Một Khối Bánh Cookie Bé Nhỏ Còn Lợi Hại Hơn Thuốc X

Chương 4

Từ sau khi Harry từ chức thần sáng, kế nhiệm hiệu trưởng Hogwarts, thì đã được toàn bộ thế giới pháp thuật chú ý. Nhưng mà, Kẻ Được Chọn của chúng ta vĩnh viễn sẽ dùng hành động để chứng minh vận mệnh phi thường của mình với người đời.

Ví dụ như hiện tại —

Vừa mới kế nhiệm hiệu trưởng Hogwarts không được mấy tháng, Harry Potter vĩ đại chết.

……

Hơn nữa còn là bị nghẹn mà chết.

……

Để tìm hiểu rõ việc này, Bộ Pháp Thuật còn đặc biệt thành lập một tiểu tổ chuyên trách điều tra, điều tra xem Kẻ Được Chọn, người đã tiêu diệt Voldemort, có phải bị tàn dư tử thần thực tử mưu sát hay không.

Đương nhiên, kết quả là không phải.

Đối với việc này, khi thần sáng trong tiểu tổ điều tra của Bộ Pháp Thuật hỏi Kẻ Được Chọn, nay đã trở thành một bức họa, Harry bày tỏ: “…… Đừng hỏi tôi, lịch sử đen tối trong đời người không cần giải thích.”

……

Vì thế, không tìm được đáp án, thần sáng trong tiểu tổ điều tra lại đi hỏi Dumbledore, người hiên cũng là một bức họa — hơn nữa còn là một trong những người tham gia toàn bộ sự kiện từ đầu đến cuối, lão ong mật yêu thích đồ ngọt này trả lời cực kỳ vô tội: “Là thật bị nghẹn a, tôi cùng với những người từng nếm thử cookie này đều bị nghẹn chết mấy lần rồi đó. Thế nhưng may mắn là chúng tôi đã sớm chết nên…… À, hoan nghênh con Harry!”

Sau đó —

Harry: “……”

Thần sáng trong tiểu tổ điều tra: “……”

Snape: “……”

Cái gì? Mọi người hỏi tại sao Snape cũng muốn “……” Một chút?

Khi người mà lúc còn sống anh chán ghét nhất, sau khi anh chết cũng luôn luôn làm phiền anh nay lại trở thành hàng xóm của anh – cho dù chỉ là hai bức họa liền nhau, anh cũng sẽ không nhịn được “……” Một chút.

……

Nhận được câu trả lời như vậy, tiểu tổ điều tra vừa mới được Bộ Pháp Thuật thành lập hai ngày liền hoàn thành nhiệm vụ, viết xong báo cáo, tất cả chứng cứ đều cho thấy Kẻ Được Chọn vĩ đại tiêu diệt chúa tể hắc ám…… Bị nghẹn mà ra đi.

……

“Harry, cậu cảm thấy tôi nên nói cậu thế nào mới được đây?” Bởi vì Harry biến thành một bức họa quá sớm, cho nên giáo sư McGonagall vừa mới hưởng thụ ngày nghỉ nhàn nhã không được mấy tháng lại bị mời trở về Hogwarts, tiếp tục làm chức hiệu trưởng của bà.

Lúc này, bà đang đứng trước bức họa Harry, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Harry khiến y thật sự muốn tìm cái lỗ để chui vào.

“…… con cũng không nghĩ sẽ thành ra thế này,” Harry mang vẻ mặt buồn bã ỉu xìu nói, “Cái công thức kia là giáo sư Dumbledore cho con…… Con cũng làm cookie ngay trước mặt giáo sư Dumbledore mà……”

“Lời của cụ ta mà mi cũng tin?” Snape khinh bỉ liếc nhìn Harry một cái, nâng khóe miệng nói, “Từ sau khi chết đi cụ ta liền biến thành một lão ong mật chỉ biết bu lấy đống đồ ngọt, cũng chỉ có loại người đầu óc bị quỷ khổng lồ gặm như mi mới có thể tin lời nói của cụ.”

“…… Lúc tôi làm Severus thầy cũng ở bên cạnh a!” Harry không nhịn được nói, “Vì sao thầy không nhắc nhở tôi sớm một chút?!”

“Tại sao ta phải nhắc nhở mi?” Snape khoanh tay nói, “Mi muốn đi tìm cái chết là chuyện của mi, mắc mớ gì đến ta nào?”

Harry: “……” Nghe đi! Nghe đi! Mấy lời này thật là lời mà con người nên nói sao?!

“Nga, Harry, con đừng đau lòng,” Dumbledore, cách bức họa Snape, nói với Harry, “Severus không phải cố ý không nhắc nhở con đâu, hơn nữa bởi chính thầy ấy cũng không biết cách làm cookie — ai kêu thầy ấy chưa bao giờ thử làm — mới không thể nhắc nhở con ấy mà.”

Snape: “……”

Ánh mắt Harry nhìn về phía Snape tăng thêm vài phần khinh bỉ, như đang nói – Thầy cũng có biết cái cóc gì đâu, không phải sao?!

“Bất kể thế nào!” Giáo sư McGonagall kéo sự chú ý của mọi người lại, nghiêm túc nói, “Albus, cấm cụ dạy cho bất cứ người nào về bất cứ cách làm thứ gì liên quan đến thức ăn — đây là lệnh của hiệu trưởng — còn có, Severus, coi chừng Harry, đừng để cậu ta lại bị Albus dụ!”

Dumbledore thở dài đầy tiếc nuối, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái công thức kia rõ ràng gần thành công rồi, chỉ cần một ma chú nho nhỏ……”

“Cụ im miệng!” Giáo sư McGonagall tức giận đánh gãy Dumbledore lẩm bẩm, quay đầu nhìn về phía Snape, đợi câu trả lời của hắn.

“Thằng oắt bị lừa liên quan gì đến tôi?” Snape dựa lưng vào ghế, thảnh thơi nhàn nhã nói, “Nó bị lừa là vì nó ngu xuẩn, người bình thường căn bản cũng chẳng ngăn cản ngu xuẩn được, huống chi là thiên tài?” (=.=, đáng sợ)

“…… Điều này cũng không liên quan đến tôi!” Giáo sư McGonagall nhịn không được hoài nghi bám vào bức họa Snape không phải tư tưởng chân thật của Snape – bà chưa bao giờ thấy hắn tự phụ như vậy, “Dù sao tôi lấy danh nghĩa hiệu trưởng Hogwarts đương nhiệm ra lệnh cho thầy – coi chừng Potter!”

Snape: “……” Danh nghĩa hiệu trưởng đương nhiệm chết tiệt! Sớm biết như vậy lúc trước không nên làm cái chức hiệu trưởng rách nát này!

Vừa nghĩ đến đây, Snape vừa quay đầu nhìn thoáng qua Harry cực kỳ ủy khuất đang ngồi trên ghế bên cạnh, trong lòng không vui càng sâu. Rõ ràng khi hắn còn sống đã phải tốn nửa đời người để bảo vệ cái thứ đầu óc bị quỷ khổng lồ gặm này, vì sao hắn chết rồi cũng không được yên bình? Còn bị bắt buộc nhận nhiệm vụ bảo vệ thứ này chứ?!

Snape càng nghĩ càng giận, càng nhìn Harry càng thấy không vừa mắt, liền không nhịn được rút đũa phép ra, đi từ từ về phía bức họa Harry……

“Severus?” Harry bị Snape lặng yên không một tiếng động đến thăm dọa nhảy dựng lên từ trên ghế, hỏi, “Thầy…… Đến đây có chuyện gì không?”

“Không có gì,” Khóe miệng Snape hơi hơi cong lên, tay cầm đũa phép cũng nâng lên, nói, “Ta chỉ đột nhiên nhớ đến một chuyện……”

“…… Chuyện gì?” Harry thấy Snape giơ đũa phép lên liền cảm giác việc lớn không tốt, một bên quan sát hành động của Snape, một bên âm thầm nghĩ lát nữa có thể chạy trốn từ phía nào.

“Chính là…… Chuyện chú ngữ của ta rốt cuộc có thể đánh ngã mi hay không –”

Snape còn chưa nói xong, ngay lập tức có một tia sáng trắng bắn ra từ đầu đũa phép của hắn. Harry cúi người xuống, liền né được, tia sáng trắng kia đập vào cái giường làm nền trong bức họa Harry.

Bất quá kỹ thuật của vị họa sĩ nhìn không đáng tin kia thật sự không tệ, cái giường sau khi bị Snape công kích, vẫn không hề hư hao như cũ.

