Một Giấc Tỉnh Dậy Hỉ Đương Cha

Chương 26

Hôm nay tan học, Đoạn Ngôn quả đúng là nhét sách giáo khoa vào túi sách thật.

Lâm Dương trêu ghẹo hắn: "Sao vậy? Thực sự giác ngộ sao?"

Đoạn Ngôn nói: "Phải lấy ham hưởng lạc làm sỉ nhục, lấy chăm chỉ học hành làm tự hào."

"Ọe~" Lâm Dương làm ra bộ dáng muốn nôn, cái này cũng không hề khoa trương một chút nào.

Mục tiêu của Đoạn Ngôn chính là ăn ngon, uống tốt, chơi vui, tuyệt đối không miễn cưỡng tự mình học tập, hiện tại cư nhiên có thể nói ra những lời này, Hứa Dặc đây là hạ cổ cho hắn sao?

Hai người đang vui đùa, Giang Điềm Điềm khoác theo cặp sách tới đưa com-pa cho Đoạn Ngôn, thanh âm ngọt ngào như nước suối: "Cám ơn cậu nhé."

"Haiz, cám ơn gì chứ, không có gì đâu." Đoạn Ngôn vung tay lên, lại tiện tay ném com-pa vào trong hộc bàn, nhấc tay lên.

Giang Điềm Điềm đi rồi, Tả tiểu béo đi đến bên cạnh bàn Đoạn Ngôn nói: "Ngôn ca, lát nữa đi chơi game không?"

Lâm Dương cười ha ha nói: "Buổi tối cậu ấy phải trở về học văn rồi, còn chơi cái gì."

Nói xong, Lâm Dương khoác lên vai Đoạn Ngôn, hỏi: "Này, cậu nói thật đi, có phải cậu đang đường cong cứu quốc hay không? Chỗ ngồi của Hứa Dặc cách Giang Điềm Điềm gần như vậy, cậu tìm cậu ta dạy thêm, có phải là muốn khiến Giang Điềm Điềm chú ý không? Cậu xem xem, hôm nay cậu mới đi tìm Hứa Dặc, vừa rồi Giang Điềm Điềm liền chủ động đến nói chuyện với cậu luôn kìa."

Rõ ràng là một câu nói đùa nhưng người nói vô tình, người nghe có có ý.

"Làm phiền nhường đường một chút." Hứa Dặc lễ phép nói với Tả tiểu béo đang chặn mông ở lối đi.

Thanh âm của Lâm Dương không tính là nhỏ, Đoạn Ngôn không biết Hứa Dặc có nghe thấy hay không.

"Cậu đánh rắm cái gì đấy." Đoạn Ngôn giật tay Lâm Dương ra, lại nhìn về phía Hứa Dặc: "Hứa Dặc, tôi..."

Hắn còn chưa dứt lời, người nọ đã nghiêng người lướt qua Tả tiểu béo, từ cửa sau rời đi.

Lâm Dương tự biết mình gặp họa, hắn ngượng ngùng nói: "Tôi vừa rồi chỉ nói đùa thôi, không để ý thấy cậu ấy tới."

Đoạn Ngôn trừng mắt nhìn hắn một cái, vội vàng xách cặp sách chạy ra ngoài đuổi theo người.

Hứa Dặc bước chân rất nhanh, Đoạn Ngôn chạy một đoạn đường, rốt cục cũng đuổi kịp người nọ.

Hắn thở hổn hển nói: "Sao không chờ tôi chứ?"

"Chờ cậu làm gì? Tan học rồi Giang Điềm Điềm cũng không ngồi cùng tôi." Hứa Dặc lạnh nhạt nói.

Đúng thật, Hứa Dặc quả thực đã nghe thấy.

"Cậu đừng nghe Lâm Dương nói bậy, tôi tìm cậu thật sự không liên quan đến Giang Điềm Điềm, tôi thật sự muốn tìm cậu học thêm." Đoạn Ngôn vội vàng giải thích.

Hứa Dặc dường như cũng không muốn để ý tới hắn, căn bản anh không nói chuyện với hắn, đi vào nhà để xe liền mở khóa xe đạp.

"Hứa Dặc, có phải cậu ghen không?" Đoạn Ngôn không đầu không đuôi hỏi một câu.

"Tôi?" Hứa Dặc cùng hắn nhìn thẳng mặt nhau, sau đó anh cười lạnh một tiếng nói: "Ghen vì cậu sao? Cậu không khỏi quá coi trọng bản thân đi."

Nụ cười của Đoạn Ngôn đờ trên mặt, nhà để xe chỉ có hai người bọn họ, ai cũng không mở miệng nói chuyện nữa.

Khóa xe của Hứa Dặc hình như bị kẹt, anh kéo nửa ngày cũng không kéo ra được, tức giận đá một cước lên xe đạp.

Đoạn Ngôn kéo anh sang một bên rồi ngồi xổm xuống. Tự mình thay anh xem khóa, lại trầm giọng nói: "Cậu sao lại nói vậy chứ, tôi cũng sẽ đau lòng đấy."

Khóa xe "cạch" một cái bị hắn rút ra, Đoạn Ngôn giúp Hứa Dặc đẩy xe đến trước mặt anh, chớp chớp mắt nói: "Miệng Lâm Dương vốn đã thiếu đánh, sao ngay cả lời nói của cậu ta cậu cũng nghe vào?"

Hứa Dặc không có biện pháp nói rõ tâm tình khi mình vừa nghe Lâm Dương nói là như thế nào.

Giữa nam hài tử luôn có vài ba câu đùa vô thương đại nhã, nhưng ai cũng biết, trong trò đùa cũng sẽ kẹp vài câu nói thật.

Chuyện Đoạn Ngôn thích Giang Điềm Điềm làm cho anh khó chịu, Đoạn Ngôn gần đây liên tiếp đến chỗ ngồi của anh tìm anh là vì để cho Giang Điềm Điềm chú ý, càng làm cho anh khó chịu.

Hứa Dặc và Đoạn Ngôn lớn lên với nhau từ nhỏ, anh biết tên kia thích chính là mẫu hình em gái thanh thuần mềm mại, Giang Điềm Điềm quả thực chính là dựa theo thẩm mỹ của hắn.

Anh có tư cách gì mà tức giận đây?

Đoạn Ngôn từ sau khi tỉnh lại, làm rất nhiều chuyện thân mật, làm cho Hứa Dặc cơ hồ sinh ra một chút ảo giác, người này có phải thích mình hay không?

Nhưng chút ảo giác này, khi Đoạn Ngôn vừa thấy Giang Điềm Điềm liền đi không nổi đường, trong nháy mắt liền tan vỡ.

Cho nên vừa rồi Đoạn Ngôn hỏi anh có phải ghen không, Hứa Dặc cảm thấy như có một loại cảm giác bị bóc trần trước mặt mọi người. Cảm giác xấu hổ khi quần áo bị lột ra.

Nếu như chút tâm tư nhỏ bé này của mình bị nhìn thấu, Đoạn Ngôn nhất định sẽ cảm thấy buồn cười đi.

Điều gì sẽ xảy ra ngay cả khi mình phân hóa thành Omega? Nhưng vẫn không thơm mềm như con gái.

Huống hồ, Đoạn Ngôn cũng từng nói, không thích bị pheromone chi phối, hắn nói giữa AO nếu chỉ vì pheromone mà ở cùng một chỗ, đó không gọi là tình yêu, đó gọi là tìn.h dục. Nếu hắn thích, mặc dù đối phương là Beta không có tin tức tố hắn cũng có thể sủng ái người đến lên trời.

Hứa Dặc cảm thấy không xong, mình ngay cả ưu thế duy nhất cũng mất đi. Trong thực tế, tin tức tố của mình lại rất ngọt ngào.

"Cậu đừng giận nữa, tôi mua ngô cho cậu nhé." Đoạn Ngôn nhìn thần sắc anh mềm giọng dỗ dành.

Thấy anh vẫn không nói lời nào, Đoạn Ngôn lại giơ hai ngón tay lên, nói: "Hai bắp nhé?"

Hứa Dặc đẩy xe đi về phía trước, Đoạn Ngôn vội vàng đuổi theo, hắn lải nhải nói: "Thật ra tôi muốn thi đại học Y, nhưng thành tích của tôi bây giờ còn thiếu chút nữa, cho nên mới tìm cậu dạy thêm."

Điểm thi có kém xa không? Phỏng chừng ít nhất phải kém hơn một trăm điểm đi.

"Vì sao muốn thi đại học Y?" Hứa Dặc rốt cục cũng chịu nói chuyện.

"Đại học Y gần đại học A, sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên rồi. Cậu là Omega, sau này đi học đại học có người bắt nạt thì làm thế nào đây? Tôi học gần cậu hơn, tôi có thể bảo vệ cậu." Đoạn Ngôn vỗ ngực nói.

Hứa Dặc nghe vậy, rõ ràng sững sờ một chút, anh quay đầu nhìn Đoạn Ngôn, khuôn mặt tuấn tú quá phận của người nọ bị hoàng hôn mạ lên một tầng màu vàng nhạt. Đoạn Ngôn cười rộ lên luôn làm cho người ta có một loại cảm giác lưu niệm, rồi lại rất khó nói.

Tại sao hắn lại cho mình hy vọng như vậy?

Chiếc xe đạp dừng lại bên cạnh người bán hàng rong, Đoạn Ngôn nói với chủ quầy muốn mua hai gói ngô.

Tên nhóc ngốc kia từ trong túi quần đồng phục học sinh lấy ra một nắm tiền lẻ, nhăn nhúm, ngay cả thẻ cơm căng tin trong túi quần cũng rơi ra.

Hứa Dặc cúi người thay hắn nhặt lên, nói: "Cậu không mua lấy một cái ví à?"

"Phiền lắm, nếu ví tiền bị rơi, không phải tất cả mọi thứ đều rơi luôn sao?" Sự xuyên tạc của hắn luôn luôn rất nhiều.

Đếm tiền cho chủ quán xong, Đoạn Ngôn lại đem tất cả đồ đạc nhét vào trong túi quần, phạm phải chứng ám ảnh cưỡng chế của Hứa Dặc nên anh muốn thay hắn sửa sang lại toàn bộ đồ đạc.

Mua cho hắn một cái ví. Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Hứa Dặc.

Anh vội vàng lắc đầu, muốn đem ý niệm này ném ra ngoài, thật sự là quá nhàm chán, tại sao mình lại phải mua cho Đoạn Ngôn chứ? Họ cũng không phải là... Nhưng bọn họ là bạn tốt đi, giữa bạn tốt tặng đồ cho nhau cũng là hợp tình hợp lý.

"Ây ây, có chút nóng, cậu ăn từ từ vậy." Đoạn Ngôn đưa cả hai gói ngô cho anh.

Hứa Dặc lấy ra một túi trong đó, một túi khác dùng túi đựng thức ăn treo trên cổ tay, hai người đẩy xe, chậm rãi đi.

Ánh mắt Đoạn Ngôn vẫn dừng trên người Hứa Dặc, hắn không xác định người nọ hiện tại có tâm ý gì.

Rõ ràng tiểu thiên nga hai mươi lăm tuổi nói cho hắn biết, người cậu ấy thích vẫn luôn là hắn, nhưng Đoạn Ngôn lại không cảm giác được.

Bộ dáng cùng lời nói lãnh giễu vừa rồi của Hứa Dặc, thật sự làm cho hắn có chút khổ sở.

Hắn cảm thấy nếu như mình lại tiến lên hỏi một câu, rốt cuộc cậu có phải thích tôi hay không? Ít nhiều có chút thích tôi đi.

Haiz, nghĩ lại thì cứ chậm rãi đi, làm không tốt sau này phát hiện hắn tốt, liền thích.

"Hứa Dặc, ngô có ngon không?" Đoạn Ngôn hỏi.

"Ừm."

"Vậy cậu cho tôi ăn một miếng để tôi nếm thử xem." Đoạn Ngôn cố ý muốn cắn ngô trên tay anh.

Hứa Dặc thu tay lại, không để cho hắn thực hiện được, nói: "Không phải hai túi đều mua cho tôi sao?"

"Tôi sợ cậu ăn không hết." Mới không phải, hắn chính là muốn ăn ngô trong tay Hứa Dặc.

"Ăn hết rồi." Hứa Dặc thản nhiên nói.

"Cậu ăn nhiều như vậy, không sợ đi vệ sinh sẽ ra hạt ngô à?"

Sắc mặt Hứa Dặc trong nháy mắt trở nên khó coi, anh nhìn ngô trong tay, lại nhìn Đoạn Ngôn, thở phì phì nói: "Có phải cậu bị bệnh không!"

Đệch, thôi xong, lại chọc giận người ta nữa rồi.

____

Buổi tối Đoạn Ngôn vội vàng và một ngụm cơm, lau miệng một cái liền nói với Lưu Nhã: "Mẹ, con phải học bài rồi."

"Mày nói cái gì?" Lưu Nhã còn tưởng rằng mình nghe lầm, con trai bà quanh năm chỉ cõng một người một bóng rổ về nhà, hôm nay cư nhiên nói với mình phải học bài?

"Có phải mày không muốn rửa chén không?" Lưu Nhã nghĩ đến khả năng duy nhất.

"Mẹ ăn xong cứ để ra đó đi, con học xong liền ra rửa." Thanh âm của Đoạn Ngôn từ lầu hai truyền đến.

Lưu Nhã ăn cơm xong lặng lẽ lẻn lên lầu hai, lỗ tai dán vào cửa phòng Đoạn Ngôn, thật đúng là nghe thấy thanh âm học bài của tiểu tử kia.

Có biến, con trai bà nó bị kí.ch thích gì đấy à?

Khó học, thật sự quá khó học mà, bài văn này cũng quá khó trôi rồi, còn có mấy câu Đoạn Ngôn cũng không biết.

Tiểu Đoạn tuy rằng trí nhớ tốt, thế nhưng Tiểu Đoạn vừa nhìn văn liền muốn ngủ, đây cũng là một tật xấu.

Vì thế hắn cố gắng chống mí mắt của mình, thẳng lưng chống cơn buồn ngủ, rốt cục hai giờ sau miễn cưỡng cũng có thể học xong.

Một lúc sau Đoạn Ngôn hưng phấn gửi cho Hứa Dặc một tin nhắn: Cậu đang làm gì đấy?

Cách một hồi lâu, Hứa Dặc mới trả lời: Vừa mới làm xong đề.

Đoạn Ngôn: Tôi đã học thuộc xong rồi, bây giờ đến tìm cậu nhé?

Hứa Dặc: Đại ca, đã gần mười giờ rồi, mẹ tôi cũng ngủ rồi, cậu đừng đánh thức bà ấy nữa.

Đoạn Ngôn suy nghĩ một chút, buổi tối như vậy tới gõ cửa quả thật cũng không tốt lắm, vì thế hắn gọi điện thoại cho Hứa Dặc.

"Làm gì?" Điện thoại ở đằng kia được trả lời rất nhanh.

"Hứa Dặc, bài văn tôi đã học xong rồi, hiện tại đọc cho cậu nghe nhé?"

Bên kia trầm mặc một chút, Hứa Dặc nói: "Làm sao tôi biết cậu có đang cầm sách đọc theo hay không."

"Cậu phải tin vào tính cách thành thật của tôi chứ." Đoạn Ngôn tự biện minh cho mình.

"Ồ, cậu có à?" Tựa hồ còn nhẹ nhàng cười một tiếng.

Đoạn Ngôn hừ một tiếng, lại cười nói: "Sáng sớm ngày mai tôi đến trước giường cậu."

"Ngốc!" Hứa Dặc mắng nhẹ một câu, chẳng qua nghe càng giống như hờn dỗi.

"Ngày mai cậu muốn ăn gì? Tôi đi chạy buổi sáng liền mua cho cậu."

"Không cần..."

"Có muốn ăn ngô không?"

Thiếu niên ở đầu dây bên kia nóng nảy, tức giận nói: "Đừng có mà nhắc tới ngô với tôi!"

Đoạn Ngôn lập tức nghĩ đến lời mình nói lúc buổi chiều, phụt cười ra tiếng.

"Hứa Dặc..."

"Có rắm mau thả, tôi muốn ngủ."

Yếu hầu Đoạn Ngôn căng, rõ ràng lúc xuyên trên người lão Đoạn, lời gì không biết xấu hổ đều nói ra miệng, nhưng hiện tại, hiện tại, hắn muốn nói một câu có chút nhớ tiểu thiên nga, đều cảm thấy sợ hãi đến hoảng hốt.

Thật sự là hoang đường, rõ ràng mới tách ra không bao lâu, liền nhớ người này rồi.

"Đi ngủ sớm một chút, tôi thấy cậu bị quầng thâm rồi, ít thức khuya làm đề thi đi."

"Cần cậu quản chắc!"

Điện thoại bị cúp máy, Đoạn Ngôn cầm điện thoại di động nhịn không được cười rộ lên, lẩm bẩm: "Tính tình thực nóng nảy."

Hứa Dặc cúp điện thoại vội vàng đi tới trước gương xem qua, thật sự có quầng thâm sao? Rõ ràng không có mà?

Đảo mắt nhìn một lát, lại cảm thấy mình nhàm chán, ừ thì có, nam hài tử có hai quầng thâm thì sao chứ? Sao mình phải để ý đến ý kiến của tên ngốc đó cơ chứ?

Tuy nói như vậy, lúc Hứa Dặc rửa mặt vẫn cầm hai miếng dán thâm mắt của mẹ mình dán lên...

Tên ngốc đó, thật đáng ghét!
Bình Luận (0)
Comment