Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 142

Editor: Pepsi

Khi Thẩm Vọng Tân tỉnh lại thì trời bên ngoài đang mưa như trút nước, sắc trời cực kỳ âm u. Anh chỉ cảm thấy cổ họng vô cùng khô khốc nên theo bản năng vùng vẫy muốn ngồi dậy, thế nhưng vừa cử động anh lập tức nhận ra có gì đó không đúng vì dường như bàn tay anh đang được người ta nắm thật chặt, anh nghiêng đầu nhìn sang thì chợt thấy người đang nằm sấp ở mép giường anh, hai tay cô đút vào trong chăn của anh, đầu gối lên cánh tay, nhắm mắt và hít thở đều đặn.

Anh không biết cô đến đây lúc nào nhưng từ Bắc Kinh chạy tới Côn Minh, có lẽ đêm đã về khuya khi cô đến, cô hẳn cảm thấy không thoải mái lắm khi cứ nằm đây thế này?

Dường như nhận thức được, Tô Tinh Dã nhíu mày, phát ra âm thanh rất nhỏ, cô khẽ ngẩng lên đầu, đổi tư thế toan tiếp tục ngủ nhưng vừa lơ đãng mở mắt đúng lúc thấy được Thẩm Vọng Tân, có vẻ anh đã tỉnh rồi?

Cô vô thức ngẩng đầu nhìn sang anh, quả nhiên chạm vào đôi mắt sâu kia, cô nhớ đến Đường Viên còn đang ngủ sát bên nên đè thấp giọng hỏi: “Anh tỉnh rồi hả?”

Thẩm Vọng Tân vén sợi tóc dính trên mặt cô ra sau tai rồi gật đầu đáp: “Ừ.”

Tô Tinh Dã lập tức đứng dậy rồi vén mũ của anh lên, sau đó đưa tay sờ lên trán anh, nhưng không cảm giác được gì nên cô cúi người xuống, dùng trán mình chạm vào trán anh, khi cảm thấy nhiệt độ của anh đang khôi phục thì bấy giờ cô mới yên tâm: “Hạ sốt rồi, không sao rồi.”

Dứt lời, cô toan lùi ra, thế nhưng sau khi trán hai người vừa tách khỏi thì một giây sau cô đã được Thẩm Vọng Tân ôm chặt ngang lưng, sau đó cả người cô dựa hẳn lên người anh, cô hoảng hồn vì sợ đè lên anh nên giãy giụa theo phản xạ.

Thẩm Vọng Tân dùng sức ôm chặt cô: “Ngoan, em đừng cử động.”

“Em đè lên anh đấy.”

“Không sao, xương của em nặng bao nhiêu đâu chứ, có thể đè hỏng luôn à?”

Nghe vậy, Tô Tinh Dã không giãy giụa nữa mà để mặc anh ôm chặt, cô thuận đà tựa đầu vào lồng nguc anh.

Thẩm Vọng Tân cúi đầu khẽ hôn lên trán cô: “Cởi áo khoác rồi vào ngủ được không em?”

“Giường nhỏ lắm, chắc không ngủ được đâu?”

“Ngủ được, anh ôm em.”

“Nhưng mà...”

“Có phải em sợ anh lây bệnh cho em không?”

Tô Tinh Dã bỗng trợn to đôi mắt và ngẩng đầu nhìn anh: “Sao thế được? Em vào không phải là được rồi sao?”

Thẩm Vọng Tân nghe cô vội vàng giải thích thì khóe miệng không khỏi chậm rãi giương lên.

Thấy thế, Tô Tinh Dã biết ngay mình bị anh chọc ghẹo, anh đang cố ý!

Nhưng cô cũng cởi áo khoác, vén chăn chui vào, mới vừa vào lập tức được anh ôm vào nguc, hơi thở ấm áp nhanh chóng bao phủ lấy cô. Thật ra vừa rồi lúc chưa lên giường cô không thấy lạnh gì mấy nhưng bây giờ vừa lên giường và vùi vào lồng nguc anh thì cô mới biết nó thật ấm áp.

“Tại sao trước đó anh không chịu đi bệnh viện?” Cô nhỏ giọng bắt đầu tính sổ chuyện của anh.

“Không có gì đáng ngại mà.”

“Anh còn nói nữa, sốt đến vậy mà bảo không có gì đáng ngại?”

Thẩm Vọng Tân cười ôm ghì lấy cô, cơ thể hai người dán chặt vào nhau.

Tô Tinh Dã bĩu môi: “Anh bớt làm trò qua mặt em đi, em nói cho anh biết em giận rồi đấy.”

“Anh sai rồi, lần sau anh sửa được không?”

“Lúc trước anh cũng nói lần sau sẽ thay đổi.”

Thẩm Vọng Tân lập tức nhớ đến lần anh bị cảm khi đang quay “La Phu truyện”.

“Em đã nói với anh rồi, anh mà còn vậy nữa thì em...”

Thẩm Vọng Tân nhìn cô: “Em thế nào?”

Tô Tinh Dã hơi khựng lại: “Em sẽ... Em sẽ không đi bệnh viện nếu lỡ như bị bệnh cho coi.”

Thẩm Vọng Tân ngây ra như phỗng vì anh không ngờ cô lại nói vậy, cô dùng bản thân uy hiếp anh nhưng anh phải thừa nhận rằng anh thật sự đã bị cô uy hiếp rồi, cô đúng là xương sườn mềm của anh mà, vì vậy anh lập tức thỏa hiệp: “Đừng mà, anh sẽ sửa đổi thật đấy, lần sau ngã bệnh anh chắc chắn sẽ lập tức chữa trị ngay, không bao giờ lần lữa nữa, được không em?”

Tô Tinh Dã cắn m0i dưới: “Anh nói đó, vậy anh hứa đi.”

“Được, anh hứa mà, anh thật sự cam đoan với em luôn.”

Nghe được lời cam đoan của anh, lúc này Tô Tinh Dã mới yên tâm: “Sau này đừng làm em lo lắng vậy được không?”

“Được, lần sau sẽ không vậy nữa.”

“Ừm, đúng rồi, sáng nay mấy giờ anh bắt đầu làm việc vậy?”

“Bảy giờ.”

Tô Tinh Dã liếc nhìn đồng hồ thì thấy đã năm giờ rưỡi rồi: “Vậy chỉ còn có một tiếng rưỡi nữa thôi à.”

Nghe đến đó, Đường Viên không thể im lặng tiếp nữa, cô ấy nhỏ giọng nói chen vào: “Vừa rồi đạo diễn đã gửi tin nhắn trong nhóm thông báo hôm nay mưa to, đoàn phim được nghỉ một ngày.”

Đường Viên đột nhiên lên tiếng khiến hai người giật nảy mình: “Xin lỗi, bọn anh đánh thức em sao?”

“Không có không có, tại bên ngoài mưa lớn quá thôi.” Đường Viên giải thích: “Bây giờ còn sớm, lại ngủ thêm đi ạ.”

...

Sau giấc ngủ, Tô Tinh Dã tỉnh lại trong lồng nguc của Thẩm Vọng Tân.

Thẩm Vọng Tân nhận thấy người trong lòng tỉnh lại: “Dậy rồi hả em?”

Tô Tinh Dã nhỏ giọng đáp “Vâng” rồi hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”

“Mới hơn tám giờ.”

“Mới hơn tám giờ á, sao em cảm thấy như mình ngủ lâu lắm rồi vậy.”

Thẩm Vọng Tân cười khẽ rồi xoa xoa đỉnh đầu cô.

Tô Tinh Dã nghiêng đầu lơ đãng liếc về tấm rèm đã được kéo gần một nửa nhưng thấy Đường Viên không còn ở trên giường nữa: “Tiểu Viên đâu rồi?”

