Một Lần Gặp Gỡ, Một Đời Bên Em

Chương 32


Vốn dĩ hai nhà Lăng - Hạ có mối quan hệ thân thiết, ông Lăng và ông Hạ hồi còn trong quân ngũ là chiến hữu cùng vào sinh ra tử, bà cụ Lăng nhìn Hạ Thư Hinh từng bước trưởng thành cùng với cô cháu nội Lăng Lệ Dương cực kì thích Hạ Thư Hinh, quan hệ của cô với nhà họ Lăng trước kia đã gọi là rất tốt rồi, nay trở thành con dâu lại càng được mọi người thêm yêu quý.

"Thiếu Hàn, Tiểu Hinh.

Hai đứa dù sao cũng đều xuất thân từ danh gia vọng tộc, không thể chỉ kết hôn sơ sài bằng một tờ giấy kết hôn được.

Quá thiệt thòi cho hai đứa.

Thế này đi, ngày mai bà và bố mẹ cháu sẽ qua biệt thự Hạ gia nói chuyện và bàn bạc về hôn lễ của hai đứa với gia đình
Tiểu Hinh…"
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với người lăng gia, Hạ Thư Hinh được Lăng Thiếu Hàn đưa lên phòng ngủ của anh nghỉ ngơi còn anh thì vào thư phòng của ông Lăng bàn bạc chuyện gì đó.

Nhưng Hạ Thư Hinh không hỏi nhiều, cô biết rõ bổn phận của mình ở hiện tại và cũng biết có một số chuyện không nên tìm hiểu quá sâu và tò mò quá nhiều.

Trong lúc chờ anh quay lại cô đi dạo một vòng căn phòng ngủ rộng lớn nhìn ngắm xung quanh.

Đột nhiên ánh mắt cô dừng lại ở một góc nào đó trên giá sách.

Cô ngẫm một hồi rồi lấy xuống đi đến bên giường mở ra xem.


Đây là một cuốn Album màu trắng nhìn có vẻ hơi cũ, ở một vài góc nhỏ trên bìa đã hơi chuyển sang màu vàng.

Rõ ràng cuốn album này đã có từ rất lâu rồi.

Cô nhẹ nhàng lật mở trang đầu tiên của cuốn album, không ngờ toàn là những tấm ảnh hồi anh mới là một đứa trẻ sơ sinh vẫn còn quấn tã lót.

Cứ thế cô lại tiếp tục lật từng trang, mỗi một trang cô dường như đều có thể tưởng tượng nên dáng vẻ trưởng thành qua từng năm tháng của anh, từ một cậu bé ngày nào đã trở thành một thiếu niên cương trực, thẳng thắn, khoác lên mình bộ quần áo rằn ri và đeo balo tác chiến cùng với đồng đội thực hiện các nhiệm vụ ngoài nơi chiến trường.

Mỗi một trang quân hiệu cài trên bộ quân phục của anh đều thăng hạng một bậc, trong mỗi tấm ảnh chụp cùng đồng đội, cô có thể nhận ra nét chân chất, vui vẻ, thoải mái bên cạnh các chiến hữu của mình.

Cô đoán không lầm, đây là đội tác chiến Hắc Ưng- đội quân hùng mạnh và quy tụ nhiều chiến sĩ không chỉ đơn giản giỏi võ, bắn súng thành thạo trên thao trường…mà còn giỏi về đánh chiến thuật tâm lý, công nghệ thông tin, giành được nhiều thành tích đáng ngưỡng mộ xứng với danh đội quân chủ lực của quốc gia, nơi mà những người lính trẻ muốn theo đuổi, muốn đặt chân vào hàng ngũ của Hắc Ưng.

Hạ Thư Hinh nhìn một hồi rồi tiếp tục lật sang trang tiếp theo, lúc này tiếng gõ cửa chợt vang lên làm động tác của cô dừng lại.

Cô đặt cuốn album sang bên cạnh rồi đứng dậy đi đến bên cửa mà không hề hay biết khi cô xoay người, tiếng gió nhẹ nhẹ xuyên qua khung cửa sổ làm cho trang tiếp theo của cuốn album mở sang trang tiếp theo, ánh sáng chiếu xuống một dòng chữ màu đỏ chót giống như được viết bằng vết máu ở trên tấm ảnh biệt đội Hắc Ưng nham nhở nhòe nhoẹt giống như một con quỷ đang nhe nanh vuốt cười man rợ như đang báo hiệu một điềm gì đó sắp sửa xảy ra trong những tháng ngày sắp tới rồi lại gập lại trang trở về trang cũ cô vừa xem.

