Một Kiếp Vấn Vương

Chương 16


" Ông chủ nhà này đúng là hung dữ thật! "
" Cô không biết gì thì đừng nói bậy.

"
Dì Mỹ bây giờ đang ở trong phòng bếp, tất cả người hầu đều không ở trong phòng bếp thì lại tụ tập ở mấy khu nhà phụ kế bên để lánh nạn hết rồi, không có ai dám để mình lọt vào tầm mắt của Trác Duệ Quân cả.
" Dì không thấy vô lý sao? Cô ta chỉ cười thôi mà đã bị đánh chết đến mặt bị sưng phù lên, chảy máu luôn rồi mà ông chủ đó vẫn nhẫn tâm ra lệnh đánh tiếp.

"
" Cô mới vào đây nên không biết thôi.

Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ và anh trai ông chủ, vào ngày này việc cười giỡn trong nhà là một điều cấm kỵ.

"
" Ngày giỗ sao? Vậy tại sao lại không thấy cúng kiến gì hết trơn vậy? "
" Ông chủ không cho cúng, bình thường vào ngày này, ông chủ chỉ đến viếng mộ người thân một chút rồi trở về thôi.


"
" Sao lạ nhỉ? Vậy tại sao gia đình ông chủ lại mất hết, dì có biết không? "
" Bị người ta giết.

"
" Bị giết? Giết cả ba người? Nhưng còn ông chủ sao lại sống được? "
" Lúc đó ông chủ không sống cùng gia đình mình, năm ông chủ 9 tuổi đi nước ngoài học cũng vì thế mà thoát được kiếp nạn đó.

Nhưng gia đình của ông chủ thì không may mắn như thế, bọn họ đều chết rất thảm.

"
Một đứa trẻ chỉ 9 tuổi đầu đã mất đi người thân của mình, bấy giờ, không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút gì đó đồng cảm với hắn.

Cô cũng mất mẹ từ nhỏ, nhưng cô may mắn hơn, cô có ba chăm sóc cô, ba rất thương yêu cô, với ba, cô chính là cả thế giới của ba, ba luôn luôn dành những điều tốt đẹp nhất của mình cho cô, cô thương ba cô rất nhiều, nếu ba không còn nữa, chắc cô sẽ rất buồn, vì thế cô có thể hiểu được phần nào cảm giác đau khổ của hắn khi mất đi người thân.
Buổi chiều, Trác Duệ Quân đi viếng mộ của ba mẹ và anh trai, đến tối mới trở về nhà.

Dường như hắn uống rượu, Triệu Lan Vy thấy Phong quản gia dìu hắn lên lầu.
" Triệu Lan Vy! Cô mang nước chanh lên phòng cho ông chủ uống giải rượu đi.

" Dì Mỹ vừa pha xong ly nước chanh rồi ra lệnh cho Triệu Lan Vy, dì nói tiếp:" Tôi bị thấp khớp, không tiện lên xuống cầu thang.

"
Triệu Lan Vy gật đầu, rồi mang nước chanh lên phòng cho Trác Duệ Quân.
Bước vào phòng, cô thấy Trác Duệ Quân đang nằm trên giường.

Cô từ từ bước lại, nhưng không dám đến quá gần.
" Ông chủ, dì Mỹ bảo tôi mang nước chanh cho ông uống giải rượu.

"

"..."
Triệu Lan Vy đứng một hồi mà vẫn không thấy Trác Duệ Quân trả lời cô, dường như hắn đã ngủ rồi thì phải?
Triệu Lan Vy bước thêm vài bước nữa để đến gần Trác Duệ Quân.

Cô đặt ly nước chanh trên tủ ở đầu giường.
" Ông chủ, tôi để ly nước chanh ở trên đầu giường, khi nào ông chủ tỉnh thì uống nhé.

"
"....."
Trác Duệ Quân vẫn không trả lời.
" Ngủ thật rồi sao? " Cô tự hỏi.
Triệu Lan Vy không biết bây giờ cô có nên gọi Trác Duệ Quân thức dậy để uống nước chanh hay là đi ra ngoài nữa.

Cô sợ lỡ như đánh thức Trác Duệ Quân trong lúc hắn ngủ thì hắn sẽ tức giận với cô, không chừng cô sẽ thảm y hệt như cô người hầu lúc sáng, mà nếu không đánh thức Trác Duệ Quân dậy, lỡ dì Mỹ hỏi cô đã cho hắn uống nước chanh chưa thì cô biết giải thích như thế nào đây?
Lúc này, Triệu Lan Vy không biết nên làm gì đành ngồi xổm xuống kế bên giường, ở khoảng cách này cô có thể nhìn rõ được những đường nét trên gương mặt của hắn.
Nói thật, cô cũng giống như người con gái bình thường thôi, cũng đâu cưỡng lại được sức hút của trai đẹp đâu!
Người đàn ông này quá đẹp, đẹp đến mức khiến cô muốn ngắm mãi, đặc biệt khi đang ngủ, gương mặt đỡ hung dữ hơn, các cơ mặt đều giãn ra khiến hắn không còn trông đáng sợ nữa mà trở nên mị lực và cuốn hút hơn bao giờ hết.
Triệu Lan Vy đưa tay lên chạm vào mái tóc hơi bị rối của hắn, kì lạ là không tạo cho người ta cảm giác lôi thôi luộm thuộm, mà ngược lại là một vẻ phong trần đầy mị hoặc.

Tay của cô di chuyển đến trán của hắn, bây giờ cô mới phát hiện nha, trán của hắn đã có vài nếp nhăn, cũng đúng thôi, hắn đã ba mươi mấy gần bốn mươi tuổi rồi.
" Sắp già rồi.


" Triệu Lan Vy vừa chỉ tay lên trán hắn vừa nói.
Di chuyển đến sóng mũi của hắn, lúc này cô mới thật sự cảm thán, mũi của hắn cao thật, cao hơn cả mũi của cô nữa.
" Không biết có đi nâng mũi không nhỉ? " Triệu Lan Vy bụm miệng lại rồi mới dám bật cười để tránh phát ra tiếng làm hắn thức.
Tay của cô chạm đến môi của hắn thì bỗng nhiên dừng lại, cô đã từng hôn lên môi của hắn rồi, đôi môi đó mềm mại lại có hơi lành lạnh nữa, cảm giác khi đôi môi của cô chạm vào đôi môi của hắn, không hiểu tại vì sao trái tim của cô lại đập rất nhanh.
Bỗng chốc hai má của Triệu Lan Vy đỏ bừng cả lên như cục than hồng.

Cô ý thức được hành động của mình sẽ gây hoạ cho bản thân mà vội rút tay về.
Trác Duệ Quân là người không thích phụ nữ động chạm vào mình.
Vậy mà cô lại chạm vào hắn.
Cô không được động chạm vào hắn như thế, cô sẽ bị phạt.

Hắn biết được sẽ bỏ đói cô một lần nữa cho mà xem.
Triệu Lan Vy liền đứng dậy, vội vã chạy ra khỏi phòng của Trác Duệ Quân.
Một lúc sau, Trác Duệ Quân mới mở mắt, lúc này bóng lưng của cô gái vừa to gan chạm vào hắn đã không còn nữa, nhưng mùi hương dịu ngọt, thanh mát của cô vẫn còn ở đây, ánh mắt băng lãnh kia lại hiện lên một tia ôn hòa hiếm thấy..

Bình Luận (0)
Comment