Harry thù ghét lẫn nhau với Snape bảy năm, lại cùng ở trong một căn phòng mấy tháng, y vô cùng rõ ràng, lúc này trừ Dumbledore ra thì không ai có thể ngăn cản được Snape — Đương nhiên, Harry cũng không ngốc nghếch đến mức cho rằng bản thân mình có năng lực thắng được Snape – sau đó ngược đãi hắn.

Vì thế Harry dựa vào thiên phú nhanh nhạy trời sinh của Gryffindor, cùng kinh nghiệm làm thần sáng mười năm, cực kỳ linh hoạt lăn một vòng, lăn đến bên chân Snape, rút đũa phép ra sau đó ném về phía hắn một chú ngữ tước vũ khí.

Snape lùi lại phía sau, lộ ra đường đi thông từ bức họa của mình đến bức họa Dumbledore. Tuy rằng chỉ có vài giây ngắn ngủi, nhưng đối với Harry mà nói thì đã hoàn toàn đầy đủ rồi.

Y nhanh chóng đứng lên lại phóng thêm một cái Impedimenta về phía Snape, kế tiếp vặt giò lên cổ chạy vào bức họa của Dumbledore, sau đó……

Rầm —

Harry ngã chổng vó, chú ngữ vấp chân của Snape đúng lúc đánh trúng.

Harry: “……”

……

“Nga, Severus, thầy rất thô bạo,” Dumbledore vừa đỡ Harry đứng lên, vừa phàn nàn, “Cũng tại thầy mà cái bàn của tôi bị đâm xiêu vẹo…… Nhìn này! Có một khối cookie bị rớt ra rồi kìa!”

Harry: “……” Giáo sư…… Trọng điểm của cụ chẳng lẽ không nên là ở trên người con sao?

Snape: “……” Rốt cuộc là tên họa sĩ nào vẽ cookie trên bức họa của Dumbledore?! Minerva, đi Avada Kedavra hắn đi!

……

“Harry, đến đây, muốn nếm thử một chút cookie hay không?” Dumbledore để Harry ngồi ở cạnh mình, sau đó lướt qua Harry nói về phía Snape, “Severus, có muốn đến đây nếm thử không? Tin tôi đi, mùi vị rất tuyệt!”

Harry: “……” Nếu mùi vị thật sự rất tuyệt thì vì sao tôi lại xuất hiện ở trong này? Còn có, câu nói quen thuộc mùi vị rất tuyệt này là chuyện gì?!

Snape yên lặng thu đũa phép lại, không để ý đến ánh mắt ân cần của Dumbledore, trở về ngồi trên chiếc ghế của mình, nhắm mắt dưỡng thần.

“Ai, Severus vẫn mang bộ dạng sống cũng như chết này.” Dumbledore rót cho Harry một ly trà, thở dài, nói.

Harry: “……”

“Harry, sao con lại có biểu tình như vậy?”

“…… Không có gì,” Harry có chút ai oán nói, “Nhưng giáo sư Dumbledore, cụ không cảm thấy không phải bản thân giáo sư Snape sống cũng như chết…… Mà là thầy ấy muốn con sống cũng như chết sao?”

“……” Dumbledore nhớ lại chuyện vừa xảy ra khi nãy, hiếm khi đồng ý quan điểm của Harry.

Harry:“……”

“Nhưng Harry à,” Dumbledore kéo đề tài từ chỗ kỳ quái kia trở về, tiếp tục nói, “Mười năm con không ở nơi này, cho nên con không biết trạng thái của Severus thế nào, đã mười năm rồi thầy không thấy Severus cười, thế mà con vừa đến, Severus lập tức nở nụ cười.”

Harry: “…… Giáo sư, đó là cười lạnh, cười nhạo và cười âm hiểm, thầy không nhận ra à?”

“Như nhau thôi,” Dumbledore quơ quơ tay nói, “Đừng so đo nhiều như vậy!”

“……”

“Harry, con biết đấy, cái chết của Severus thật ra có thể nói là do một tay thầy tạo thành, cho nên, thầy không muốn sau khi thầy ấy chết cũng không được vui vẻ,” Dumbledore dần dần nghiêm túc, “Con biết Julian — chính là người luôn làm rơi bình hoa trong bức họa của Severus đó – tại sao lần nào ông ấy cũng có thể chuẩn xác làm rơi bể bình hoa như vậy không?”

“…… Ông ấy cố ý sao?” Harry nhớ tới hình ảnh mình nhìn thấy lúc trước, có chút ngạc nhiên hỏi.
Bình Luận (0)
Comment