Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 145

Editor: Pepsi

Mẹ Thẩm thật sự rất thích Tô Tinh Dã, vì họ tới đây nên bà cố tình nấu một bàn thức ăn thịnh soạn, sau khi vào nhà Tô Tinh Dã lập tức ngửi được mùi thơm thức ăn quen thuộc.

“Dì ơi, thơm quá luôn ạ.”

Mẹ Thẩm ôm chầm lấy cô: “Thơm không, toàn mấy món con thích ăn đấy.”

Mấy tháng qua Thẩm Vọng Tân quay bộ “Đường về” ở ngoài nên mẹ Thẩm thường xuyên gọi điện thoại cho Tô Tinh Dã bảo cô về ăn cơm cùng. Không có Thẩm Vọng Tân ở bên nên ban đầu Tô Tinh Dã còn hơi căng thẳng, nhưng sau này đến đây nhiều lần, từ từ cô cũng quen và nhanh chóng kéo gần mối quan hệ với mẹ Thẩm, chủ yếu là mẹ Thẩm thật sự rất thương cô, cưng chiều đến nỗi cô có ảo giác như mình là con gái ruột của bà.

Tô Tinh Dã không khỏi cảm thấy lệ thuộc vào mẹ Thẩm vì cô nhận được ở mẹ Thẩm thứ tình cảm mà cô chưa bao giờ dám hi vọng xa vời, cô cứ nghĩ từ lâu mình đã không cần nó nhưng khi có một người đích thân đưa đến trước mặt thì cô phát hiện mình vẫn vô cùng rung động.

“Ông ngoại đâu ạ?” Tô Tinh Dã hỏi.

“Ông con xuất ngoại đi tham gia thi đấu rồi, có lẽ mấy ngày nữa mới về.”

Tô Tinh Dã gật đầu đáp: “Vậy ạ.”

Thẩm Vọng Tân thấy mẹ và bạn gái mình nói chuyện hăng say bèn muốn ăn phải tự lăn vào bếp mà thôi.

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Vọng Tân bị mẹ Thẩm sai đi rửa chén, còn bà và Tô Tinh Dã ăn trái cây ở phòng khách, lúc này trên tivi vừa hay chiếu Chương trình mua sắm khiến mẹ Thẩm chợt cảm thán đã lâu rồi không ra ngoài mua đồ. Nghe vậy, Tô Tinh Dã nhìn bà rồi đề nghị: “Vậy chúng ta có nên đi mua đồ không nhỉ?”

“Bây giờ sao?”

“Vâng.” Tô Tinh Dã gật đầu.

Mẹ Thẩm động lòng nhưng nhớ đến nghề nghiệp của cô, bà e sẽ gây thêm phiền phức cho cô nên hơi do dự: “Nhưng mà... có được không?”

Tô Tinh Dã cười đáp: “Dễ mà dì, lát nữa con che kín chút xíu là được à, vả lại ngôi sao nữ cũng phải có cuộc sống của mình đúng không ạ?”

Từ đó đến giờ, quả thật cô chưa từng đi dạo khu thương mại với mẹ Thẩm.

Sau khi nghe xong, mẹ Thẩm càng động lòng hơn.

Lúc hai người bàn bạc, họ hoàn toàn không suy tính đến Thẩm Vọng Tân, đợi Thẩm Vọng Tân rửa chén xong thì anh mới biết hai người đang chuẩn bị đi mua sắm, hơn nữa còn không định dắt anh theo, thấy hai người hào hứng đến vậy nên Thẩm Vọng Tân lập tức dâng thẻ của mình lên để hai người mua sắm vui vẻ. Mẹ Thẩm rất vui sướng vì thái độ của Thẩm Vọng Tân, bà dẫn Tô Tinh Dã ra ngoài, còn về con ruột ấy à, nó chẳng là gì trước mặt con dâu cả.

Thẩm Vọng Tân đứng trên lầu nhìn hai người lái xe rời đi thì lắc đầu một cách vừa bất đắc dĩ vừa thương yêu.

...

Sau khi vào khu mua sắm, mẹ Thẩm lập tức kéo Tô Tinh Dã vào cửa hàng quần áo. Từ khi họ vừa vào quầy đã có nhiều chị gái trực quầy chú ý đến vì dáng người của cô gái này đẹp đến mức khiến người ta phẫn nộ, tuy đã đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang nhưng khí chất của cô vô cùng ưu việt, chẳng những thế quý bà nọ bảo dưỡng khá kỹ lưỡng, khó thể nhìn ra được số tuổi, từ cách ăn mặc của hai người thì đoán được đây ắt hẳn là người có tiền rồi.

Thật ra các chị trực quầy có thể đoán được đại khái nghề nghiệp của những người thường đội mũ hay đeo khẩu trang, che kín kẽ thế này nhưng các chị trực quầy ở đây không giống với những cửa hàng kinh doanh quần áo khác, vì thế dù các cô ấy có biết cũng sẽ không bao giờ nói lung tung.

Vì vậy các chị trực quầy trao đổi ánh mắt với nhau rồi một cô trực quầy có gương mặt vui tươi đi đến chỗ hai người: “Hoan nghênh quý khách.”

Mẹ Thẩm và Tô Tinh Dã đều thân thiện gật đầu với cô ấy.

“Có cần tôi giúp đỡ gì không ạ?”

Mẹ Thẩm nói: “Có thể lấy bộ đó xuống cho tôi xem được không?”

Hai mắt chị trực quầy tỏa sáng rồi gật đầu: “Đương nhiên là được ạ.”

Sau khi mẹ Thẩm nhận được bộ quần áo thì khoa tay múa chân với Tô Tinh Dã: “Bộ này hợp với con lắm nè, đi thử xem sao.”

Tô Tinh Dã không nói rằng dáng vẻ bây giờ của bà rất giống mẹ dẫn con gái ra ngoài mua sắm. Cô cười đáp: “Dì đừng cứ lo cho con, dì cũng phải mua nữa đấy ạ.”

“Hầy, dì đã đến từng tuổi này rồi, mua cho con rồi xem con mặc thì dì rất thỏa mãn rồi.”

Vốn dĩ Tô Tinh Dã muốn nói thêm nhưng thấy ánh mắt dịu dàng quá đỗi của mẹ Thẩm thì cô lập tức nuốt lời muốn nói xuống.

Trong khi Tô Tinh Dã cầm quần áo vào phòng thử, mẹ Thẩm lại hợp ý một bộ khác, vì vậy bà kêu chị trực quầy lấy giúp bà nhưng gọi hai tiếng lại không nghe được cô ấy trả lời nên bà đành gọi thêm một tiếng nữa, lúc này chị trực quầy mới hoàn hồn, cô ấy nhận ra mình vừa mất tập trung nên lập tức nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi thất thần ạ.”

Mẹ Thẩm nhã nhặn lắc đầu: “Không sao.”

Vừa rồi chị trực quầy đứng đực mặt ra là vì cô ấy cảm thấy giọng nói của con gái dì này nghe quen lắm, dường như cô ấy đã từng nghe ở đâu rồi nhưng trong phút chốc không thể nhớ ra nổi.

Tô Tinh Dã thay quần áo xong ra ngoài, sự thật chứng minh rằng ánh mắt của mẹ Thẩm thật sự rất tốt, cộng thêm vóc dáng tuyệt vời của Tô Tinh Dã, mái tóc dài đen nhánh buông lơi ở phía sau, vòng eo nhỏ nhắn, mông to và chân dài, tuy cô vẫn đeo khẩu trang và đội mũ nhưng trông ưa nhìn không kém.

Trong mắt mẹ Thẩm đầy sự hài lòng: “Đẹp ghê này, xinh quá đi thôi, Tinh Tinh nhà chúng ta mặc gì cũng đẹp cả.”

Chị trực quầy đứng bên nghe được, trong đầu bỗng chớp lóe như điện, giây lát sau cô ấy trợn to đôi mắt, Tinh Tinh ư? Không phải là người cô biết đó chứ? Cô ấy lại bắt đầu quan sát cô từ trên xuống, thân hình quen thuộc, tóc dài đen như mun, hơn nữa giọng nói vừa nãy quen thuộc đến nỗi khiến cô ấy phải hoảng hốt, đây rõ ràng là người chủ đó rồi!!!

Cảm nhận được sự quan sát của chị trực quầy, Tô Tinh Dã khẽ cúi đầu xuống không chỉ thẳng ra, vả lại mẹ Thẩm vừa chọn quần áo cho cô, dưới đôi mắt mong ngóng của mẹ Thẩm, cô đành phải đi vào thử tiếp.

Mẹ Thẩm thật sự rất hứng thú với việc mua quần áo cho cô, thấy cái gì đẹp đều muốn ướm thử lên người cô nhưng thấy mẹ Thẩm chọn đồ cho mình với đôi mắt lấp lánh thế nên Tô Tinh Dã không đành lòng từ chối. Cô biết, mẹ Thẩm thật lòng muốn mua quần áo cho cô, vì vậy sau đó cô hệt như một cái máy thử đồ không cảm xúc vậy.

Lúc cà thẻ, mẹ Thẩm không dùng thẻ của Thẩm Vọng Tân mà cà thẻ của mình, hơn nữa bà còn không cho cô chối từ: “Đây là tấm lòng của dì, đương nhiên phải do chính dì mua mới được.”

Sau khi hai người đi, bấy giờ trong tiệm không có khách, vì vậy những nhân viên trực quầy khác lập tức vây xung quanh cất giọng đầy hưng phấn: “Chị Đình! Chị thật sự đã gặp được người có tiền đỉnh cao rồi! Mấy bộ quần áo họ mua sang chảnh kinh khủng!”

“Cô gái vừa rồi có vóc dáng rất đẹp, tính tình cũng tốt nữa, bà ấy là mẹ của cô đó hả?”

“Có lẽ không phải là mẹ, tôi nghe lén hình như là dì gì đó.”

“Đúng rồi, chị Đình, chị phải mời bọn em ăn cơm đó nha?”

“Đúng đúng đúng, chị Đình mời khách nhé ạ.”

Chung Đình nhìn hai bóng người đi mỗi lúc một xa kia rồi từ từ thu mắt lại, sau đó cô ấy cười đáp: “Được, mời chứ, tối nay tôi mời mọi người ăn KFC, OK?”

“Chị Đình vạn tuế!”

Đi dạo thêm vài tiệm, Tô Tinh Dã cũng chọn cho mẹ Thẩm kha khá quà và túi xách nhưng mẹ Thẩm không muốn nên cô lập tức nói nếu bà không nhận thì cô sẽ trả lại mấy món trước mặt này, lúc này mẹ Thẩm mới đồng ý, vì vậy hai người thân thiết đi dạo cả một buổi trưa vui đến mức quên cả trời đất mới thắng lợi trở về, quả nhiên phụ nữ có niềm khát khao tự nhiên đối với mua sắm.

Về nhà trời đã khuya, Tô Tinh Dã sung sướng ngồi trên giường soạn lại đồ và túi mẹ Thẩm mua cho.

Thẩm Vọng Tân tắm xong ra ngoài thấy cô vẫn còn đang soạn đồ của mình thì anh mới đi tới đưa tay chỉ vào trán cô: “Thích vậy hả?”

Cô là ngôi sao nữ, quần áo và túi xách nhiều đến mức mặc không hết nhưng đây là mẹ Thẩm mua cho cô nên có ý nghĩa rất khác biệt, vì thế cô rất thích mỗi bộ quần áo và túi xách mà bà đã mua. Cô ôm lấy quần áo mình đang soạn ra và gật đầu: “Thích, cực kỳ thích.”

Thẩm Vọng Tân lướt nhìn: “Hay em mặc thử cho anh xem đi?”

Cô chưa mặc thử những bộ đồ mà mình mua về cho anh xem nữa.

Tô Tinh Dã ngẫm nghĩ một lát cũng không từ chối, vì vậy cô hào hứng bắt đầu thử quần áo cho anh xem, sau khi thay xong cô xoay một vòng trước mặt anh: “Đẹp không anh?”

Thẩm Vọng Tân nhìn người trước mặt, làn váy kéo đến bắp đùi, lộ ra đôi chân dài miên man thon thả, bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo giẫm lên thảm mềm, móng chân được sơn màu lam tím, trong đầu anh không khỏi nhớ lại hình ảnh đôi chân dài này đã vòng qua hông anh đêm qua, đột nhiên cổ họng vô thức chuyển động, trong mắt anh dần dần trở nên nguy hiểm.

Còn người đang say sưa thử quần áo hoàn toàn không nhận ra mà chỉ lo cầm đồ toan đổi sang bộ thứ hai, thế nhưng chưa xong thì bất chợt bị người kéo lại.

“Anh làm gì đấy? Em còn chưa xong mà.”

“Khỏi thử nữa.”

“Hả?”

Tô Tinh Dã chưa kịp phản ứng thì bỗng bị anh kéo thẳng lên giường.

“Đừng xé đừng xé! Em mới mua đó!”

“Á á á! Anh dám xé váy mới của em thì em cắn anh đó có tin không!”

Kết thúc trận đánh nhau kịch liệt, Tô Tinh Dã nhìn quần áo bị ném dưới đất mà muốn khóc cũng khóc không được.

Thẩm Vọng Tân ôm cô nhưng bị Tô Tinh Dã né tránh và trừng anh với đôi mắt như vừa được gột rửa bởi nước.

“Anh không có xé, tại anh không cẩn thận...” Anh giải thích.

“Anh còn dám nói!” Cô trừng hung dữ hơn.

Thẩm Vọng Tân tự biết đuối lý, anh mặc quần dài rồi leo xuống giường, sau đó lượm đồ lên: “Anh giặt sạch cho em được không?”

Tô Tinh Dã nhìn vết lốm đốm trên quần áo: “Giặt tay! Ngay!”

Thẩm Vọng Tân sờ mũi: “Được, anh đi giặt liền đây.”

Tô Tinh Dã bọc chăn bò dậy khỏi giường: “Em muốn tận mắt thấy anh giặt.”

“Được hết được hết.”

Tô Tinh Dã tìm đồ ngủ mặc vào, đích thân quan sát Thẩm Vọng Tân giặt sạch quần áo mới của cô.

Thẩm Vọng Tân giặt xong rồi phơi ngoài ban công: “Được chưa, anh giặt sạch rồi đấy.”

Tô Tinh Dã hừ một tiếng và khoanh tay quay về phòng. Thẩm Vọng Tân lập tức đi vào theo lấy lòng: “Anh giặt rồi, em đừng nóng giận nữa được không? Nha em?”

Nói thật, Thẩm Vọng Tân còn biết cách làm nũng hơn cô! Cô bó tay với chiêu này của anh rồi! Vì vậy, cô mím môi: “Lần sau anh không được thế nữa.”

Thẩm Vọng Tân lập tức cam đoan sau đó bước tới ôm cô: “Được, anh chắc chắn sẽ không vậy nữa đâu.”

Cuối cùng anh cũng hài lòng ôm được người ấy rồi.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment