Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Chương 66

Từ Cục Dân Chính đi ra, Giang Hằng Thù mang theo Phó Chân về Giang gia, bà Giang còn không biết hôm nay hai người bọn họ chạy tới Cục Dân Chính lãnh chứng, chỉ là khi thấy hai người bọn họ về nhà còn rất cao hứng, liền nhanh chóng chạy vào phòng bếp làm thêm một ít đồ ăn mà Phó Chân thích, lúc sau bà Giang liền nhớ tới lời Giang Hằng Thù nói hai ngày nay Phó Chân ăn uống không tốt lắm, gọi phòng bếp làm đừng quá dầu mỡ.

"Con cùng Phó Chân trước đi lên có chút việc." Giang Hằng Thù lôi kéo tay Phó Chân, dọc theo cầu thang đi tới phòng ngủ Giang Hằng Thù.

Phó Chân không phải lần đầu tiên đi vào nơi này, hắn đứng ở trong phòng ngủ, ánh nắng vàng chiếu xuyên qua cửa sổ thật lớn tiến vào phòng, vô số bụi bậm ở giữa không trung bay múa.

Phó Chân căn bản không biết Giang Hằng Thù kéo mình lên đây để làm gì, chỉ là mơ hồ cảm thấy sẽ là một việc rất quan trọng, Giang Hằng Thù khom lưng mở ngăn tủ ở đầu giường ra, bởi vì là đưa lưng về phía Phó Chân, Phó Chân cũng không có nhìn đến hắn từ trong ngăn kéo lấy ra cái gì.

Hắn bất an mà chà xát tay, duỗi dài cổ, hướng Giang Hằng Thù hỏi: "Chuyện gì?"

Giang Hằng Thù xoay người lại, nhìn phía Phó Chân, đôi con ngươi màu lam của hắn phảng phất cất giấu vô số vì sao, trong tay nắm một cái hộp nhỏ màu xám.

Hắn đi đến trước mặt Phó Chân, sau đó chậm rãi quỳ thân xuống, đem hộp màu xám trong tay mở ra, một cái nhẫn bạch kim lẳng lặng nằm ở trong đó, kim cương trên mặt nhẫn mặt tỏa ánh sáng bảy màu láp lánh dưới ánh mặt trời, Giang Hằng Thù ngửa đầu nhìn Phó Chân, phảng phất như đang nhìn quân chủ cao cao tại thượng của mình.

"Em nguyện ý kết hôn cùng anh sao?" Hắn hướng Phó Chân hỏi.

Phó Chân thật là đã chịu không nhỏ kinh hách, hắn lui về phía sau một bước, che miệng, nhìn Giang Hằng Thù, hồi lâu đều không có nói ra lời, hắn không nghĩ tới giờ khắc này sẽ đến đột ngột như vậy.

Kỳ thật cũng không xem như đột nhiên, dù sao hôm nay bọn họ đều đã lãnh giấy kết hôn, nhưng nếu không phải Giang Hằng Thù đột nhiên quỳ một gối, hắn đều đã quên còn có chuyện cầu hôn.

Phó Chân hít một hơi, vỗ vỗ ngực minh, mím môi, hướng Giang Hằng Thù đang quỳ trên mặt đất nói: "Cái trình tự này của anh không đúng lắm."

Dưới tình huống bình thường, hẳn là cầu hôn trước rồi mới đi lãnh chứng chứ.

Giang Hằng Thù cười cười, đem nhẫn trong tay nâng càng cao, hắn hướng Phó Chân nói: "Tuy rằng trình tự không quá nhiều, nhưng nghi thức cần có vẫn phải có."

"Phó Chân tiên sinh, em nguyện ý cùng anh kết hôn sao?"

Phó Chân vì sao lại không muốn đây?

Hắn muốn làm chính mình thoạt nhìn rụt rè một chút, nhưng thanh âm vội vàng đã bán đứng hắn.

"Em nguyện ý."

Giang Hằng Thù mỉm cười, cầm tay hắn đem chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của Phó Chân, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Phó Chân một cái.

Giang Hằng Thù từ trên mặt đất đứng lên, Phó Chân tiến lên một bước ôm lấy hắn, có chút xin lỗi mà hướng hắn nói: "Thực xin lỗi, em cái gì cũng không có chuẩn bị."

Giang Hằng Thù nhẹ giọng an ủi Phó Chân, hướng hắn nói: "Không có, em chuẩn bị đã đủ nhiều."

Khuôn mặt Phó Chân dán ở trên vai Giang Hằng Thù, xuyên qua cửa kính trong suốt, hắn nhìn rừng cây ở phương xa, còn có hồ nước ở trong rừng cây, trên mặt hồ băng tuyết đang tan rã, mùa xuân sắp tới.

Sau khi cầu hôn thành công, Giang Hằng Thù mang theo Phó Chân từ phòng ngủ đi ra ngoài, đi vào phòng khách dưới lầu, hắn lúc này mới nói cho bà Giang: "Hôm nay chúng con đi Cục Dân Chính đem giấy kết hôn cầm về."

Động tác pha trà của bà Giang dừng một chút, nhưng lập tức liền khôi phục bình thường, nàng chỉ là không nghĩ tới động tác của Giang Hằng Thù sẽ nhanh như vậy.

Nàng ừ một tiếng, buông ấm trà trong tay, ánh mắt đặt ở chiếc nhẫn trên ngón áp út của Phó Chân một lát, nàng nở nụ cười, hướng Giang Hằng Thù hỏi: "Vậy các con tính toán khi nào kết hôn?"

Hôn lễ khẳng định muốn cử hành trước khi bụng Phó Chân lộ rõ ra, hoặc là chờ đến khi hắn sinh đứa nhỏ ra mới có thể tiến hành, hai lựa chọn này, đương nhiên bà Giang hy vọng bọn họ có thể chọn vế thứ nhất, hơn nữa nếu hiện tại Giang Hằng Thù đã nhận giấy kết hôn, hắn đại khái cũng lựa chọn vế thứ nhất.

Giang Hằng Thù nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên người Phó Chân, cầm tay hắn, hướng bà Giang nói: "Con muốn cử hành hôn lễ vào tháng tư."

Bà Giang có vẻ có chút do dự: "Tháng tư có vội vàng quá hay không?"

"Không cần mời quá nhiều người, hôn lễ cũng không cần quá phô trương."

Bà Giang gật đầu, quay đầu hỏi Phó Chân: "Tiểu Chân cảm thấy thế nào?"

"Con nghe anh ấy." Phó Chân vươn ngón tay ra, chạm vào cánh tay Giang Hằng Thù một chút, Giang Hằng Thù bắt lấy tay hắn, nắm ở lòng bàn tay.

Phó Chân đối với đề nghị của Giang Hằng Thù dị nghị, hắn không có người thân, cũng không có bằng hữu, chỉ còn lại có Giang Hằng Thù, buổi hôn lễ này với hắn mà nói ý nghĩa lớn nhất, chính là Giang Hằng Thù từ đây sẽ chung sống cả đời với hắn.

Nhưng về điểm này, Giang Hằng Thù trước hôn lễ cũng đã hướng hắn bảo đảm.

Bà Giang gật đầu: "...... Nói như vậy, thực sự không phí quá nhiều thời gian, chờ mẹ tìm thầy tới tính coi trong tháng tư có ngày lành nào không."

Bà Giang cũng không phải người mê tín, nhưng tại một số việc nàng phá lệ cẩn thận, nàng cho rằng cần thiết tìm cái thầy tới, xem như kiếm chút thuận lợi.

Nói xong việc hôn lễ, bà Giang liền lôi kéo tay Phó Chân, tươi cười trên mặt càng thêm hòa ái, nàng hướng Phó Chân cẩn thận dò hỏi: "Hai ngày này cảm giác thế nào? Hằng Thù nói con đều nôn ra vài ngày."

Phó Chân thẹn thùng mà cúi đầu, trả lời nói: "Đã tốt rất nhiều."

Bà Giang cười hướng Phó Chân nói: "Đầu bếp trong nhà có thể so với tay nghề của Hằng Thù khá hơn nhiều, nếu không ở nhà vài ngày đi."

Phó Chân lắc đầu: "Không cần, anh ấy làm rất ngon."

Bà Giang che lại môi cười khẽ lên, cũng lý giải người trẻ bọn họ luôn muốn ở trong thế giới hai người, cho nên cũng không có cưỡng cầu bọn họ dọn đến Giang gia.

Tháng ba cứ như vậy lặng lẽ tới, Phó Chân mang thai vừa vặn tròn ba tháng, Giang Hằng Thù liền mang theo hắn đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện một phen, thai nhi trong bụng hắn hết thảy đều bình thường, cũng không có bệnh di truyền hoặc là dị dạng linh tinh.

Trái tim Phó Chân cuối cùng hoàn toàn buông xuống, hắn ăn uống cũng bởi vậy tốt hơn nhiều, Giang Hằng Thù mỗi ngày biến đổi các biện pháp bổ sung dinh dưỡng cho hắn, so với tháng 12 năm trước khi lần đều tiên Giang Hằng Thù gặp hắn ở tren xe buýt, Phó Chân hiện tại trên người nhiều thịt hơn, lúc bế lên không còn cộm tay như lúc trước, khuôn mặt cũng mượt mà hơn nhiều.

Sau khi Phó Chân xác định đứa nhỏ trong bụng không có vấn đề gì liền quay lại tiếp tục công tác Sa Châu ký sự, việc hôn lễ đã có bà Giang chuẩn bị cũng không cần hắn nhọc lòng, hắn chỉ lo an tâm mà chờ tháng tư tới là được.

Tuy buổi hôn lễ của Giang Hằng Thù cùng Phó Chân cũng không có tổ chức long trọng, nhưng dù sao cũng là Hạc Khê Giang gia, mà Giang Hằng Thù dù sao cũng là gia chủ duy nhất đời kế tiếp của Giang gia, cho dù không có nhận được giấy mời, mọi người vẫn thân phần chú ý tới buổi hôn lễ này.

Chỉ là nghe nói vị kế thừa tiếp theo của Giang gia tìm một người nam nhân kết hôn, cũng không biết bà Giang cùng ông Giang là nghĩ như thế nào, cuối cùng thế nhưng đáp ứng.

Buổi hôn lễ của Phó Chân được tổ chức vào ngày 9 tháng 4, thời gian có một vội vàng, nhưng là Giang Hằng Thù nói hoàn toàn tới kịp, hơn nữa thầy bói hợp bát tự hai người bọn họ tính ra ngày lành khác là trong tháng 6, hôn lễ bọn họ khẳng định không thể chờ đến tháng 6 mới cử hành.

......

"Giang Hằng Thù cùng Tiểu Chân......" Phó Đình đi vào trước mặt Phó Kiến Sâm, hướng Phó Kiến Sâm nói, "Muốn kết hôn."

"Ba biết." Phó Kiến Sâm chậm rãi nói, hắn đương nhiên biết, là hắn nhìn hai người bọn họ cùng nhau đi vào Cục Dân Chính, lại cùng nhau đi ra.

"Hôn lễ bọn họ diễn ra ngày 9 tháng 4." Phó Đình tiếp tục nói.

Phó Kiến Sâm ừ một tiếng, hắn che kín mệt mỏi trên mặt, ngửa đầu nhìn đèn pha lê trên đỉnh, không nói một lời.

Hắn đã từng vì Đường Loan Loan tỉ mỉ chuẩn bị một hôn lễ long trọng, đại giới chính là hiện giờ con hắn muốn kết hôn, lại cùng hắn không có bất luận cái quan hệ gì.

Hắn từng mang theo Đường Loan Loan đi qua thảm đỏ thật dài, ở trong giáo đường đem tay nàng giao cho Tần Chiêu, chứng kiến thời khắc hạnh phúc nhất cuộc đời nàng.

Mà hiện tại, bảo bối của hắn muốn kết hôn, hắn liền xem một cái cũng làm không được.

Đây là báo ứng của hắn, Phó Kiến Sâm sớm đã minh bạch, cho nên chỉ có thể yên lặng thừa nhận.

Ngày hôm sau, Phó Chân ra cửa muốn mua một ít trái cây, không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa liền gặp Phó Đình ở trên đường.

Phó Chân do dự một chút, làm bộ cái gì đều không có nhìn đến, tiếp tục đi về phía trước.

Lại không nghĩ rằng, Phó Đình mở miệng gọi lại hắn: "Tiểu Chân."

Phó Chân dừng lại bước chân, không có quay đầu lại, đôi mắt nhìn trên đường phố cách đó không xa, Phó Đình đi tới, dừng lại bên người Phó Chân, hắn hướng Phó Chân nói: "Anh biết em sắp kết hôn, anh chuẩn bị một phần lễ vật cho em."

"Tôi không cần." Phó Chân nói.

Phó Đình trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: "Anh biết em không thể tha thứ cho chúng ta, anh chỉ là muốn cho em sống tốt hơn một chút."

Phó Chân thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Phó Đình: "Nếu anh thật là vì tốt cho tôi, hy vọng tôi có thể sống hạnh phúc, vậy về sau không cần xuất hiện ở trước mặt tôi."

Phó Đình ngơ ngẩn.

Phó Chân rũ xuống con ngươi, những câu nói đả thương người vòng qua vòng lại trong bụng hắn rồi toàn bộ liền nuốt xuống trong bụng, bọn họ đã từng rất yêu mình, nhưng khi có Đường Loan Loan lúc sau bọn họ hoàn toàn lựa chọn Đường Loan Loan, ai cũng không thể bảo đảm tình huống như vậy sẽ không lặp lại, Phó Chân lắc đầu, nhẹ nhàng cười: "Không cần, tôi đã không cần các người."

Phó Đình đột nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác mà nhìn Phó Chân trước mắt, hắn hy vọng có thể nhìn ra một chút lưu luyến của Phó Chân đối với mình, nhưng là không có.

Trong ánh mắt Phó Chân không có yêu, cũng không có hận, hắn thật sự muốn đem bọn họ trở thành người xa lạ.

Hắn nhớ tới lúc Phó Chân bị đuổi ra Phó gia không lâu, chính mình từng ở một con đường trống trải nhìn thấy hắn, mà khi đó mình hướng Phó Chân nói chính là: "Nếu cậu còn dám xuất hiện ở trước mặt Loan Loan, cái chan còn lại cũng đừng giữ."

Khi đó Phó Chân trừng một đôi to nhìn chính mình, sau đó xoay người chạy đi.

Ánh trăng thực lạnh, bóng dáng Phó Chân dần dần biến mất ở trong tầm mắt hắn, Phó Đình chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị xẻo một đao.

Khi đó Phó Đình còn không rõ loại đau đớn là từ đâu mà đến, hiện tại hắn đều minh bạch, chính là cái gì cũng đã muộn.

"Anh sẽ không lại đến tìm em." Phó Đình hướng Phó Chân bảo đảm.

"Cảm ơn." Phó Chân nói xong lời này, xoay người rời đi.

Phó Đình lại một lần nữa nhìn thân ảnh Phó Chân biến mất ở trong tầm mắt mình, em trai hắn bởi vì hắn rời đi mà hướng hắn nói cảm ơn.

Chuyện này thật sự là quá châm chọc, nhưng kết quả này, hoàn toàn là hắn gieo gió gặt bão.
Bình Luận (0)
Comment