Editor: Dĩm
Thấy ba mẹ đi xuống, cậu bé hưng phấn cầm cái đĩa từ trong bếp chạy ra.
"mama Món bánh hoa quế mẹ thích nhất này!"
Cậu không nhìn đường, trực tiếp nghiêng người về phía trước.
Hà Trạch Thành mở to mắt, nhanh chóng nắm lấy lan can, xoay người nhảy xuống.
"Phanh! "
Tiếng va chạm rất lớn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ một chân xuống đất, cầm chắc cái đĩa trong tay, nhìn bánh hoa quế không rơi mất một cái nào, mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi đứng dậy, hắn thấy con trai đang quỳ bò trước mặt mình, chế giễu hừ một tiếng.
“Nhóc con, cầm cái đĩa còn không xong, muốn đấu với ba…”
“Hà Lâm!”
Lâm Ấm vội vàng xuống lầu, chạy tới, ôm lấy cậu.
Cậu bé ôm đầu, cắn chặt môi nhẫn nhịn, đôi mắt trong veo lập tức ứa nước mắt, cậu kêu lên một tiếng, nằm trong vòng tay cô mà khóc, nắm lấy quần áo của cô, nghẹn ngào.
“Được rồi, đừng khóc nữa, đừng khóc, để mama xem ngã đau ở chỗ nào, ngã có chảy máu không?”
Người đứng phía sau cầm đĩa, khóe mắt co lại, bước tới túm lấy cổ áo cậu bé.
"Xéo ngay!"
"Anh hung con cái gì! Không nhìn thấy con ngã sấp xuống rất đau sao, anh có bệnh à?" Cô đẩy hắn ra, trừng hắn, ôm con trai quay người đi về phía nhà bếp.
Người đàn ông sững sờ không tin nổi, suýt chút nữa không cầm được đĩa bánh trên tay.
Hắn vội vàng đuổi kịp: “Bà xã, đây là bánh hoa quế anh làm cho em…”
“Bánh còn quan trọng hơn con có phải không?” Cô quay đầu lại hét lên.
“Nhưng đây là chính tay anh…”
“Đi ra!” Cô đóng sầm cửa bếp một cách dứt khoát.
"..."
Tìm thấy ở góc tủ lọ thuốc mỡ làm lưu thông máu với ứ máu, cô cau mày đau lòng khi nhìn thấy cục u sưng đỏ xuất hiện trên trán.
“Đừng nhúc nhích, mama bôi thuốc cho con, con sẽ mau khỏi.”
Cậu vẫn còn đang nức nở, nước mắt không ngừng rơi, nắm lấy quần áo của cô không chịu buông ra, ngồi ở trên tủ, đáng thương nhìn cô.
“Mama… con đau quá, baba bắt nạt con… hức.” Cậu nức nở hít hít mũi, Lâm Ấm vội vàng lau nước mắt.
"Đừng khóc, chờ chút nữa mẹ sẽ phạt ba con. Lần này ba con làm sai, vậy mà không đỡ con, đi đỡ bánh quế, để ba con cả đời kết hôn với bánh quế luôn đi!"
Hà Lâm bật cười ngay lập tức, nhìn ra được tâm tình rất tốt.
Sau khi thoa xong, cô ôm lấy con trai: “Còn đau không?”
Hà Lâm lắc đầu, nhìn tủ vừa bị mở ra, vươn bàn tay nhỏ nắm lấy kéo đi.
“Mẹ, mẹ lấy thuốc ở đâu vậy?”
Vừa nói, tủ vừa mở ra, đầy nút chai.
“Sao lại có nhiều nút chai như vậy?”
Lâm Ấm vội vàng nắm lấy tay cậu, đóng cửa tủ lại: “Đây là chứng nghiện sưu tập của ba con, không cần để ý.”
“Ồ.”
Đứa nhỏ không hiểu chuyện, cũng nghe theo.
Lâm Ấm liếc nhìn cháo trong nồi, cũng như rau xào bên cạnh, các món ăn được trình bày tinh xảo, màu sắc, mùi thơm và mùi vị rất ngon. Rõ ràng là đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Con trai túm lấy góc áo than thở với cô: "Mẹ không biết ba quá đáng thế nào đâu! Con chỉ muốn nếm đồ ăn ba nấu, liền đuổi con ra ngoài phạt đứng! Quá đáng! Rõ ràng đến cuối cùng cũng cho con ăn.”
Cô nhìn đĩa, có lẽ không muốn con trai làm hỏng nó, hắn đã dọn bữa, chỉ muốn cho cô nhìn đầu tiên.