“Cô ấy ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi.”

Tô Tinh Dã đáp “Vâng”, khẽ vươn người trong vòng tay anh.

Hai người vừa rửa mặt xong thì cửa phòng bệnh được gõ nhẹ một cái. Tô Tinh Dã tưởng rằng Đường Viên mua đồ ăn sáng về nhưng không ngờ là y tá vào kiểm tra phòng. Hai người chạm mặt, Tô Tinh Dã chợt nhận ra lúc này mình mới vừa rửa mặt nên trên mặt không có gì che đậy cả.

Y tá kiểm tra phòng nhìn thấy Tô Tinh Dã thì lập tức sững sờ, nhưng mấy giây sau cô ấy mau chóng hoàn hồn và chủ động gật đầu với Tô Tinh Dã với vẻ mặt không có bất kỳ điều gì khác thường, sau khi làm kiểm tra cho Thẩm Vọng Tân xong thì cô ấy rời khỏi phòng bệnh.

Thẩm Vọng Tân nhìn biểu hiện của Tô Tinh Dã mới nói: “Không sao, cô ấy sẽ không nói gì đâu.”

Tô Tinh Dã nhìn anh.

“Bệnh viện bảo mật cho bệnh nhân điều trị tốt lắm đấy.” Thẩm Vọng Tân giải thích với cô.

Khoảng mười phút sau, lúc này Đường Viên mới cầm đồ ăn sáng quay về.

Lúc ăn cơm, Thẩm Vọng Tân vừa bóc trứng gà vừa hỏi cô: “Khi nào em về?”

Tô Tinh Dã đáp: “Sáng mai ạ.”

Chiều mai cô còn có lịch trình.

Thẩm Vọng Tân gật đầu: “Em đặt vé máy bay xong hết chưa?”

“Chưa đâu anh.”

Đường Viên đang ăn cháo, nghe thế lập tức nói: “Không sao, lát em đặt cho chị được mà.”

Đường Viên đặt chuyến bay mười giờ sáng cho Tô Tinh Dã để sau khi quay về cô còn có thể nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian rồi mới chạy lịch trình.

Ăn xong bữa ăn sáng, Đường Viên đi làm thủ tục xuất viện cho Thẩm Vọng Tân. Thu dọn xong ba người trở về khách sạn, sau khi lên lầu họ tự về phòng của mình. Vì bên ngoài trời đang mưa, Thẩm Vọng Tân lại mới vừa hạ sốt nên cả buổi chiều hai người ở suốt trong khách sạn. Cô ôm Ipad của anh đeo tai nghe xem phim, còn anh ngồi bên cạnh cô học thoại, dù ai làm chuyện người nấy nhưng trong phòng lại ấm áp khôn tả.

Tô Tinh Dã rất thích cảm giác thế này, như bước vào một vùng thoải mái và yên ắng, bên ngoài mưa to lành lạnh và ươn ướt, còn bên trong nhà ấm cúng, có tấm chăn thật dày và cái ôm ấm áp của anh, dù không làm gì và không nói gì nhưng chỉ cần có thể yên tĩnh sống trong một không gian như vậy đã làm cô đủ thỏa mãn rồi.

Thẩm Vọng Tân một tay ôm Tô Tinh Dã, một tay cầm kịch bản im lặng học thuộc, thời gian từng chút trôi qua, đến khi anh thuộc hết các lời thoại thì mới lờ mờ nhận ra có điều không đúng, dường như người trong nguc đã lâu chưa cử động, vì thế anh ghé đầu nhìn thử thì thấy màn hình vốn đang chiếu phim không biết đã bị tắt đi từ lúc nào, còn người xem phim giờ đây đang cúi đầu, nhắm mắt lại có vẻ đã ngủ thiếp đi.

Thẩm Vọng Tân thấy vậy không khỏi buồn cười, anh đặt kịch bản lên khay trà bên cạnh rồi nhẹ nhàng tháo tai nghe cho cô và lấy Ipad cô đang cầm trong tay để sang một bên, sau đó bế cả cô và chăn lên đi tới giường.

Sau khi nằm xuống giường, Tô Tinh Dã tự cuốn lấy chăn co người vào trong chỉ để lộ gương mặt bé nhỏ, lúc ngủ cô yên lặng lạ thường, thấy thế anh cũng có cảm giác buồn ngủ, không muốn suy tư thêm gì nữa mà chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc mà thôi, và anh thật sự đã làm vậy, tắt đèn, vén chăn lên, ôm chặt cô rồi họ cùng nhau chìm vào giấc mộng đêm tuyệt đẹp.

Ngày hôm sau Tô Tinh Dã trở về Bắc Kinh, Thẩm Vọng Tân đã sắp xếp để Đường Viên đưa cô đến sân bay. Theo lời ông chủ, Đường Viên phải tận mắt thấy cô đi qua cổng kiểm tra an ninh rồi mới trở về đoàn phim của họ.

...

Gần đây Thẩm Vọng Tân phát hiện hình như đạo diễn Tưởng có gì đó không ổn lắm, tuy ông ấy vô cùng kiềm chế nhưng là nam chính của bộ phim này, ngày thường có quan hệ khá thân thiết với tổ đạo diễn nên đương nhiên họ không thể gạt được anh. Anh cũng đã hỏi mấy lần nhưng lần nào đạo diễn Tưởng cũng cố ý tránh né vấn đề này, anh hỏi thăm vài lần không có kết quả, còn ông ấy chỉ bảo anh quay phim cho tốt là được.

Buổi tối khi kết thúc công việc trở về, Đường Viên vừa đi vừa tám chuyện với anh. Cô ấy hỏi anh ra chiều thần bí lắm: “Anh Thẩm, anh có biết tại sao mấy ngày nay tâm trạng của đạo diễn Tưởng trông không tốt không?”

Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn cô ấy hỏi lại: “Em biết? Em biết ư?”

Đường Viên nhìn xung quanh một vòng, sau khi không thấy ai mới nhỏ giọng đáp: “Vừa rồi em tình cờ nghe được là hình như bộ phim của chúng ta có một nhà đầu tư rút vốn rồi, rút không ít đâu, nhóm đạo diễn Tưởng đang bể đầu sứt trán vì chuyện này đấy ạ.”

Thẩm Vọng Tân hơi kinh ngạc, hình như đoàn phim của họ không có diễn viên có đầu tư riêng nào vào đoàn, nên đương nhiên sẽ không tồn tại vấn đề tranh giành nhân vật dẫn đến chuyện rút vốn, những người chịu đầu tư đều nhằm vào lợi ích cuối cùng. Anh hơi kiềm chế biểu cảm của mình hỏi lại: “Em chắc chứ?”

“Em tận tai nghe được, đương nhiên chắc chắn rồi.” Đường Viên suy nghĩ một lát rồi nói: “Em cũng có thể hiểu được tại sao nhóm đạo diễn Tưởng lại không bảo anh biết rồi, đoan chắc họ không muốn ảnh hưởng đến sự phát huy của anh.”

Thẩm Vọng Tân im lặng, nếu quả thật là thế vậy có thể hiểu được, chẳng trách mấy hôm nay đạo diễn trông khá âu sầu, ông ấy là người không thích hút thuốc lá nhưng lúc nghỉ ngơi anh nhiều lần bắt gặp ông ấy đang lặng lẽ hút thuốc.

“Em có biết bên đầu tư rút bao nhiêu vốn không?” Anh hỏi.

Đường Viên ngẫm nghĩ một hồi rồi ra dấu bằng tay với anh: “Chắc cũng khoảng con số này nè.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment