù sao có thể để Phó Chân một mình đi gặp Đường Loan Loan, "Cùng đi đi."

Đường Loan Loan ước hẹn Giang Hằng Thù tại một nhà hàng Tây, cũng không biết lad Đường Loan Loan cố ý hay vô tình mà đến chậm hơn những mười phút.

Phó Chân ngồi ở bàn phía sau Giang Hằng Thù, ngồi đưa lưng về phía Giang Hằng Thù, lúc Đường Loan Loan tới cũng không chú ý, cho nên cũng không biết Phó Chân cũng tới.

Đường Loan Loan ngồi xuống không lâu, liền lấy một cái thẻ ngân hàng ra, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, sau đó dùng ngón trỏ cùng ngón giữa đem tấm thẻ đẩy đến trước mặt Giang Hằng Thù, thái độ mang theo một chút khinh miệt, hướng Giang Hằng Thù nói: "Trong tấm thẻ này có hơn 500 vạn, chỉ cần anh rời khỏi Phó Chân, nó là của anh."

Phó Chân đem lời nói của Đường Loan Loan nghe được rành mạch, phản ứng đầu tiên không phải tức giận, mà lại cảm thấy có chút buồn cười, lời này hơi giống câu của mẹ nam chính hướng nữ chính nói trong những bộ phim truyền hình cẩu huyết, không nghĩ tới có một ngày Đường Loan Loan sẽ nói với bạn trai mình, như vậy Đường Loan Loan xem mình là người nào?

Giang Hằng Thù nhìn nữ nhân đối diện mình, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua thẻ ngân hàng nàng để trên bàn, hướng Đường Loan Loan nói: "Cô nói cô biết bí mật của Phó Chân."

Đường Loan Loan trầm mặc, xem ra đây chỉ là thủ đoạn nàng dùng để lừa Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù lắc đầu cười khẽ một tiếng, nếu không phải Phó Chân yêu cầu, căn bản hôm nay hắn sẽ không đi ra gặp nàng.

Đường Loan Loan cảm giác giống như mình bị xem nhẹ, nàng đem kính râm cùng mũ đội lên, hướng Giang Hằng Thù nói: "Nếu anh không rời khỏi Phó Chân, về sau bị ba ba cùng ca ca tôi thu thập, cũng không nên trách tôi không nói trước."

Giang Hằng Thù: "Cô vì cái gì nhất định phải nhằm vào hắn?"

"Tôi nhằm vào hắn? Đây là do Phó Chân nói với anh đi?" Đường Loan Loan cười lạnh một tiếng, "Năm đó tôi bị treo trên dây thép thiếu chút nữa ngã tàn phế, ba ba cùng ca ca vốn là muốn đưa hắn vào ngục, là tôi khuyên họ tha cho hắn."

Giang Hằng Thù xốc xốc mí mắt, thẳng tắp mà nhìn đôi mắt Đường Loan Loan, hỏi nàng: "Thật sự là do hắn làm sao?"

Đây là lần đầu tiên có người nhìn thẳng vào đôi mắt nàng mà vẫn sẽ nghi ngờ nàng.

Trong mắt Đường Loan Loan hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng biểu tình vẫn trấn định như cũ: "Đương nhiên, chẳng lẽ ba ba cùng ca ca sẽ vô duyên vô cớ mà đi oan uổng hắn sao?"

Phó Chân ngồi ở một bàn khác bưng ly cà phê trong tay, nghiêng đầu, mặt vô biểu tình mà nghe Đường Loan Loan đem một chậu nước bẩn hắt lên người mình, nguyên lai lúc ấy Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình còn muốn đem mình đưa vào nhà giam sao?

Giang Hằng Thù không có động tác gì, cũng không có đáp lại.

Đường Loan Loan nhíu mày, nhìn đôi móng tay mà mình mới làm, một lần nữa ngẩng đầu hỏi Giang Hằng Thù: "Anh ngại trong thẻ này quá ít tiền sao?"

Giang Hằng Thù lập tức liền nở một nụ cười, chỉ là trong nụ cười này mang theo hàn ý lạnh thấu xương, không biết hắn lấy đâu ra một tờ chi phiếu, đưa đến trước mặt Đường Loan Loan, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Muốn bao nhiêu thì tự điền đi, chỉ cần cô rời khỏi Tần Chiêu, thế nào?"

Đường Loan Loan căn bản không tin lời nói của Giang Hằng Thù, đối với đồ mà Giang Hằng Thù đưa tới liền xem cũng không thèm xem lấy một cái, tờ chi phiếu như vậy đi vào tiệm có thể làm giả một đống, nàng trừng mắt nhìn Giang Hằng Thù: "Anh đang sỉ nhục tôi?"

Phó Chân nhấp một ngụm cà phê, hắn thực sự không hiểu rõ mạch não của Đường Loan Loan, như thế là nhục nhã nàng sao? Đây không phải là điều nàng làm với Giang Hằng Thù sao?

Giang Hằng Thù không thấy Đường Loan Loan, bưng lên trong tầm tay cà phê, tiểu nhấp một ngụm, không nói chuyện.

Đường Loan Loan mím môi, hướng Giang Hằng Thù nói: "Hy vọng về sau anh không hối hận vì quyết định hôm nay."

Giang Hằng Thù như cũ không để ý đến Đường Loan Loan, phảng phất coi nàng như không khí, hoàn toàn làm lơ nàng.

Đường Loan Loan có chút sinh khí, lần đầu tiên nàng bị người ta coi khinh như thế, cho dù lúc nàng chưa tới Phó gia, luôn phải phấn đấu ở tầng dưới chót, cũng không có ai đối xử với nàng như vậy, ánh mắt xủa Giang Hằng Thù làm nàng cảm thấy không vui, thật giống như đang xem một con nhỏ bé con kiến.

Nàng xách cái túi để bên ghế lên, dẫm giày cao gót cộp cộp cộp mà rời đi nơi này, Giang Hằng Thù cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái, sau khi thấy tiếng bước chân đi xa, mới cầm ly cà phê trên tay lại chỗ Phó Chân ngồi xuống.

Phó Chân nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, Đường Loan Loan nổi giận đùng đùng mà lên xe, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở trong tầm mắt Phó Chân, hắn quay đầu hướng Giang Hằng Thù nói: "Nàng hình như chưa tính tiền."

Giang Hằng Thù cười cười, đem thực đơn đưa cho Phó Chân: "Muốn ăn cái gì?"

Đã thật lâunPhó Chân không ăn cơm Tây, đem thực đơn nhìn từ đầu tới cuối một lần, buông ra hướng người phục vụ nói: "Tới một phần thịt bò bít tết đi, bảy phần chín."

Giang Hằng Thù bổ sung: "Lại thêm hai phần mì Ý thịt vụn, hai ly nước chanh, cảm ơn."

Người phục vụ cầm thực đơn rời đi, Phó Chân nhớ mới vừa rồi Đường Loan Loan nói về sự kiện dây thép treo cho Giang Hằng Thù, muốn giải thích chuyện này cho Giang Hằng Thù thì phải bắt đầu từ lúc Đường Loan Loan mới vừa tiến vào Phó gia, Phó Chân nắm chặt hai tay, môi khép khép mở mở một hồi lâu, cũng không nói ra lời, thẳng đến khi người phục vụ đưa cơm lên.

Dùng cơm cơm, Giang Hằng Thù mang Phó Chân về nhà.

"Giang Hằng Thù......" Phó Chân thật vất vả mới có dũng khí để Giang Hằng Thù nhận thức một chút tùy hứng cùng cố chấp của mình.

"Anh biết em muốn nói cái gì," Giang Hằng Thù dừng một chút, nắm tay hắn, "Anh tin tưởng em."

......

Ngày 18 tháng 1, phòng vé 《 Xuân Hoa Sơn 》 một ngày bán ba trăm triệu, tích lũy 1 tỷ.

Cũng là tại ngày này, Phó Chân đem những chứng cứ trên tay về《 Xuân Hoa Sơn 》 trình lên toà án, đồng thời dùng lực lượng thủy quân mà mình kiếm được trong khoảng thời gian này, tuy lực lượng thủy quân này không nhiều lắm nhưng đều là người có tài khoản cao cấp, dưới những chứng cứ do họ thả ra, truyền thông cũng nghe tin mà chạy đến, tiêu đề một cái so một cái còn khoa trương hơn.

Triệu Kim muốn khóa toàn bộ tài khoản như trước kia nhưng Weibo không chấp nhận, lúc này người bình luận ngày càng nhiều, căn bản đã không thể ngăn chặn nổi nữa, nếu thật sự giải quyết như ý của Triệu Kim, thì Weibo của bọn họ chỉ sợ cũng muốn xong đời.

Chỉ trong bốn giờ ngắn ngủn, 50% người dùng Weibo 50% trở lên đều biết bộ 《 Xuân Hoa Sơn 》 này không phải do chính tay Triệu Kim quay chụp.
Bình Luận (0)
Comment