Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 108

Editor: B-52

Thẩm Vọng Tân nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng của cô, hầu kết của anh hơi chuyển động, nhưng bộ dạng lúc này của cô thật là làm anh cảm thấy bất lực.

Sau khi đặt ly nước xuống anh ôm ngang cô lên sải bước lên lầu. Tô Tinh Dã bị trò chơi này làm cho bối rối, anh đang đi trên cầu thang nên cô chỉ cảm nhận được anh cứ lên lên xuống xuống, không khỏi ôm chặt bả vai anh lẩm bẩm nói: “Cao quá.”

Nghe cô nói xong Thẩm Vọng Tân không nhịn được mà bật cười: “Đừng lo, anh không để em té đâu.”

Tô Tinh Dã khẽ “Ừm” một tiếng rồi lại ngả đầu tựa vào vai anh.

Thẩm Vọng Tân đặt cô lên giường xong thì xoay người đi vào phòng tắm, vắt khăn để lau những vệt nước mắt đã khô trên mặt cô. Thế mà khi anh vừa cầm khăn lông đi vào trong phòng tắm ngâm nước thì lại nghe thấy âm thanh “sột soạt” từ cửa phòng tắm truyền vào. Sau khi quay đầu nhìn lại, đôi mắt trước giờ vẫn luôn dịu dàng bỗng chốc trở nên sâu thẳm và tối sầm lại, giống như nghiên mực bị đánh văng tung tóe khắp nơi.

Người theo sau lưng anh không biết đã cởi áo len ra từ bao giờ, lúc này nửa người trên của cô cũng chỉ còn lại một cái áo ngực màu đen, để lộ da thịt tinh tế trắng trẻo hơi ửng hồng, còn có xương quai xanh nhỏ nhắn tinh xảo, cùng với vòng eo cực kỳ thon thả có thể nhìn thấy rõ ràng đường áo vest (1), quần jeans tối màu bao bọc lấy đôi chân thon dài mảnh khảnh, đôi bàn chân trần vừa trắng vừa gầy đang đặt trên sàn nhà.

Thẩm Vọng Tân nhất thời cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Anh lập tức bỏ khăn lông đang cầm trên tay xuống, rồi vội vớ lấy cái khăn tắm ở bên cạnh quấn lên người cô, giọng nói trầm khàn vang lên: “Em đừng làm loạn nữa, cảm lạnh bây giờ.” Anh vừa nói vừa định ôm cô trở ra.

Nhưng Tô Tinh Dã không muốn cho anh có cơ hội ôm được mình, cô duỗi tay đẩy anh ra: “Em muốn… muốn đi tắm.”

Thẩm Vọng Tân nhìn thấy cô lảo đảo đi về phía phòng tắm thì nhanh chóng chạy tới đỡ lấy cô rồi dỗ dành: “Sáng mai thức dậy rồi tắm có được không?”

“Không.” Tô Tinh Dã từ chối rất dứt khoát, giống như là trong tiềm thức của cô biết được Thẩm Vọng Tân nhất định sẽ không chiều theo mình, cô lại bĩu môi, giọng nói bắt đầu nức nở: “Em muốn tắm ngay bây giờ.”

Thẩm Vọng Tân có chút dở khóc dở cười, cô bé này rõ ràng là uống say đến như thế rồi mà vẫn dễ dàng bắt trúng điểm yếu của anh để uy hiếp.

Tô Tinh Dã chỉ say khướt ở trước mặt Thẩm Vọng Tân một lần duy nhất, chính là thời điểm bọn họ còn đang quay <<Quyền mưu>>, bọn họ ở trên bàn tiệc chắn rượu cho nhau, cô vừa uống một ly đã từ một người thường ngày không mở miệng nói nhiều biến thành một tiểu lảm nhảm ghé lên lưng anh, cái miệng nhỏ liến thoắng nói không ngừng nghỉ. Cũng không biết là tối hôm đó sau khi trở về phòng cô có giống như hôm nay không, đáng yêu tới mức khiến người ta không thể chống đỡ nổi mà.

Tô Tinh Dã thấy anh nửa ngày rồi cũng không đếm xỉa tới mình, bắt đầu hét lên: “Đi tắm…”

Suy nghĩ trong đầu Thẩm Vọng Tân bắt đầu quay trở lại, nhìn cô lúc này hai mắt mơ màng nhưng khuôn mặt lại mang theo dáng vẻ quật cường, anh bất đắc dĩ mở miệng: “Được rồi, đi tắm.”

Cuối cùng Tô Tinh Dã cũng có một đêm ấm áp chìm trong mộng đẹp. Mỗi buổi sáng thức dậy cô có thói quen duỗi thẳng eo một cái, sáng nay cũng duỗi thẳng eo như vậy, nhưng đột nhiên cô lại phát hiện ra có điều gì đó không được bình thường cho lắm. Theo phản xạ tự nhiên cô kéo chăn xuống nhìn, lúc này mới phát hiện ra là mình đang bị cánh tay của người ta ôm chặt vào lòng. Lồng ngực của người đàn ông nóng như thiêu đốt, thảo nào suốt đêm hôm qua cô cũng không thấy lạnh. Cô cẩn thận dịch người đối diện với người đàn ông đang ngủ say trước mặt mình.

Lông mày của Thẩm Vọng Tân cực kỳ đẹp, ngay cả sống mũi của anh cũng rất cao. Đôi môi đỏ mọng của anh lúc này hơi mím nhẹ, cho dù lúc trong giấc ngủ cả người anh vẫn toát ra một vẻ dịu dàng khó tả. Cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong lòng Tô Tinh Dã, cô đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào giữa hai đầu mày rồi đi dọc theo sống mũi một chút. Thật sự rất đẹp…

Trong lúc những ý nghĩ này còn đang quẩn quanh trong đầu thì người đàn ông dưới tay cô có dấu hiệu sắp tỉnh dậy. Cô lập tức thu tay về, nhắm mắt lại giả vờ mình vẫn còn ngủ. Nhưng mà mới nhắm mắt lại mấy giây cô đã cảm nhận được anh ấy thật sự đã thức giấc rồi.

Thẩm Vọng Tân cụp mắt liếc nhìn người nọ đang vùi đầu trong ngực anh, đáy mắt hiện lên một nụ cười khó hiểu. Anh nhướng mắt, lòng bàn tay chậm rãi di chuyển, làn da dưới tay anh mềm mại trơn láng như dương chi bạch ngọc (2), cảm giác rất tuyệt vời.

Lúc đầu Tô Tinh Dã còn có thể nhẫn nhịn nuốt xuống, nhưng càng về sau cô lại cảm thấy là anh đang cố ý, giống như anh rõ ràng là biết cô đã tỉnh rồi nhưng lại…

Vậy nên cô không thể tiếp tục giả vờ được nữa, cô cố tình phát ra vài âm thanh nho nhỏ như thể mình vừa mới tỉnh dậy, nhưng mà kỹ thuật diễn xuất của cô trước mặt anh không được tốt lắm, mới được một chút đã không nhịn được mà bật cười.

Thẩm Vọng Tân cũng bật cười, siết chặt lấy tay cô: “Giả vờ? Không giả vờ nữa à?”

Tô Tinh Dã bị anh nắm tay đến ngứa ngáy, vừa giãy giụa vừa nói: “Không giả vờ, không giả vờ, anh buông em ra được không?”

Thân thể trong lòng anh vừa mềm mại vừa thơm tho, lại cọ xát nhiều lần như vậy, nên sức lực bàn tay của Thẩm Vọng Tân cũng không thể không mạnh hơn hai phần, anh hơi xoay người một cái lập tức hoán đổi vị trí của hai người.

Tô Tinh Dã vừa bị anh đè xuống, lại nhìn thấy ánh mắt nhẫn nhịn của anh thì hiểu luôn, cô nhỏ giọng nói: “Dậy…Dậy đi anh.”

Thẩm Vọng Tân bắt được ánh mắt trốn tránh của cô, khóe miệng anh khẽ nhếch lên rồi lại đè xuống người cô một chút nữa, đôi môi mỏng cũng thuận thế dán lên cái cổ trắng nõn của cô: “Vẫn còn sớm mà.”

Tô Tinh Dã thoáng nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, quả thật là bầu trời bên ngoài vẫn còn tối, rốt cuộc cũng không biết có phải là do trời sắp mưa hay không mà mãi vẫn không thấy hừng đông. Cô có cảm giác cả người mình bỗng dưng căng thẳng, cũng ý thức được mối nguy hiểm kế bên mình, cho nên bèn vươn tay đẩy anh ra, ý muốn lách qua kẽ hở bên cạnh người anh để chui xuống giường. Nhưng mà không những cô không thể thoát ra được, mà còn bị người đàn ông vốn dĩ đã muốn nhẫn nhịn lại không thể nhịn được một lần nữa siết chặt lấy, thân thể bị đôi môi ấm áp của anh phủ xuống.

Nụ hôn cường bạo như vậy trong chốc lát khiến cho Tô Tinh Dã mất đi khả năng phản kháng, chỉ có thể mặc kệ để cho môi lưỡi của anh tùy ý quấy đảo. Cho tới khi bàn tay của anh bắt đầu làm càn, cô theo bản năng ấn tay anh xuống, hơi thở của cô dồn dập, cả khuôn mặt và lỗ tai đều ửng đỏ, giọng nói ngắt quãng: “Mới… mới sáng sớm mà.”

Thẩm Vọng Tân cũng “Ừm” một tiếng nhưng động tác vẫn không dừng lại.

Tô Tinh Dã khó mà chống cự Thẩm Vọng Tân được, chủ yếu là do cô vốn không thể chống cự anh nổi, cuối cùng vẫn là để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Sau khi kết thúc cô vùi đầu vào trong gối, trong đầu suy nghĩ không muốn gặp bất kỳ ai nữa. Mái tóc dài đen nhánh xõa tung sang một bên, để lộ ra những dấu vết chi chi chít chít trên tấm lưng trắng nõn nà.

Thẩm Vọng Tân từ trong phòng tắm đi ra nhìn thấy cảnh tượng này, ngay lập tức đi tới xốc chăn ngồi lên giường, anh lật người cô lại đem ôm vào trong ngực, dùng giọng nói trầm khàn dịu dàng của mình hỏi: “Em không thấy chán sao?”

Cảm giác dính nhớp trên người làm Tô Tinh Dã cảm thấy không được thoải mái lắm nên cô nhõng nhẽo với anh: “Anh xả nước giúp em được không?”

Thẩm Vọng Tân nhìn mái tóc trước trán mướt mồ hôi của cô, cúi đầu hôn nhẹ một cái, đáp ứng yêu cầu: “Được rồi.”

Tô Tinh Dã làm ổ trong chăn không được bao lâu thì Thẩm Vọng Tân xả xong nước nóng đã đi ra ngoài. Cô được anh ôm thẳng vào trong phòng tắm, sau khi đưa tay thử nhiệt độ nước thấy thích hợp, thì vẫy vẫy tay với anh: “Được rồi, anh có thể ra ngoài rồi.”

Nói xong rồi nhưng người đứng bên cạnh vẫn không đi ra. Cô quay lại nhìn anh, bất chợt đụng phải anh mắt thâm thúy của người đàn ông, tự dưng trái tim như bị hẫng một nhịp: “Sao… Sao vậy anh?”

Thẩm Vọng Tân cong cong khóe miệng lên nói: “Cũng đâu phải là chưa từng tắm cho em.”

Đôi mắt của Tô Tinh Dã bỗng chốc trợn to ra, chưa từng tắm cho? Chưa từng tắm cho cái gì chứ?

“Không nhớ gì à?” Anh hỏi.

Dường như cô thật sự không thể nhớ ra bất cứ chuyện gì cả, nhưng khi anh cố tình nhắc nhở như vậy, cô cố gắng lục lọi lại đống ký ức của mình, quả nhiên là sau một hồi tìm tòi cô thật sự đã nhớ ra rất nhiều mảnh ký ức vụn vặt. Tuy rằng mớ ký ức này có chút manh mún thật, nhưng đại khái cô cũng có thể hiểu rõ được đến cuối cùng là chuyện gỉ đã xảy ra. Màu đỏ thẫm trên mặt cô lúc đầu còn chưa kịp phai đi bây giờ lại càng đậm thêm mấy phần. Thảo nào sáng nay thức dậy cô lại thấy cực kỳ thoải mái, tình cảnh tối hôm qua…

Kể từ sau khi hai người từ Thượng Hải trở về thật sự không có làm mấy lần, nguyên nhân là do vừa về phải lập tức lao vào quay phim. Bộ phim đã gần đi đến đoạn kết cho nên lịch quay mỗi ngày đều kín mít, cho đến cuối ngày ai nấy đều kiệt sức tới mức lăn ra giường là có thể ngủ luôn được. Hơn nữa cô không có sở thích tắm rửa khác người, cho nên mặc dù hai người đã thân mật với nhau nhưng đối với chuyện tắm rửa này cô vẫn nhất quyết không để anh động tay vào, thế mà hôm qua cô đã uống say lại còn…

Ngay khi Thẩm Vọng Tân nhìn thấy ánh mắt của cô thì biết cô đang nghĩ gì, nụ cười trên khóe môi của anh lại càng đậm thêm.

Tô Tinh Dã chậm chạp phản ứng lại. Nhìn thấy khóe miệng đang cười của Thẩm Vọng Tân thì có cảm giác vừa xấu hổ vừa buồn bực: “Em mặc kệ, anh… Anh đi ra ngoài trước đi, đi mau lên.”

Thẩm Vọng Tân nhìn thấy bộ dạng này của cô, mặc dù trong lòng có suy nghĩ nhưng cũng không tiếp tục trêu chọc cô nữa: “Ừm, quần áo anh để ở kệ trên.”

Tô Tinh Dã nhìn theo tầm mắt của anh, gật đầu một cái rồi duỗi tay đẩy anh đi.

Thẩm Vọng Tân lại cúi xuống hôn lên môi cô một cái, rồi mới chịu đứng dậy di ra ngoài.

Tô Tinh Dã thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, cô có vẻ thích thú nên nhắm mắt lại, nhưng mà vừa nhắm mắt xong thì mấy cảnh tượng trong bồn tắm tối hôm qua lại đồng loạt hiện lên làm cho mặt cô đỏ bừng không thể chịu nổi, cho nên ngâm mình chưa được bao lâu thì cô đã bò ra khỏi bồn rồi.

Đưa tay cầm lấy quần áo mà Thẩm Vọng Tân đã chuẩn bị sẵn cho mình, cô nhìn qua một lượt. Là một bộ quần áo hoàn chỉnh. Mặt cô lại càng đỏ rực hơn xen lẫn một chút kinh ngạc. Làm thế nào mà anh có thể giúp chuẩn bị chu đáo tới như vậy nhỉ?

Thay quần áo sạch sẽ, sấy tóc ráo nước xong xuôi cô mới mở cửa phòng đi ra. Bên ngoài cửa phòng có một hành lang, đi theo hành lang này sẽ dẫn tới cầu thang đi xuống lầu. Xuyên qua cửa sổ ở lầu dưới có thể thấy được bên ngoài đang có mưa, cả bầu trời đều mù mịt. Có một bóng người đang bận rộn trong nhà bếp, trong không khí không ngừng tỏa ra mùi thơm quyến rũ, mà cái bụng của cô cũng rất biết phối hợp đã “ùng ục” sôi lên.

Thẩm Vọng Tân từ trong bếp đi ra nhìn thấy Tô Tinh Dã đang đứng ở đầu cầu thang, trên môi anh nở một nụ cười ấm áp: “Tắm xong rồi?”

Tô Tinh Dã nhìn anh, trong nháy mắt có cảm giác thỏa mãn đang dâng tràn khắp lồng ngực, cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Vậy em xuống đây đi, anh nấu mỳ một lúc nữa là ăn được rồi.”

Tô Tinh Dã ngoan ngoãn ngồi đợi anh ở bàn ăn, đột nhiên cô phát hiện ra, hình như đây là lần đầu tiên cô tới nhà anh. Từ lúc trở lại Bắc Kinh tới giờ hai người đều bận rộn đến đầu tắt mặt tối, ngay cả một chút thời gian rảnh rỗi cũng không dư ra, nên mặc dù đoàn phim đã về tới Bắc Kinh nhưng mỗi ngày bọn họ vẫn phải bôn ba hai đầu giữa đoàn phim và khách sạn.

Vậy nên trong lúc anh đang nấu mỳ thì cô tò mò đánh giá một lượt căn nhà. Phong cách trang trí đơn giản và thoáng đãng, cách bày trí đồ đạc trong nhà tạo cảm giác sạch sẽ và ấm áp. Chăn, thảm và cây cảnh được chủ nhân của chúng trang trí rất tỉ mỉ. Quan sát một hồi, trong đầu cô bỗng lóe lên một ý nghĩ, không nhịn được mà bẹp bẹp môi mình.

Thẩm Vọng Tân bưng mỳ đi ra, vừa đúng lúc nhìn thấy cái miệng nhỏ kia đang mím lại trông có vẻ vừa ấm ức vừa buồn bã, làm anh không kiềm được lên tiếng hỏi cô: “Em làm sao vậy? Tại sao lại không vui rồi?”

Tô Tinh Dã ngẩng đầu lên nhìn anh đang đi về phía mình, sau khi anh đặt bát mỳ xuống cô mới nói: “Nhà anh trang trí đẹp quá đi.”

(1) Đường áo vest: Là một đường cơ hình thành giữa cơ bụng và cơ xiên ngoài, sự kết hợp này rất giống với khi mặc áo vest nên được gọi là đường áo vest.

Hình dưới là minh họa cho đường áo vest nha các bạn.



(2) Dương chi bạch ngọc: Hay còn gọi là ngọc mỡ dê, là loại ngọc quý rất được tôn vinh và ưa chuộng, thường được dùng làm ngọc ấn, ngọc bội cho vua chúa, quý tộc. Nước ngọc trắng bóng, mịn mượt như mỡ dê, thường có vân vàng nâu hoặc trắng ngả xanh nhạt. Chất ngọc rất đẹp, thuần màu trắng, hơi ngả vàng, nếu soi dưới đèn hoặc ánh sáng thường sẽ thấy độ trắng bóng, loang loáng của ngọc và cực kỳ mướt tay.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment