Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 119

Editor: B-52

(*) Đồng âm với câu “Anh yêu em” trong tiếng Trung (我爱你: Wǒ ài nǐ = 520: Wǔ èr líng) cho nên nhiều bạn trẻ thường chọn ngày 20/5 để làm ngày tỏ tình. Trùng hợp ở đây sinh nhật của Tô Tinh Dã cũng là ngày 20/5. ^_^

Weibo trong nước đang có một trận xé nhau mãnh liệt, gió tanh mưa máu, mà lúc này ở nước ngoài Hạ Thương cùng với phó đạo diễn Ngô đang xem lại những cảnh quay lúc nãy, thì thấy biên kịch Dương tay cầm điện thoại nhanh chóng đi về phía hai người. Hạ Thương nhìn thấy dáng vẻ vội vàng sốt ruột của ông ấy lập tức hỏi: "Cậu làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?"

Biên kịch Dương không nói tiếng nào mà trực tiếp đưa điện thoại tới trước mặt hai người họ.

Hạ Thương xem qua hơi biến sắc một chút, nói thật thì chuyện thế này ở giới giải trí cũng không phải là hiếm thấy, chẳng qua chỉ là thủ đoạn dơ bẩn của một vài nhà mà thôi. Nói như vậy có nghĩa là bọn họ đối với loại chuyện này cũng sẽ không can dự vào. Nhưng mà lần này Cao Tu đúng thật là đưa bọn họ lên nòng súng, cậu ta đột nhiên bội ước, phủi mông chạy lấy người như vậy, bỏ lại một đống chuyện rắc rối phía sau lưng cho bọn họ xử lý, khiến bọn họ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Lúc sau bọn họ gửi lời mời đến những diễn viên khác, nếu không phải là uyển chuyển từ chối thì rất lâu không thấy hồi âm, mà đoàn phim thì không có thời gian để chờ người. Duy nhất chỉ có mình Thẩm Vọng Tân không nói hai lời lập tức đồng ý, còn ngay trong hôm đó ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ trực tiếp chạy tới chỗ đoàn phim bắt đầu quay hình.

Mà sau khi vào đoàn rồi Thẩm Vọng Tân cũng không hề ra vẻ gì cả, không những nghiêm túc lại còn rất chịu thương chịu khó. Nói thật, Thẩm Vọng Tân đang ở thời kỳ nhiệt độ đỉnh cao mà lại đồng ý vào đoàn phim của bọn họ, đừng nói là người trong giới cảm thấy cậu ấy bị điên, ngay cả mấy người bọn họ lúc nhận được tin tức từ Lôi Quân cũng kinh ngạc hồi lâu.

Về phần Cao Tu hủy bỏ hợp tác, bọn họ vốn dĩ đã không muốn tính toán so đo với cậu ta, nhưng cậu ta thật sự là có mắt như mù lại muốn ở phía sau hút máu cọ nhiệt của người ta. Ban đầu Thẩm Vọng Tân có thể đến đây cứu nguy, đoàn phim bọn họ đã cảm kích lắm rồi, thế mà cậu ta lại còn muốn dùng chuyện này để bôi đen anh, thật là quá mất mặt mà. Cũng đều tại bọn họ bao che khuyết điểm, thật sự là dung túng cho kẻ xấu mà!

Hạ Thương: Vốn dĩ tôi không muốn nhiều lời, nhưng thật sự là đừng có khi dễ chúng tôi ở nước ngoài tín hiệu không tốt nên không biết trong nước xảy ra chuyện gì. Nghĩ tới việc cậu hủy bỏ hợp tác làm mang đến cho chúng tôi không ít phiền phức, tôi cảm thấy là cậu nên tự kiểm điểm lại lương tâm của mình, mời cậu trước khi làm một diễn viên hãy học cho tốt cái gì gọi là đạo đức nghệ thuật @Cao Tu

Sau khi Hạ Thương đăng Weibo xong xuôi, phó đạo diễn Ngô suy nghĩ gì đó rồi hỏi: "Việc này có cần phải nói với Vọng Tân không?"

Hạ Thương nhìn ra xa thấy Thẩm Vọng Tân đang tập thoại cùng với Triệu Duy Khang, ông nói: "Không cần nói, đừng để ảnh hưởng việc cậu ấy quay phim."

Phó đạo diễn Ngô ngẫm lại, quả thật là nên như vậy.

Trong nước nhìn thấy Hạ Thương đăng Weibo rồi! Thật sự bùng nổ rồi! Hạ Thương làm đạo diễn mấy chục năm, nói ông ấy nghiêm khắc thì đúng là nghiêm khắc thật, nhưng từ trước tới giờ ông ấy chưa từng công khai phê bình một diễn viên nào như vậy, lại còn là phải bồi dưỡng đạo đức nghệ thuật. Có thể thấy được lần này ông thật sự tức giận, nếu không thì cũng không trực tiếp điểm mặt gọi tên như thế.

Đoàn đội của Cao Tu lúc này thật sự cuống cuồng cả lên, thời điểm cái tài khoản "Tinh Tinh muốn gả cho anh trai" đâm thọc xé thủng bọn họ cũng không hoảng sợ như lúc này, nhưng mà Hạ Thương không giống với người kia, ông là đạo diễn của "Hành động số hai", danh tiếng của ông ấy thì không cần phải nói tới nữa.

Hơn nữa ông ấy quả nhiên là nói trúng tim đen của họ rồi. Quả nhiên là bọn họ ỷ vào đoàn phim đang ở nước ngoài, tín hiệu không được tốt cho nên mới dám cọ nhiệt Thẩm Vọng Tân trắng trợn như vậy, bọn họ đã tính toán kỹ càng, cho dù là bên kia có phản ứng lại được thì nhiệt bọn họ muốn cọ cũng đã cọ xong rồi. Nhưng người tính không bằng trời tính, không ngờ tới đạo diễn Hạ nhanh vậy đã nhận được tin tức, lại không hề lưu tình trực tiếp đăng Weibo làm bọn họ bẽ mặt.

Hạ Thương đã đăng Weibo rồi, anh ta cần gì phải xé nữa đâu. Bây giờ tình thế đảo ngược lại rồi, đích thân đạo diễn đi lên vả mặt anh ta, còn phải xé làm gì nữa chứ?

Thế là Cao Tu cần nhiệt độ nhưng bây giờ không cần phải cọ nữa rồi, trực tiếp đưa từ khóa #Cao Tu bồi dưỡng đạo đức nghệ thuật lên thẳng hot search, sau đó còn có #Cao Tu biến khỏi giới giải trí, #Mời Cao Tu xin lỗi Thẩm Vọng Tân cũng theo đó mà đi lên.

Cuối cùng Cao Tu không còn cách nào khác ngoài tự mình đứng ra đăng đàn xin lỗi. Người hâm mộ của Thẩm Vọng Tân còn chưa kịp xé anh ta xong, thì anh ta đã phải hứng chịu một lượng lớn người hâm mộ của nhà mình thoát fan quay lại giẫm đạp anh ta, chỉ có thể nói là anh ta đã tự đào mồ chôn chính mình.

Người hâm mộ của Cao Tu lúc trước vì anh ta mà hung hăng đi xé bao nhiêu, thì giờ đây bị vả mặt đau đớn bấy nhiêu lần. Bọn họ tuổi cũng không lớn bao nhiêu, nhưng cũng bởi vì thật sự yêu mến Cao Tu, nghĩ đến việc Cao Tu bị người ta thay thế đá ra khỏi đoàn phim, cho nên mới phẫn nộ vì anh ta mà đi xé như vậy. Ai mà ngờ được chân tướng lại là như vậy, nghĩ lại lúc đó bọn họ cùng với người hâm mộ nhà Thẩm Vọng Tân hỗn chiến với nhau mấy tiếng đồng hồ, thật là mặt mũi đều mất hết cả rồi.

Cao Tu thật sự đã thấm thía cái gì gọi là người hâm mộ cũng giống như nước, có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, sự việc này đồng thời cũng như một lời cảnh tỉnh đối với diễn viên trong giới này.

* * *

Sinh nhật của Tô Tinh Dã là ngày 20 tháng 5, mà ngày 20 tháng 5 thì cô vẫn còn đang ở đoàn phim "Chờ đợi", do đó năm nay sinh nhật của cô cũng là tổ chức ở đoàn phim này. Bởi vì bộ phim lấy Bắc Kinh làm bối cảnh quay hình cho nên Dương Vân lấy danh nghĩa của cô mời đoàn phim đi ăn lẩu.

Sau khi kết thúc bữa tối rồi trở về khách sạn, khi Tô Tinh Dã chuẩn bị mở cửa đi vào phòng thì Tiểu Thuần đột nhiên gọi cô: "Chị Tinh Dã?"

Tô Tinh Dã xoay người lại: "Sao em? Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Thuần mở balo của mình lấy ra một món quà đưa cho cô: "Quà sinh nhật."

Tô Tinh Dã ngạc nhiên: "Không phải lúc nãy em tặng quà sinh nhật cho chị rồi sao?"

Tiểu Thuần cười: "Lúc nãy đúng là quà của em tặng cho chị nhưng mà món quà này thì không phải của em."

Tô Tinh Dã nhất thời khó hiểu: "Không phải em..." Đang nói nửa chừng đột nhiên mắt của cô lại đỏ lên: "Là của anh ấy... Là của anh ấy chuẩn bị cho chị đúng không?"

Tiểu Thuần cầm món quà đặt vào trong tay cô rồi gật đầu: "Đúng rồi. Anh Thẩm trước khi đi đã giao nó cho em, anh ấy nói muốn em đưa nó cho vào ngày sinh nhật của chị, có bất ngờ không chị?"

Kỳ thật lúc Tiểu Thuần nhận được nhiệm vụ bảo quản món quà sinh nhật này của Thẩm Vọng Tân, cô ấy thật sự đã bị anh làm cảm động rồi. Anh Thẩm lúc biết tin đầu tháng 3 sẽ vào đoàn phim "Hành động số hai" thì đã bắt đầu chuẩn bị món quà sinh nhật cho Tô Tinh Dã vào tháng 5. Đây là cái tình yêu thần tiên gì vậy chứ!!

Sau khi vào phòng rồi Tô Tinh Dã mở hộp quà ra, bên trong là một cái lắc tay bạc. Chợt cô ngạc nhiên phát hiện chiếc lắc tay này có hơi quen thuộc, vẫn là một ngôi sao và chữ S, giống hệt như sợi dây chuyền năm đó anh tặng cho cô.

Tô Tinh Dã xoa xoa chữ S trên sợi dây chuyền, có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, dường như cô đã biết được ý nghĩa của chữ S này rồi.

Một lúc sau cô đeo lắc lên tay, rồi chụp một tấm hình gửi qua Wechat cho Thẩm Vọng Tân.

Tô Tinh Dã: Hình ảnh.jpg.

Tô Tinh Dã: Em nhận được quà rồi! Em thích lắm!

Lịch sử trò chuyện Wechat của hai người hiển thị lần trò chuyện cuối là tối hôm qua. Sự thật là hai tháng nay cô vẫn kiên trì đều đặn gửi Wechat cho anh, dẫu rằng cô biết sẽ không nhận được hồi âm, nhưng cô vẫn muốn kể cho anh biết những chuyện đã xảy ra. Tin nhắn gửi xong rồi phải mất một lúc cô mới ổn định tâm tình, rồi lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Tô Tinh Dã vừa mới từ phòng tắm đã nghe được tiếng chuông điện thoại vang dội. Cô vừa lau tóc vừa thong thả đi qua bên đó, nhưng lúc gần tới thì nhìn thấy điện thoại đang hiển thị người gọi là Thẩm Vọng Tân. Lòng cô lập tức chấn động, vội vàng chạy tới để nhận cuộc gọi, nhưng còn chưa kịp đi tới thì chuông đã tắt rồi.

Thẩm Vọng Tân ở nước ngoài gọi liên tục mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn không có ai nhận, trên mặt anh hiện lên vẻ mất mát, cầm điện thoại lên lần nữa rồi lại thả vào trong giỏ. Ngay lúc anh chuẩn bị quay đầu đi ra thì tiếng rung "Ong ong ong" dồn dập từ phía sau vang lên. Anh lập tức xoay người lại, nhìn trên màn hình thông báo người gọi là Tô Tinh Dã, sau khi anh bắt máy đã nghe thấy giọng nói kích động của Tô Tinh Dã truyền tới: "Thẩm Vọng Tân?"

Thẩm Vọng Tân trong chớp mắt nở nụ cười, anh "Ừ" một tiếng, "Anh đây."

Tô Tinh Dã ở bên đây, lúc nghe được âm thanh này đôi mắt đã nhanh chóng phủ lên một màn sương mờ mịt, xa cách nhau gần hai tháng cô mới được nghe giọng nói của anh, anh vừa mới mở miệng thì cô đã không chịu đựng nổi: "...Anh, anh sao rồi?"

Thẩm Vọng Tân nghe được giọng nói nghẹn ngào của cô, tự dưng cũng luống cuống lên: "Tinh Tinh, em đừng khóc. Ngoan."

Tô Tinh Dã thật sự không có cách nào kiềm chế chế được, nước mắt của cô cứ như vậy mà "Tách tách", "Tách tách" rơi xuống, lúc này cô lại nghe thấy giọng nói của anh: "Tiểu thọ tinh thì không được khóc đâu, ngoan nào, sinh nhật vui vẻ."

Tô Tinh Dã vừa khóc vừa hỏi anh: "Anh... Anh còn nhớ sinh nhật của em sao?"

Thẩm Vọng Tân cười một tiếng, trong giọng nói tràn ngập cưng chiều: "520 nha, sao anh có thể quên chứ?"

"Ngoan, anh xin lỗi vì năm nay không thể ở bên em trong ngày sinh nhật. Nhưng mà em đã nhận được quà sinh nhật của anh chưa?"

Giọng Tô Tinh Dã vẫn còn nghẹn ngào: "Em nhận được rồi, là lắc tay có ngôi sao cùng với chữ S."

"Thế em có thích món quà sinh nhật này không?"

"Cực kỳ thích." Tô Tinh Dã lại hỏi anh: "Chữ S đó có phải là giống như em nghĩ không?"

Thẩm Vọng Tân lại cười, anh hỏi cô: "Em nghĩ nó có ý gì?"

"Chữ S này không phải S trong Tô Tinh Dã mà là S trong Thẩm Vọng Tân (*), đúng không anh?"

"Cái này mà cũng đoán ra được, sao em thông minh quá vậy?"

"Còn... Sợi dây chuyền chữ S năm đó anh tặng cho em..."

"Là S trong Thẩm Vọng Tân."

Tô Tinh Dã (**) đứng hình hai giây: "Cho nên thật ra năm đó anh đã thích em rồi phải không?"

Thẩm Vọng Tân cười nói: "Không phải."

"Vậy mà anh còn nói không phải..."

"Trước đó đã thích rồi."

Tô Tinh Dã nhất thời càng khóc dữ dội hơn: "Thẩm Vọng Tân... Em thật sự rất nhớ anh."

"Ngoan, anh sẽ nhanh chóng trở về thôi, được không?"

Lúc này Lục Dịch Dương đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt anh ấy vô cùng khẩn trương, không ngừng ngó trước ngó sau, nếu để chọn đạo diễn biết được bọn họ lén lút tới đây lấy trộm điện thoại chắc chắn bọn họ sẽ xong đời. Muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân anh ấy, lần trước trót lọt chuồn tới chỗ này lại bị cậu ấy bắt được, nếu không thì hôm nay anh cũng không bị cậu ấy uy hiếp, mạng này của anh cũng thật là quá khổ rồi. Rốt cuộc anh ấy không thể nhịn được mà mở cửa đưa đầu vào nhắc nhở cậu ấy: "Vọng Tân, chúng ta phải đi rồi, thật sự là không còn kịp nữa đâu."

Tô Tinh Dã dĩ nhiên cũng nghe được rõ ràng câu nói ở đầu bên kia, cô khụt khịt mũi rồi nói: "Không phải là anh lén gọi điện thoại cho em đó chứ?"

Thẩm Vọng Tân "Ừ" một tiếng.

"Quà với lời chúc mừng sinh nhật em cũng đã nhận được rồi, anh gấp thì mau đi đi, em không sao đâu. Em chờ anh trở về."

Hốc mắt Thẩm Vọng Tân cũng đỏ lên rồi, anh nói: "Được, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Lần đầu tiên Tô Tinh Dã dùng tốc độ nhanh như vậy để cúp điện thoại của Thẩm Vọng Tân, cúp điện thoại xong cô nhào thẳng lên giường, từng giọt nước mắt nóng hổi từ từ tuôn ra thấm ướt gối nằm của cô.

Ở bên này, sau khi Thẩm Vọng Tân đi ra khỏi phòng đã bị Lục Dịch Dương nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của anh, trong chốc lát anh ấy quả thật bị dọa sợ rồi: "Ai da, cậu khóc đó hả?"

Thẩm Vọng Tân thu lại biểu cảm, cố né tránh ánh mắt của anh ấy: "Em không có."

"Xem mắt cậu đỏ lên hết rồi này, cậu gọi cho ai thế?"

Thẩm Vọng Tân không trả lời câu hỏi này của anh ấy, mà đi thẳng một mạch lên đằng trước: "Em không sao mà, chúng ta quay lại thôi."

Vậy là hai người họ một trước một sau quay lại, vừa hay đụng phải Triệu Khang Duy vừa mới quay xong đang trở lại, Triệu Khang Duy nhìn thấy hai người họ vừa mới liến thoắng với nhau nên hỏi: "Hai cậu đang nói gì đó?"

Thẩm Vọng Tân với Lục Dịch Dương liếc nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời: "Không có gì hết."

Triệu Khang Duy: "..."

(*) Trong phiên âm tên của Tô Tinh Dã (Sū Xīngyě) và Thẩm Vọng Tân (Shěn Wàngjīn) thì họ của cả hai người đều có chữ S. Còn về phần ý nghĩa của món quà chắc mọi người cũng tự hiểu ra được nhỉ ^_^, còn ai chưa đoán ra thì tui bật mí nhẹ là ngôi sao trong âm Hán Việt là chữ "tinh" nha. Thật sự cơm "tró" nhà này ăn riết tui cũng ghiền rồi.

(**) Bản raw chỗ này là "Thẩm Vọng Tân đứng hình" nhưng mà theo ngữ cảnh thì phải là Tô Tinh Dã mới đúng, đôi này ngọt quá tác giả cũng say đường mất rồi.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment