Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 160

Khi Tô Tinh Dã nhận được cuộc gọi từ Thẩm Vọng Tân, cô mới học xong lớp học tại nhà cô Tần, “Alo? Anh nhớ em à?”

Thẩm Vọng Tân ở đầu bên kia cười một tiếng, “Ừ đúng, nhớ em, muốn ăn cơm tối cùng với anh không?”

Ý cười nơi khóe miệng của Tô Tinh Dã căn bản là không giấu được, “Được, ăn ở chỗ nào?”

“Đi ăn lẩu được không?”

“Được, chỗ cũ, chờ em.”

“Anh chờ em.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã nhắn cho Tô Châu một tin nhắn, thắt dây an toàn, lái xe tới quán lẩu mà bọn họ thường xuyên ăn lúc trước.

Thẩm Vọng Tân đã tới trước cô rồi, theo số phòng mà anh gửi cho cô, cô đi thẳng lên tầng, gõ cửa xong bên trong nhanh chóng vang lên giọng nói quen thuộc, đẩy cửa đi vào, không khí ấm áp và vị cay đặc trưng của lẩu lập tức xông tới, nồi lẩu uyên ương sôi ùng ục nổi bong bóng lên. Thẩm Vọng Tân đã cởi áo khoác ra ngồi bên bàn tròn, mặc một cái áo lông màu xám trắng, đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn cô, dịu dàng nói, “Tới rồi à?”

Tô Tinh Dã nhìn, mặc dù chỉ cách có hai ba mét nhưng vẫn chạy chậm tới trước mặt anh, xoay tròn một vòng rồi ngồi thẳng lên trên đùi anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, “Em rất nhớ anh nha.”

Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng vu0t ve gáy của cô nói, “Không phải mới không gặp có mấy ngày sao?”

Tô Tinh Dã hơi lùi lại, nghiêm túc nhìn anh, “Đối với em mà nói dường như đã cách ba mùa thu rồi.”

Khóe mắt xinh đẹp hơi nhếch lên, đôi mắt hệt như đá mã não đen* ánh lên tia sáng lấp lánh, hầu kết Thẩm Vọng Tân thoáng lăn lộn trên dưới một phen, nhận lấy đôi môi đỏ thắm của cô hôn lên.

Trong nháy mắt Tô Tinh Dã đã hoàn toàn bị hơi thở quen thuộc trên người anh vây quanh, anh hôn quá nhiệt tình, khiến cô không thể chống đỡ được, chỉ có thể khẽ nhếch môi tùy ý môi lưỡi anh xâm chiếm, mỗi một lần khẽ li3m đều khiến thân thể cô bất lực run rẩy, bàn tay để trên vai anh không nhịn được mà được mà bóp chặt lại, không biết qua bao lâu, lúc này anh mới lưu luyến không rời mà buông môi lưỡi cô ra.

Lúc tách ra, Tô Tinh Dã cảm thấy lưỡi của mình tê dại hoàn toàn, cô khẽ giật giật đầu lưỡi thấy hơi đau.

Thẩm Vọng Tân thật vất vả mới bình ổn được hơi thở, anh giơ ngón tay lên nhẹ nhàng miết lên đôi môi cô bị hôn tới đỏ lên, nhẹ nhàng nói: “Thức ăn đã chín rồi, ăn trước nhé.”

Tô Tinh Dã ngoan ngoãn nhảy từ trên đùi anh xuống, ngồi vào vị trí ở đối diện anh, có Thẩm Vọng Tân giúp cô pha nước chấm, cũng không hẳn quá cay, nhưng mỗi lần anh pha đều rất thơm, cô rất thích ăn nước chấm mà anh pha.

Thẩm Vọng Tân bỏ một cuộn thịt bò vào trong nước dùng ở phía cô, khoảng một lúc lại gắp cuộn thịt bò bỏ lên đĩa nhỏ của cô, “Thật ra anh có chuyện muốn nói với em.”

Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn anh, “Chuyện gì thế, anh nói đi.”

“Nhưng trước khi nói chuyện này, anh còn có một lễ vật muốn tặng cho em.”

Tô Tinh Dã hơi hơi nghiêng đầu, “Ừ” một tiếng.

Thẩm Vọng Tân cười xoay người lại lấy từ trong áo khoác ở trên lưng ghế ra một túi tài liệu, anh đưa cho cô.

Tô Tinh Dã nhận lấy, cảm giác khá cứng, sờ lên giống như là giấy chứng nhận gì đó, “Đây là cái gì thế?”

“Em mở ra nhìn xem.”

Tô Tinh Dã rất cẩn thận mở túi tài liệu ra, mơ hồ lộ ra một góc màu đỏ, thật đúng là giấy chứng nhận gì đỏ, hơi rút ra một ít cô thấy quốc huy màu vàng óng quen thuộc được in lên, sau đó là mấy chữ to in màu vàng óng đập vào mắt “Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”, “Giấy chứng nhận quyền bất động sản”, cô híp mắt lại, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn về anh ở phía đối diện.

Thẩm Vọng Tân cười ôn nhu, khẽ nhướng mày nhìn cô, “Mở ra nhìn xem.”

Tô Tinh Dã cố nén căng thẳng chậm rãi mở ra, khi nhìn đến một cái tên cực kỳ quen thuộc trên quyền sở hữu, ngón tay run rẩy trong vô thức, cô lại ngẩng đầu lần nữa nhìn anh, chỉ một chữ “Anh…” nhưng nghẹn ngào, khiến cô không nói nên lời.

Thẩm Vọng Tân thấy cô đỏ mắt, nước mắt bên trong mắt hạnh dường như sắp rơi xuống, anh lập tức đứng dậy đi đến trước mặt cô, nửa ngồi quỳ xuống, bàn tay thon dài nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô nói, “Đồ ngốc, sao lại khóc?”

Tô Tinh Dã cắn cắn môi, đây không phải lần đầu tiên trong đời cô nhận được giấy chứng nhận bất động sản, bởi vì vào lễ trưởng thành năm mười tám tuổi Tô Châu đã đưa cho cô một căn phòng, dù đều là phòng ở nhưng ý nghĩa đại diện cho chúng lại hoàn toàn khác nhau.

Thẩm Vọng Tân kéo tay cô đến bên khóe môi rồi hôn xuống, “Tiểu thư Tô Tinh Dã, cô có nguyện ý nhận lấy lễ vật của tiên sinh Thẩm Vọng Tân không?”

Tô Tinh Dã gần như cảm nhận được gì đó, nhưng lại không dám khẳng định, đỏ mắt im lặng vài giây, câu hỏi tới miệng lại run rẩy trong vô thức, “Anh… Đây là có ý gì?”

“Đây chỉ là một phòng ở, nếu em nguyện ý…” Thẩm Vọng Tân dừng một lát, nói tiếp: “Nó sẽ là một căn nhà, một căn nhà chỉ thuộc về hai chúng ta.”

Những lời này của Thẩm Vọng Tân đánh tan tâm lý phòng bị vốn có của Tô Tinh Dã, cô khóc lóc nhào vào trong nguc anh, ôm chặt lấy cổ anh, nước mắt nóng hổi dọc theo gò má cô chảy vào trong cổ anh, giọng nói nghẹn ngào mà run rẩy, “Em… Em nguyện ý… cực kỳ… cực kỳ nguyện ý.”

Còn Thẩm Vọng Tân sau khi nghe thấy câu trả lời của Tô Tinh thì vành mắt cũng đỏ lên, cánh tay ôm quanh eo cô dần dần siết chặt lại, môi mỏng chạm vào vành tai của cô, nói ra lời dịu dàng đến mức khiến người ta đắm chìm vào, “Anh sẽ đối xử tốt với em.”

Tô Tinh Dã khóc đến mức không nói nên lời, chỉ có thể ôm anh gật đầu thật mạnh.

Sau đó cảm xúc của hai người có hơi mất khống chế, mãi đến khi nước trong nồi lẩu của hai người họ sắp cạn tới đáy thì bấy giờ mới hoàn hồn lại, Thẩm Vọng Tân rút ra giấy ướt ở bên cạnh đắp lên đôi mắt khóc đến mức hơi sưng lên của cô, cười nói: “Không thể khóc nữa, đôi mắt này sắp sưng thành quả hạch đào rồi.”

Tô Tinh Dã vẫn còn khóc sụt sịt nói, “Anh cũng không đỡ hơn chút nào đâu.” Nói xong, cô cũng xé bọc lấy ra một tờ giấy dán lên hai mắt của anh, “Em cũng sẽ đắp đắp cho anh.”

Hai người nhìn bộ dáng viền mắt đỏ lên lại cầm khăn ướt đắp lên cho đối phương, cuối cùng thật sự không nhịn được mà cười.

Sau đó Tô Tinh Dã cơ bản cũng không có tâm trạng gì để ăn cơm, dường như tầm mắt không rời khỏi tờ giấy màu đỏ kia, Thẩm Vọng Tân vừa bất đắc dĩ lại vừa nuông chiều, cảm thấy hình như bản thân đưa hơi sớm, đáng lẽ nên ăn cơm xong rồi đưa cho cô, nếu không cũng đã không giống như bây giờ đến cả cơm cũng ăn không ngon.

Qua một hồi lâu bấy giờ Tô Tinh Dã mới nhớ tới, lúc trước anh còn có chuyện gì muốn nói cho mình, vì thế cô hỏi: “Không phải ngay lúc đầu anh có chuyện gì muốn nói với em sao?”

Nếu cô không nhắc nhở, Thẩm Vọng Tân thật sự suýt chút nữa đã quên mất.

Tô Tinh Dã an tĩnh nghe Thẩm Vọng Tân nói xong, ý cười nơi khóe miệng không kìm nén được như cũ, “Vậy sau khi về nhà em sẽ hỏi lại.”

“Được.”

***

Lúc sau khi Tô Tinh Dã trở về, đúng lúc gặp được thím Trần chuẩn bị bưng cà phê lên tầng, trong khoảng thời gian này tuy rằng Tô Châu vẫn luôn ở nhà, nhưng mặc dù ở nhà, vẫn có một đống tài liệu cần ông xử lý như cũ, một ngày không biết là dành bao nhiêu thời gian ở phòng làm việc, cô bước nhanh tới, gọi một tiếng, nói: “Thím Trần, để con đi, cũng không còn sớm, thím đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Sau khi thím Trần đi, Tô Tinh Dã nhìn cà phê đậm đặc trước mắt, không biết suy nghĩ điều gì.

Lúc Tô Tinh Dã đi vào, người còn đeo kính ngồi trước bàn xử lý tài liệu trong tay, nghe tiếng thì tưởng là thím Trần, đầu cũng chưa ngẩng lên nói: “Muộn như thế vất vả cho thím rồi, cứ đặt ở một chỗ là được.”

Sau khi cà phê được đặt ở góc bàn, ông duỗi tay cầm lấy, mãi tới khi nhấp xong một ngụm mới phát hiện có điều không đúng, đây không phải cà phê ông thường uống, là sữa bò, lúc này ông mới theo bản năng nghiêng đầu nhìn lên, người đi vào đâu phải là thím Trần, rõ ràng là con gái của ông, ông cười hỏi: “Con đổi cho ba à?”

“Uống quá nhiều cà phê không tốt cho cơ thể, ba uống cái này đi.”

Tô Châu cười cười, uống xong cốc sữa bò, dốc ngược cốc không thấy một giọt rơi xuống, “Được rồi chứ?”

Tô Tinh Dã cười nhận lấy cái cốc.

“Con đi ra ngoài ăn cơm với Thẩm Vọng Tân thấy thế nào?”

“Ừm, rất tốt.”

“Có chuyện gì muốn nói với ba sao?”

Tô Tinh Dã liếc mắt nhìn qua tài liệu chưa xử lí xong trên màn hình máy tính của ông, cười nói: “Không có gì, chỉ là ba nên nghỉ ngơi sớm một chút, đừng quá vất vả. “

Tô Châu gật đầu, “Được, sẽ sớm thôi, xử lý xong sẽ đi nghỉ ngơi.”

“Được, vậy con không quấy rầy ba nữa, ba làm tiếp đi.”

Sau đó Tô Tinh Dã ra ngoài nhẹ nhàng giúp ông đóng cửa phòng làm việc lại.



Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Tinh Dã xuống dưới tầng, Tô Châu đã đang ăn bữa sáng, thấy cô đi xuống, nói: “Xuống rồi à, tới đây ăn bữa sáng đi.” Chờ Tô Tinh Dã ngồi xuống xong, Tô Châu lại nói: “Chuyện tối hôm qua bây giờ con đã muốn nói cho ba chưa?”

Tay cầm cái thìa của Tô Tinh Dã hơi dừng lại.

“Sao thế?”

Tô Tinh Dã lắc đầu, “Không có gì ạ.” Cô dừng lại chốc lát, lúc này mới nói chuyện cho ông.

Tô Châu yên lặng nghe xong, nhìn sự căng thẳng không tự chủ được mà toát lên trên mặt cô, cười cười, nói: “Được chứ, con hỏi lại Vọng Tân rồi hẹn ngày xem, hai gia đình chúng ta cũng nên gặp mặt chính thức rồi.”

Tô Tinh Dã sửng sốt vài giây lúc này mới phản ứng lại, sự căng thẳng trên mặt đã được quét sạch một cái, khóe miệng cong lên, ngay cả đôi mắt cũng ánh lên tia sáng, “Con… Con…” Cô theo bản năng duỗi tay sờ sờ di động, lại phát hiện dường như cô để di động ở trên tầng, “Vậy con đi hỏi lại.” Nói xong đứng dậy chạy thẳng lên tầng.

Tô Châu nhìn cô ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn đã chạy lên tầng, không khỏi cười lắc đầu, quả đúng là con gái lớn rồi không thể giữ được.

Hai nhà đều có ý định muốn gặp mặt chính thức, vì thế rất nhanh đã quyết định được ngày gặp mặt, đó là mấy ngày trước khi Tô Châu về lại Pháp.

Tối ngày hôm đó sau khi kết thúc công việc xong, Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân chạy tới với tốc độ nhanh nhất, hai người dường như là một trước một sau tới nhà hàng, Tô Tinh Dã xuống xe xong đã chạy chậm tới chỗ anh, anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô, cảm giác được lòng bàn tay hơi có mồ hôi ẩm ướt, khẽ cười, “Em căng thẳng à?”

Tô Tinh Dã nắm chặt lấy tay của anh, hỏi lại, “Anh không căng thẳng sao?”

Thẩm Vọng Tân buông tay cô ra ôm lấy bả vai cô, kéo người vào trong nguc mình nói, “Không khẩn trương, không thể căng thẳng, đi thôi!”

Tô Tinh Dã cười nhích đầu lại gần bả vai anh nói, “Ừm.”

Hai người gõ gõ cửa phòng, bên trong vang lên một tiếng “Vào đi”.

Đẩy cửa đi vào, mọi người đều đã ở đây.

Mẹ Thẩm cười dịu dàng gọi: “Tinh Tinh, Vọng Tân, tới rồi, mau tới đây ngồi, mau tới đây ngồi.”

Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã tách ra xong, bấy giờ mới ngồi xuống người vừa gọi.

Ông ngoại đã rất nhiều năm cũng không chạm vào rượu, nhưng hôm nay ông lại cụng vài ly với Tô Châu, sau khi uống xong, ông nắm lấy tay Tô Châu trịnh trọng nói, “Tiểu Thẩm à, về sau cháu cứ yên tâm công tác ở bên ngoài, cả nhà chúng ta sẽ che chở đứa nhỏ Tinh Tinh này.”

Vài chục năm nay Tô Châu đã trải qua không biết bao nhiêu tiệc rượu gặp mặt vui vẻ, nhưng không có lợi ích tiền tài giữa thương nhân như này thì đây là lần đầu tiên, ban nãy khi tới đây ông chỉ tới một mình, mà khi ông nhìn đến cả ba thế hệ nhà họ Thẩm cùng tới, trong lòng nói không có một chút xúc động nào là không có khả năng, đồng thời cũng vui vẻ từ tận đáy lòng, trước khi bọn nhỏ chưa đến, chỉ nói chuyện vài câu ngắn ngủi với nhau nhưng ông có thể cảm giác được rằng, một nhà bọn họ cũng thương con gái ông từ tận tâm.

Ông không phải là một người cha đủ tư cách, không có thể cho đứa nhỏ của ông một gia đình hoàn chỉnh, ông đã công tác ở bên ngoài vài chục năm nay, điều không yên lòng nhất chính là cô, mà những lời này của ông cụ lại khiến cho một người đàn ông dường như chưa từng đỏ mắt như ông đỏ vành mắt, “Chú Thẩm, có những lời này của chú vậy là đủ rồi.”

Chú thích:

(*) đá mã não đen: là một loại đá biến chủng của đá thạch anh, được sử dụng với ý nghĩa bảo vệ - hài hòa – cân bằng, phân bố nhiều ở Tây Ninh nước ta. Tìm hiểu thêm tại: https://daquyanan.com/da-quy/da-ma-nao/

Chương 161

Chương 161: Cút ngay

Năm nay chắc hẳn là năm mà Tô Châu ở nhà lâu nhất, cũng là năm ông yên tâm nhất khi xuất ngoại đi công tác, giống như lúc ông về, lúc đi cũng là đôi tình nhân nhỏ đưa tiễn.

Sau khi Tô Châu đi rồi, mỗi ngày Tô Tinh Dã xong việc sẽ lại trở về chung cư lúc trước của bọn họ, mà Thẩm Vọng Tân ngoại trừ những lịch trình đã từ trước, còn có một buổi biểu diễn nên rất bận rộn. Buổi biểu diễn này là Đặng Khôn chuẩn bị vì năm người YLQSL, lần này trở lại cũng là xuất phát, tuy rằng hiện giờ năm người bọn họ đều có hướng phát triển riêng, nhưng năm người bọn họ vẫn ôm rất nhiều nhiệt huyết đối với buổi biểu diễn chung lần này, cực kỳ chờ mong. Bởi vậy trong khoảng thời gian này, ngoại trừ hoàn thành xong lịch trình bên ngoài của bản thân, bọn họ còn cần bỏ thêm thời gian để chuẩn bị cho buổi diễn.

Bây giờ đã là tháng hai, mà thời gian của buổi biểu diễn dự định sẽ diễn ra vào trung tuần tháng tư, tại Bắc Kinh.

Tin tức về buổi biểu diễn của bọn họ vừa truyền ra, các fan đều sôi trào, đặc biệt là Bột Lọc của bọn họ, buổi biểu diễn cuối cùng có sự kết hợp của năm người đã là bốn năm trước, sau đó từng người bọn họ lại bận sự nghiệp riêng, đừng nói là biểu diễn, ngay cả thời gian tụ họp của năm người đều ít ỏi tới mức đáng thương.

Ngày mười lăm tháng ba chính thức mở bán vé vào cửa của buổi biểu diễn, mấy vạn vé vào cửa đã sold out trong vài giây ngắn ngủi.

Thẩm Vọng Tân vừa mới tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy Tô Tinh Dã ném điện thoại di động ra giường, ôm đầu xoa xoa, anh không nhịn được mà cong khóe môi lên, thấy bộ dáng này của cô chắc hẳn là không cướp được vé vào cửa buổi biểu diễn của bọn họ.

Đúng lúc Tô Tinh Dã cũng nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt tủi thân khóc lóc kể lể, “Fans của các anh thật sự là rất đáng sợ.”

Thẩm Vọng Tân nhìn khóe miệng cô dường như có thể treo được bình dầu lên*, cười đi tới chỗ cô.

Khi anh tới gần, Tô Tinh Dã duỗi tay ôm lấy eo anh, trên người anh vẫn còn mùi thơm ngát sau khi tắm rửa, là mùi hương sữa tắm mà hai người họ làm đại diện, “Vài vạn vé vào cửa đấy, thế mà em không có cái nào, vậy chẳng phải là em còn không vào được cửa à…”

Bàn tay to của Thẩm Vọng Tân xoa đỉnh đầu cô, cưng chiều nói: “Cứ vào đi.”

Tô Tinh Dã ngẩng đầu lên, “Hả?”

“Bạn gái đi xem buổi biểu diễn của bạn trai còn cần vé vào cửa à?”

Đôi mắt của Tô Tinh Dã tức khắc “vụt” một cái sáng lên, “Đúng nhỉ, em đã quên mất, anh có vé mà.”

Thẩm Vọng Tân bất đắc dĩ mà cười, “Đứa nhỏ ngốc nghếch.”

“Em muốn hàng đầu tiên, chỗ gần các anh nhất có được không?”

Thẩm Vọng Tân hơi hơi cong lưng, “Ừm, khen thưởng một cái thì có thể suy xét chút.”

Tô Tinh Dã nhìn anh tới trước mặt mình, không chút do dự ấn môi mình lên, “chụt” một tiếng, “Đủ rồi chứ?”

Thẩm Vọng Tân li3m môi, giơ tay kéo đầu cô lại, nhẹ nhàng g4m cắn, khẽ li3m, Tô Tinh Dã không thể chống cự được sự dịu dàng như thế, không nhịn được nức nở vài tiếng, âm thanh như thế vừa phát ra, trong nháy mắt cô đã cảm giác được bờ môi kề sát mình tăng thêm lực, một giây phá thành, môi lưỡi bị dây dưa, cô ngửi thấy được hương thơm thoang thoảng trong cổ họng anh, là mùi kem đánh răng mà cô làm đại diện.

Tô Tinh Dã bị anh hôn tới thở d0c, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ lên, đôi mắt sáng ngời như được phủ lên một tầng sương mù, đuôi mắt hơi hơi phiếm hồng, hình ảnh như vậy khiến đôi mắt thâm thúy của người đàn ông như bùng lên một ngọn lửa, nhiệt độ nóng rực, bốc cháy lên không màng tất cả, Tô Tinh Dã vô lực xụi lơ trong nguc anh.

“Không đủ.” Giữa lúc môi răng quấn quýt, anh nói.

“Thẩm… Ưm…”

Lăn lộn mấy lần, tận hứng mấy hồi, sau khi ngừng lại Tô Tinh Dã nằm nhoài lên nguc anh thở d0c, đúng lúc điện thoại để trên gối đầu rung lên, cô theo bản năng duỗi tay lấy điện thoại di động tới, mở khóa, là Hoắc Tương nhắn tin.

Thẩm Vọng Tân vu0t ve tóc dài hơi mướt mồ hôi của cô, hỏi: “Ai thế?”

Tô Tinh Dã đáp lại anh: “Hoắc Tương.”

Thẩm Vọng Tân biết Hoắc Tương là bạn tốt ngoài vòng của cô, dường như là fans của anh.

“Làm sao thế?”

Tô Tinh Dã buông di động hỏi: “Ừm là vé vào cửa kia, anh có thể cho em ba cái không?”

Thẩm Vọng Tân rũ hai mắt xuống, gật đầu, “Được.”

Tô Tinh Dã lập tức vui vẻ tiến tới gần hôn lên môi mỏng của anh một cái, “Yêu anh chết mất, anh thật tốt.”

Thẩm Vọng Tân không nói gì, chỉ là đôi mắt nhìn cô không hiểu sao lại trở nên thâm thúy hơn, mà Tô Tinh Dã hiển nhiên cũng phát hiện ra, dù sao hai người cũng đã quá mức quen thuộc đối phương, cô chớp chớp mắt, lấy tay che miệng lại, “Không còn sớm, em cũng mệt rồi, nên đi ngủ… A!”

Lời còn chưa nói hết, vị trí đã đảo ngược, cô giơ tay chống lại bờ vai của anh, “Anh làm… làm gì thế?”

“Không có khen thưởng à?” Anh hỏi lại.

“Lại muốn thưởng ư? Vừa rồi không phải đã thưởng sao?”

“Lúc nãy là cho vé vào cửa của em.”

Tô Tinh Dã lập tức hiểu rõ ý đồ của anh, cô đấm anh một cái, “Sao anh lại như thế chứ?”

Thẩm Vọng Tân làm lơ sức lực như gãi ngứa của cô, môi mỏng tập kích tới, khiến cô không nói nên lời.

“Đúng rồi, vừa rồi em còn nói muốn mấy vé?”

Tô Tinh Dã lập tức trừng lớn hai mắt, “Anh không phải là sẽ… Ưm…”

Cuối cùng vẫn vào lúc Tô Tinh Dã khóc thở hổn hển xin khoan dung, lúc này Thẩm Vọng Tân mới từ bi đổi lần cuối cùng ứng với sự khen thưởng dài hạn.

Tô Tinh Dã quá mệt mỏi, vừa khóc lại vừa kêu, giọng nói cũng khản, sau khi kết thúc sức cùng lực kiệt cuộn tròn trong lồng nguc anh ngủ say sưa.Thẩm Vọng Tân cúi đầu khẽ hôn lên cái trán còn thấm mồ hôi của cô, qua một lúc xốc chăn lên xuống giường đi vào phòng tắm, đợi tới khi anh đi ra, trên tay có thêm một cái khăn lông ấm, cẩn thận tỉ mỉ giúp người đang ngủ say tẩy rửa, rửa sạch xong sau đó thay áo ngủ mới cho cô, lúc này mới lên giường lại ôm sát cô vào trong nguc lần nữa.

Tắt đèn ngủ trên đầu giường xong, anh hôn lên môi cô nói, “Anh biết.”

***

Sáng sớm hôm sau, Tô Tinh Dã bị đánh thức bởi một tràng tiếng sấm, không biết ngoài cửa mưa kiểu gì, còn rất lớn, cửa sổ bị mưa táp vào vang lên lộp bộp, phòng ngủ vẫn mờ tối, cũng không biết đã là giờ nào, cô duỗi tay muốn cầm di động nhìn thời gian, nhưng vừa mới động, đôi tay trên eo cô đã siết chặt lại, ôm sát lấy cô từ phía sau, “Buổi sáng tốt lành.”

Tô Tinh Dã cắn môi, phản kích, “Không tốt, không tốt chút nào.”

Người sau lưng cười một tiếng, “Em giận à?”

Tô Tinh Dã vừa mới chuẩn bị đáp lại anh, nhưng lời nói đến miệng lại sửa lại, “Không có.” Cô đột nhiên nhớ tới, đêm qua cô còn thiếu anh một lần, lỡ như mới sáng sớm đã khiến anh tức giận, lại bị đè lại thì làm sao bây giờ, nghĩ một lát vẫn nên nhịn!

“Thật sao?” Ngữ điệu cười cợt.

Tô Tinh Dã ỷ vào việc anh không nhìn thấy, tỏ vẻ khinh thường, “Thật mà thật mà.”

“Vậy để anh nhìn xem.”

Tô Tinh Dã khóc chít chít xoay người lại, khi xoay người eo vẫn đau, cô lập tức kêu lên đau đớn.

Thẩm Vọng Tân lập tức vội vàng đỡ lấy eo cô, “Đau sao?”

Tô Tinh Dã chớp mắt, thuận thế vùi vào trong lồng nguc anh, khóc lóc kể lể, “Ừm, đau.”

Thẩm Vọng Tân thấy thế, cánh tay hơi nới lỏng, “Thật xin lỗi.”

“Anh xin lỗi không có thành ý.”

“Vậy em muốn anh xin lỗi như thế nào?”

Tô Tinh Dã khẽ cong khóe môi, “Nếu anh miễn đi lần khen thưởng tối hôm qua, em sẽ tha thứ cho anh.”

“Được.”

Anh trả lời thật sự quá sảng khoái, sảng khoái tới mức khiến Tô Tinh Dã vài giây còn chưa hoàn hồn lại, “Anh anh anh, anh vừa mới nói gì thế?”

Thẩm Vọng Tân hôn xuống khóe môi cô, “Anh nói rồi, anh đồng ý với em.”

“Thật sao?” Cô có phần không thể tin được.

“Thật.”

Sau đó Tô Tinh Dã mới cảm thấy bản thân quá ngây thơ rồi, chỉ cần anh muốn, việc khen thưởng hay không khen thưởng thì có liên quan gì? Mạnh mẽ quấy rầy, muốn vài lần thì vài lần, dù sao vào lúc đó con người đều dễ bị choáng váng đầu óc, huống chi còn có thể là cô ăn anh đấy!

Được “đặc xá” bởi Thẩm Vọng Tân, Tô Tinh Dã vui vẻ ôm anh nằm dài trên giường một lúc, hôm nay cô không có lịch trình, mà anh cũng chỉ có buổi chiều đi tới phòng làm việc luyện tập tiết mục cho buổi biểu diễn.

Rất nhanh đã tới khoảng mười giờ, lúc này hai người mới bò dậy từ trên giường, sau khi rửa mặt xong thì ra ngoài ăn cơm trưa.

Thẩm Vọng Tân lái xe, Tô Tinh Dã ngồi ở ghế phụ nghịch di động, nhớ tới đêm qua còn chưa trả lời WeChat của Hoắc Tương, bấy giờ cô lập tức trả lời lại.

Hoắc Tương đáp lại cũng rất nhanh, sau khi biết có vé, từ câu chữ nhắn tới đây là có thể nhìn ra cô ấy vui mừng đến mức nào.

Tô Tinh Dã chỉ cảm thấy eo đau, mấy tấm vé này thật sự không dễ lấy chút nào, may mà tấm vé cuối cùng còn là miễn phí, ngẫm lại cũng còn cảm thấy có lời chút ít.

Hai người ăn cơm trưa ở bên ngoài xong mới đi tới phòng làm việc, trong khoảng thời gian này lịch trình của Tô Tinh Dã không gấp nên sẽ đi cùng với Thẩm Vọng Tân tới phòng làm việc. Sau khi chào hỏi xong, mấy người bọn họ đều bắt đầu khẩn trương tập luyện, cô thì ngồi ở phía sau nghịch di động, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ giám sát mà Đặng Khôn bàn giao.



Tô Tinh Dã không hề báo trước mà lên hot search, thậm chí khi cô lên hot search, cô còn đang tham gia hoạt động, không hề biết tới chuyện ở trên mạng, hot search #Tô Tinh Dã và người đàn ông thần bí cùng đi vào biệt thự này ngay lập tức leo lên vị trí hot nhất, hot kinh người, trong video là Tô Tinh Dã xong việc được một siêu xe đón đi, sau đó siêu xe đi vào khu biệt thự của người giàu có tại thành phố Bắc Kinh, mãi đến sáng sớm ngày hôm sau mới được xe bảo mẫu xe tới đi đi chạy lịch trình.

Hơn nữa Tô Tinh Dã xuất đạo đã mấy năm như thế, cũng từng lên vô số hot saerch lớn nhỏ, nhưng đếm kỹ mới thấy, đúng là chưa bao giờ có một cái hot search bôi đen nào, mà bây giờ cái mà cô nổi lên lại là scandal quan hệ bất chính nổi danh nhất trong giới giải trí, ngoại trừ nguyên nhân có người cố ý mua hot search ra thì còn có nguyên nhân là do Tô Tinh Dã tự tạo nhiệt, đề tài này vừa lên, trong nháy mắt đã bạo nhiệt.

Bây giờ được chú ý nhất trong chuyện tình cảm giữa nghệ sĩ trong toàn bộ giới giải trí chính là đôi vợ chồng Vọng Tinh này của bọn họ, hai người đều có giá trị nhan sắc cao cùng với trình độ học vấn cao, danh tiếng trong giới lại tốt, số lượng fans khổng lồ, khả năng nạp tiền từ fans lại là Krypton vàng đứng bậc nhất, được không ít kim chủ ba ba yêu thích, mỗi người lại có đại ngôn cao cấp, đại ngôn về tình yêu của hai người đã nhận tới mức mềm tay, tình cảm giữa hai người cũng khiến không biết bao nhiêu người ở ngoài giới hâm mộ. Mà bây giờ lại đột ngột truyền ra việc này của Tô Tinh Dã, fans còn chưa có phản ứng kịp, anh hùng bàn phím bôi đen đã chen chúc tới, weibo của Tô Tinh Dã thất thủ trong nháy mắt.

Nhiều fans cũng đồng nghĩa với việc sau khi gặp scandal thì áp lực càng nhiều, fans có từ ba phía, có người yên lặng thoát fan, có người thoát fan lại quay lại dẫm, ồn ào nhất chính là fans Thẩm Vọng Tân và fans CP, nhưng mà đứng cùng với Mãn Thiên Tinh tận lực vì cô lúc trước cũng là fans hai nhà này, nói tóm lại, bây giờ trên mạng đã biến thành một hồi gió tanh mưa máu.

Bên này Dương Vân thực sự bị tức điên lên rồi, từ khi cô tiến vào trong giới chị vẫn luôn bảo vệ cô thật cẩn thận, các loại lời nói nhục mạ dơ bẩn che trời lấp đất đều công kích tới Tô Tinh Dã, người phụ trách của mấy hợp đồng đã ký từ lúc trước cũng tỏ vẻ muốn giải trừ với cô, còn có một một vài tài nguyên đại ngôn của hai người với Thẩm Vọng Tân. Bên này cô vừa xảy ra chuyện, bên kia đã yêu cầu giải trừ, đồng thời giải trừ, mà làm bạn trai của Tô Tinh Dã, Thẩm Vọng Tân lên hot search tất nhiên cũng không chạy thoát được, có thể nói bây giờ đoàn đội hai bên đang bận tới sứt đầu mẻ trán.

Bên này Tô Tinh Dã vừa kết thúc một hoạt động đã ngay lập tức bị vô số hãng truyền thông chặn ở cửa, thậm chí cô còn không biết cái gì, cũng không biết tình huống rõ ràng như nào. Nhóm phóng viên truyền thông lớn như thế ập tới không có khả năng để cho Tô Tinh Dã dễ dàng rời đi như thế, vô số ánh đèn flash không ngừng tách tách chiếu vào Tô Tinh Dã, vô số microphone để lên trước mặt cô, phóng viên truyền thông quăng từng câu hỏi một, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn. Vì đôi mắt từ lúc trước đã chịu thương tổn không thể chịu được ảnh sáng quá lớn, mặc dù có A Uy và Tiểu Thuần bảo hộ cô sau ưng, nhưng cô vẫn không khá hơn phải dùng tay che đi đôi mắt.

Còn có rất nhiều fans bị phóng viên truyền thông che lấp ở bên ngoài, thấy Tô Tinh Dã bị chặn ở bên trong vừa vội lại vừa tức, khóc lóc kêu “Đừng đẩy cô ấy” “Đừng đẩy chị ấy”, nhưng mà bây giờ làm gì có ai nghe lọt những lời này nữa?

Mà đúng lúc này, tiếng phanh xe cực kỳ chói tai vang lên phía sau cánh phóng viên, tiếng chói tai như thế không ngoài ý muốn làm phân tán lực chú ý của phóng viên, xoay người lại nhìn, cửa xe mở ra, Thẩm Vọng Tân một thân phong trần mệt mỏi bước xuống từ trong xe, lúc này truyền thông không kịp nghĩ nhiều như vậy, làm bạn trai của người trong cuộc Tô Tinh Dã, nếu có thể hỏi ra từ trong miệng của anh một chút xíu thôi, đầu đề của bọn họ chắc chắn là xong rồi, vì thế một bộ phận phóng viên lập tức ùa về phía anh.

Nhưng Thẩm Vọng Tân vốn ôn hòa lúc trước lại xuống xe với khuôn mặt trầm tới đáng sợ, hơi thở quanh mình lạnh lẽo dọa người, “Tránh ra!”

Trong lúc nhất thời phóng viên chung quanh bị Thẩm Vọng Tân làm cho kinh sợ, chung quy lại nhiều năm như vậy chưa từng có ai thấy qua một Thẩm Vọng Tân như thế, vì thế không tự chủ được mà tránh ra theo lời anh nói.

Tô Tinh Dã đứng ở phía sau A Uy và Tiểu Thuần, qua khe hở nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đi tới, không khống chế được mà đi về phía anh. Cô vừa động, các phóng viên ngay lập tức đã phản ứng lại, camera nhắm thẳng vào hai mắt của cô chụp liên tục, giây tiếp theo, áo khoác có hơi thở của anh trùm lên cả người cô, tầm mắt bị ngăn lại, trước mắt là một mảnh tăm tối, ngay sau đó cả người lao vào trong một cái ôm ấm áp mà kiên định.

Sau đó vang lên một tiếng “bang” thật lớn, một chiếc máy quay phim đắt tiền đập mạnh lên trên mặt đất, chia năm xẻ bảy, tiếng vang lớn này khiến cho Tô Tinh Dã lúc này đang ở trong tối đột ngột co rúm lại.

Tên phóng viên bị đập camera nhìn camera của mình nát tan không còn hình dạng gì, hít một hơi hét lên: “Thẩm Vọng Tân đánh phóng viên! Đập camera của phóng viên! Tôi sẽ kiện anh! Anh chờ đấy cho tôi!”

Thẩm Vọng Tân vòng tay ra sau ôm lấy Tô Tinh Dã, ánh mắt lạnh lẽo nhìn phóng viên trước mắt, “Tôi chờ anh, cứ việc kiện đi!” Sau đó lại nhìn thoáng qua những phóng viên khác, “Ai lại chiếu đèn flash lên mắt cô ấy tôi sẽ đập như thế! Cút ngay!”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Vọng Tân bạo phát tính tình lớn như thế, đập camera của phóng viên còn quát to tiếng, trong lúc nhất thời Tô Tinh Dã bị dọa sợ, cô theo bản năng siết chặt lấy góc áo anh, nhỏ giọng gọi: “Thẩm Vọng Tân…”

Thẩm Vọng Tân ôm lấy cô đi ra ngoài, “Không có việc gì, anh ở đây, đừng sợ.” Giọng nói vẫn ôn hòa như trước, hoàn toàn khác biệt với vài giây trước.

(*) treo được bình dầu lên: biểu cảm trề môi
Bình Luận (0)
Comment