Một Giấc Tỉnh Dậy Hỉ Đương Cha

Chương 62

Mùa thu vàng rực rỡ trôi qua, mùa đông nặng nề đến.

Lại thêm một năm mới đến.

Trường học nghỉ đông, Đoạn Ngôn cùng Hứa Dặc thu dọn hành lý trở về Mạc Thành.

Năm nay Hứa Dặc làm vị hôn phu của Đoạn Ngôn nên theo hắn trở về Bình Thành.

Bà nội và bà ngoại của Đoạn Ngôn thích Hứa Dặc vô cùng.

Cho phong bao lì xì lớn không nói, còn kéo tay anh nói lời tri kỷ thật lâu.

Bà nội là Omega, vừa nhìn thấy Hứa Dặc liền ngửi thấy mùi tin tức tố trên người anh, cũng biết Đoạn Ngôn đã đánh dấu vĩnh viễn anh.

Bà liên tục nói tốt, còn dẫn Hứa Dặc đi thắp hai nén hương cho ông nội Đoạn Ngôn.

Em họ học lớp 12, vẫn ôm Hứa Dặc không buông tay, nói anh trai xinh đẹp, hắn lớn lên muốn cưới anh trai.

Đoạn Ngôn mặt đều xanh.

Sáng sớm từ mùng một đến mùng bốn mang theo Hứa Dặc trở về Mạc Thành.

Mùng năm bắt đầu lại đi gặp người nhà Hứa Dặc, qua lại thẳng đến mùng tám mới hơi được chút thời gian.

Tả tiểu béo cùng Lâm Dương cũng trở về, mấy người hẹn nhau ăn một bữa.

Lâm Dương có bạn gái, nhỏ nhắn đáng yêu, Tả tiểu béo... Không, bây giờ không nên gọi hắn là Tả tiểu béo nữa.

Hắn gầy đi rất nhiều, lúc trước thoạt nhìn đôi mắt nho nhỏ giờ đây cũng to tròn hai vòng.

Đi theo bên cạnh hắn là một người con lai tóc vàng, xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật tỉ mỉ điêu khắc ra.

Đoạn Ngôn liếc mắt một cái liền nhận ra người nọ, là Ason, bác sĩ tâm lý của lão Đoạn.

Lâm Dương đùa giỡn Tả tiểu béo, nói hắn diễm phúc không cạn, còn nói tiểu béo gầy đi còn rất thanh tú.

Tả tiểu béo liên tục xua tay, nói không phải bạn trai, chỉ là bạn tốt, nhà Ason không phổ biến đón năm mới, ba mẹ mỗi ngày bay khắp nơi, cho nên liền đến góp vui cùng hắn.

Tiểu thiếu niên tóc vàng nhếch miệng cười cười, dùng tiếng Trung xiêu vẹo nói: "Đồ rất tốt, có thể bắn hoa."

"Cậu ấy thích bắn pháo hoa." Dịch giả Tả tiểu béo nói.

Sau bữa ăn tối, tất cả mọi người thực sự mua một đống pháo hoa, đi đến công viên cùng nhau đốt.

Ason cầm cây gậy tiên chạy vài vòng quanh Tả tiểu béo, trong miệng vui vẻ hoan hô.

Hắn liên tục gọi Tả tiểu béo một câu tiếng Anh, Đoạn Ngôn nghe không hiểu lắm, nhưng tiểu béo nghe xong đột nhiên trở nên bối rối, động tác chân tay đều cứng ngắc.

"Bảo, em có biết cậu ta nói gì không?" Đoạn Ngôn hỏi Hứa Dặc đang ngồi bên cạnh.

"Anh đẹp hơn pháo hoa."

Đoạn Ngôn: "Haiz, đang yên đang lành em khen anh làm gì?"

Hứa Dặc lườm hắn một cái: "Em đang phiên dịch câu nói của cậu ấy đấy."

Pháo hoa mua rất nhiều, đội Đoạn Ngôn không cảm thấy hứng thú lắm, ba người kia ngược lại chơi đùa vui vẻ.

Đoạn Ngôn châm một điếu thuốc, cho hai người bạn cũ một cây.

Hắn hỏi Tả tiểu béo: "Hai người thật sự không có quan hệ gì đó sao?"

Tả tiểu béo bị sặc một tiếng, ho khan hai tiếng mới nói: "Tôi còn có thể giấu hai người sao?"

Lâm Dương: "Nhưng tôi cảm thấy cậu ấy trông như rất thích cậu."

Tả tiểu béo cười nhún nhún vai giải thích: "Cậu ấy lớn lên ở Mỹ, đối với ai cũng nhiệt tình như vậy, cậu xem."

Hắn hướng về phía đội bắn pháo hoa bên kia, quả nhiên nhìn thấy Ason lúc thì vui vẻ ôm Hứa Dặc, lúc thì lại sờ sờ đầu bạn gái Lâm Dương.

Nếu không biết Ason là Omega, phỏng chừng hai người bọn họ sẽ bạo loạn lên rồi.

"Còn cậu thì sao? Ý của cậu là gì?" Đoạn Ngôn hỏi rất thẳng thắn.

Hắn và Tả tiểu béo quen biết bao nhiêu năm rồi, nhất cử nhất động của người này đều không thể gạt được ánh mắt của hắn.

Chiếu cố tỉ mỉ trên bàn ăn, khi nhìn người nọ bất giác lộ ra nụ cười, nghe thấy Ason hô câu kia, thân thể lập tức có phản ứng, rõ ràng là thích.

Tả tiểu béo trong lúc hai người anh em tốt nghiêm túc nhìn kỹ, khẽ thở dài một hơi: "Tôi sao? Quên đi, tôi chỉ là Beta, ngay cả đánh dấu cũng không thể cho cậu ấy được, huống hồ, cậu thấy cậu ấy đẹp như vậy, trên thực tế, đầu óc của cậu ấy cũng rất thông minh, học tâm lý học, còn tôi thì sao? Tôi chỉ là một tên mập ngu ngốc."

Ba người trong nháy mắt trầm mặc xuống.

Lâm Dương hít một hơi phun ra một vòng khói nói: "Mẹ nó cậu bây giờ cũng có mập đâu, lão tử cảm thấy cậu như vậy rất đẹp, nếu không phải lão tử có bạn gái, nhất định sẽ theo đuổi cậu."

Bầu không khí hòa hoãn lại, Tả tiểu béo đập hắn một cái nói: "Cậu cút mẹ nó đi, lão tử hoài nghi lúc học trung học cậu có ngấp nghé tôi đấy."

Ba người lại nở nụ cười, ánh mắt tiểu béo dõi theo Ason chạy một vòng, thì thầm nói: "Cậu ấy đáng có một Alpha đỉnh cấp, giống như Ngôn ca mà không phải Beta bình thường không có gì lạ như tôi."

Sau năm mới, mọi thứ trở lại bình thường.

Đại học A bắt đầu học sớm hơn một tuần so với các trường đại học khác, đó là không tuân theo lễ thường.

Đoạn Ngôn và Hứa Dặc cùng nhau trở về thành phố A, còn mời Lâm Dương cùng Tả tiểu béo cùng đi chơi.

Ban ngày lúc Hứa Dặc đi học, Đoạn Ngôn liền dẫn bọn họ cùng nhau đi dạo chợ thành phố A, buổi tối ăn cơm xong, bọn họ còn cùng nhau đi quán bar nhỏ của Đoạn Ngôn.

Dưới sự ồn ào náo nhiệt của mấy người, tiểu béo cũng lên sân khấu góp vui hát một bài.

Giọng hát của hắn vô trong trẻo sẽ lại giàu từ tính, một bài hát bi thương khiến tất cả mọi người có chút xúc động.

Nếu không nói giọng hát có thể biểu đạt tâm tình của một người, ngay cả Hứa Dặc cũng nhịn không được hỏi Đoạn Ngôn: "Tả Quân có phải thất tình hay không?"

Hắn đâu phải thất tình, hắn căn bản còn chưa bắt đầu yêu.

Lâm Dương trêu Tả tiểu béo: "Mẹ nó, như này mà không có hai người cũ, thật sự không hát được cảm giác này mà."

Ason ngay lập tức hỏi: "Anh ấy có... Nhiều... Người cũ?"

"Không, cậu đừng nghe cậu ta nói bậy." Tả tiểu béo vội vàng giải thích.

Bạn gái Lâm Dương lập tức túm lấy tai hắn hỏi: "Nào, anh nói xem, anh có bao nhiêu người cũ nào?"

"Oan uổng quá, anh và tiểu béo cả thời trường trung học chưa từng yêu đương, vốn nói là mọi người độc thân đến đại học, không nghĩ tới Ngôn ca nửa đường phản bội, mỗi ngày nhét thức ăn cho chó." Lâm Dương tức giận nói.

Đoạn Ngôn ôm Hứa Dặc vào trong ngực: "Tình cảm đến nơi, nhịn không được, đúng không Bảo?"

Nói xong còn chụt một tiếng hôn lên má Hứa Dặc một cái.

Lâm Dương chỉ vào hắn, cáo trạng với bạn gái: "Nhìn đi, cậu ấy không phúc hậu như vậy đấy."

Nói xong, hắn lập tức ôm mặt bạn gái cũng hôn một cái, đắc ý nói: "Cậu cho rằng bây giờ cậu còn có thể ngược đãi tôi sao? Tôi cũng có đối tượng rồi!"

Trong lúc mấy người đùa giỡn, Ason đột nhiên ghé vào bên cạnh Tả tiểu béo, cũng hôn một cái.

Tả tiểu béo vừa rồi còn cười hì hì mặt thoáng cái liền cứng đờ, nhưng vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, hắn lại khôi phục như thường.

Hắn giải thích với Đoạn Ngôn: "Ở nước ngoài thường xuyên hôn mặt, các cậu đừng nghĩ nhiều."

Ason vạch trần hắn nói: "Nhưng anh... không, hôn em..." Dừng lại một lúc, hắn lại hỏi bằng tiếng Anh: "Why? Do you like me?"

Tả tiểu béo há miệng, mấy chữ kia sắp hô ra.

Ason mở miệng một lần nữa, hắn nói: "But I love you so much Because you are my best friend."

Ánh sáng trong mắt Tả tiểu béo thoáng cái liền tắt.

Ason căn bản không rõ ràng Đoạn Ngôn cùng Hứa Dặc hôn, Lâm Dương cùng bạn gái hôn, đó là tình yêu, chứ không phải là bạn tốt biểu hiện thân thiện.

Hắn cười khổ: "I love you too My best friend."

Những người ở đây ngoại trừ Ason, có lẽ đều biết, câu nói kia của Tả tiểu béo tôi cũng yêu cậu, là thật sự yêu, chẳng qua hắn chỉ có thể mượn tình bạn mà nói ra.

Ason là người mà ngay cả nghi thức hôn môi mà hắn cũng không dám làm, tình yêu hắn rất hèn mọn, cẩn thận như vậy.

Tiệc rượu tan có chút muộn, Ason uống say, treo trên người Tả tiểu béo lẩm bẩm, nói một chuỗi dài, phỏng chừng chỉ có Tả tiểu béo và Hứa Dặc là nghe hiểu.

Nhà Đoạn Ngôn đủ lớn, cho nên bọn họ đều không cần đến khách sạn, họ cùng nhau trở về nhà bọn họ.

Tả tiểu béo vẫn chăm sóc Ason, người nọ say nói chuyện một chút, cũng im lặng, khuôn mặt đỏ bừng ngủ thiếp đi.

Tả tiểu béo để ý để ý đến mái tóc rối trước trán y, đem y ôm về phòng ngủ.

Sau đó hắn xin Đoạn Ngôn thêm một cái chăn, tự mình ngủ trên sô pha.

Hai giờ đêm, Tả tiểu béo nhìn đêm tối đen bên ngoài hút thuốc, Đoạn Ngôn đi ra ngồi bên cạnh hắn vỗ hắn một cái.

Tả tiểu béo giật mình vài giây hỏi: "Đánh thức cậu sao?"

"Ầm ĩ cái gì chứ, rắm cậu cũng không thả một cái, tôi ngủ không được ra nhìn cậu thôi." Đoạn Ngôn cười nói.

"Cậu ôm vợ mình còn không ngủ được sao?" Tả tiểu béo trêu chọc hắn.

Hai người đang nói chuyện, phát hiện Lâm Dương cũng đi ra, ba người nhìn nhau một cái, đều nhịn không được cười khẽ.

Tả tiểu béo: "Hai người không sao chứ? Tuổi còn trẻ mà đã không được rồi sao?"

Lâm Dương: "Cậu cút đi, lão tử sợ cậu một mình thức đến bình minh liền đi ra nhìn thôi."

Đoạn Ngôn: "Còn có đồ uống trong tủ lạnh, thêm chút nữa không?"

"Thêm một chút thì thêm một chút." Hai người còn lại đồng thanh nói.

Bia bày ra một bàn nhưng ba người đều không uống nhiều, bưng ly lên lại chỉ uống hai ngụm.

Bọn họ nói đến kế hoạch sau này, Lâm Dương nói hắn có thể sẽ đi thành phố B, nhà bạn gái ở thành phố B, nhà cô ấy không quá hy vọng cô gả xa, huống hồ thành phố B phát triển cũng không tệ, mà Tả tiểu béo sẽ tiếp tục ở lại Mỹ, ba hắn đã sớm sắp xếp xong tất cả cho hắn.

Đoạn Ngôn chắc chắn sẽ ở lại thành phố A, thành phố hạng nhất thành phố A, bất kể là công việc hay khởi nghiệp, đều có khả năng vô hạn.

Ba người bạn tốt vẫn là trời Nam đất Bắc.

Chén rượu đụng chạm, phát ra một tiếng keng vang lên.

Tả tiểu béo uống cạn ly rượu, đột nhiên hỏi Đoạn Ngôn: "Ngôn ca, Beta tuổi của tôi như này rồi còn có thể phân hóa thành Alpha không?"

Đoạn Ngôn cùng Lâm Dương trao đổi ánh mắt nói: "Tôi không biết, có điều là cậu đừng giày vò lung tung, Beta cũng được, Alpha cũng được, thân thể tốt mới là quan trọng nhất."

Trên thực tế, nó không phải là không thể, có rất nhiều ví dụ về sự thay đổi giới tính thứ hai. Có Alpha bị cường giả tien tức tố xúc tác thành Omega, còn có Beta đột nhiên phân hóa lần thứ hai, chẳng qua, những thứ này đều là thời điểm tuổi còn nhỏ, huống hồ Beta phân hóa lần thứ hai đều sẽ bị kiểm tra ra có giới tính ẩn giấu, vậy mới có khả năng phân hóa lần nữa, nhưng Tả tiểu béo không có, hắn chính là Beta thật sự.

Hắn muốn phân hóa một lần nữa, chỉ dựa vào phương tiện y tế, có điều là điều đó sẽ làm cho thân thể chịu tội.

"Tôi biết rồi." Tả tiểu béo gật gật đầu.

Lời nói đêm đó, Đoạn Ngôn không biết Tả tiểu béo có nghe vào hay không.

Sau kỳ nghỉ, mọi người trở lại nơi họ ở lại.

Đoạn Ngôn thường xuyên lướt qua dòng thời gian bạn bè của Tả tiểu béo, có khi nhìn hắn rất vui vẻ, có khi hắn lại thập phần mất mát.

Chỉ là từ những bức ảnh selfie mà hắn chụp ra, hắn càng ngày càng mập, thậm chí còn mập hơn một vòng so với hồi trung học.

Đoạn Ngôn để lại tin nhắn cho hắn: Ăn ít lại đi, chơi bóng rổ sẽ không thể chạy được nữa.

Tả tiểu béo hê hê cười lại một tiếng.

Bốn tháng sau vào một buổi tối, Đoạn Ngôn từ quán bar về nhà, nhận được điện thoại của Tả tiểu béo, hình như hắn đã uống rượu, khóc đến khàn khàn, hắn nói: "Ngôn ca, tôi thật sự không thể phân hóa thành Alpha."

Đoạn Ngôn nhất thời không biết nên an ủi hắn như thế nào.

Tả tiểu béo làm Beta lâu như vậy, chưa từng cảm thấy không tốt, từ khi hắn gặp được người mình yêu thích, đột nhiên cảm thấy mình không tốt.

Đoạn Ngôn mơ hồ có chút lo lắng cho hắn, hắn cảm thấy Tả tiểu béo nhất định là cố gắng gì đó, mà cố gắng qua đi cũng không có hiệu quả, hắn mới có thể tuyệt vọng như vậy.

Hắn nói chuyện này với Hứa Dặc, Hứa Dặc trầm mặc một chút nói: "Anh có biết đêm đó Ason nói gì không?"

"Nói gì?"

"Cậu ấy nói, tại sao Tả Quân không phải là Alpha?"
Bình Luận (0)
Comment