"Cốc cốc."
"Mẹ."
"Tiểu Hinh, ngày hôm nay mẹ không gọi được cho Lệ Dương, con là bạn thân của con bé, có liên lạc được với nó không?"
Nghe bà Lăng hỏi, Hạ Thư Hinh ngẩn người.
Nhớ đến tối qua trước khi quay về văn phòng đích thân cô đã giao Lăng Lệ Dương cho Tần Khải còn dặn dò anh ta đưa Lệ Dương về nhà.

Sau đó cô vẫn chưa liên lạc lại với cô ấy.
Sáng nay tâm trạng cô bởi vì chuyện ra mắt nhà chồng mà hồi hộp, thấp thỏm cũng quên bén mất gọi cho cô nàng này.
Hạ Thư Hinh hơi lo lắng cho cô bạn, cô nói: "Để con gọi cho cậu ấy xem."
Cô đang định quay vào lấy điện thoại thì giọng của Lăng Thiếu Hàn bất chợt vang lên từ đằng sau: "Không cần gọi đâu.

Con bé hiện đang ở cùng Tần Khải."
Bà Lăng nghe xong vô cùng bất ngờ: "Tần Khải, không phải cậu ta vẫn đang đi làm nhiệm vụ sao?"
Lăng Thiếu Hàn chầm chậm cất tiếng:
"Cậu ấy hoàn thành xong nhiệm vụ thì tất nhiên là phải về gặp vợ sắp cưới chứ."
Bà Lăng nhìn con trai vài giây như muốn nói gì đó cuối cùng đổi thành câu: "Được rồi, nhớ dặn em con về sớm."
"Con biết rồi.

Bố đang tìm mẹ đấy."

Đợi bà Lăng đi rồi Hạ Thư Hinh mới nhìn sang Lăng Thiếu Hàn, cô khó hiểu hỏi: "Sao anh lại nói dối mẹ?"
Rõ ràng Lăng Lệ Dương và Tần Khải dù đính hôn nhưng chẳng phải đã chia tay rất lâu rồi à?
"Sự thật thì trên danh nghĩa họ vẫn là vợ chồng sắp cưới, chuyện họ chia tay gia đình hai bên không biết.

Hiện tại con bé cũng đang ở cùng Tần Khải.

Thế nên anh đâu có nói sai."
Hạ Thư Hinh: "..."
"Chậc, sao em cứ cảm thấy anh bao che cho bạn thân nhỉ?"
Hạ Thư Hinh nhướng mi, cô cười cười, giây sau cô đột nhiên bị người đàn ông vòng ra sau cúi đầu cắn vào cần cổ trắng nõn của cô một cái.
Cơ thể Hạ Thư Hinh thoáng run lên trong một khắc, sự tiếp xúc thân mật bất ngờ làm cho cô vẫn chưa thích ứng được, trong người như vừa có một luồng điện xẹt qua.

"Lăng Thiếu Hàn, anh làm gì đấy?"
"Làm cho em thôi nghĩ đến người khác."
Người đàn ông phả hơi thở vào vành tai mẫn cảm của cô nhẹ nhàng cất tiếng.

Chết tiệt!
"Anh đang ghen với em gái anh à?"
"Ừ, hiện tại anh chỉ muốn em suy nghĩ về một mình anh thôi."
Dứt lời người đàn ông đột ngột bế thốc Hạ Thư Hinh theo kiểu công chúa vào trong phòng tiện thể đá cánh cửa khép lại.
"Cạch."

"Chị Thư Hinh, chị uống nước đi."
Hạ Thư Hinh day day hai bên thái dương, cô dựa người ra sau ghế, nét mặt thoáng hiện lên sự mệt mỏi.
Từ ngày kết hôn với Lăng Thiếu Hàn đến nay cũng đã được hơn một tuần, chuyện anh gặp mặt bố mẹ cô và chuyện bàn bạc về tổ chức hôn lễ thế nào cũng được hai bên gia đình bàn bạc xong xuôi hết rồi.


Cuộc sống của cô lại trở về như ngày thường chỉ khác ở chỗ giờ đây cô là người có chồng, quỹ đạo cuộc sống cũng theo đó thay đổi gần như toàn bộ.
Triệu Y Vân nghỉ việc được một tuần, văn phòng cô đã đăng tin tuyển dụng nhân viên thiết kế kiêm trợ lý nhà thiết kế chính trên khắp các trang mạng tuyển dụng.

Cho đến hôm nay có khá nhiều ứng viên tiềm năng đến phỏng vấn ứng tuyển vị trí này nhưng đa số cô đều chưa tìm được người phù hợp mà cô mong muốn ở trên người họ, hay qua các dự án thiết kế họ từng làm.
Nghĩ đến việc này Hạ Thư Hinh lại cảm thấy đau đầu.
Cô nhẹ cất tiếng hỏi.
"Ngoài kia còn bao nhiêu người nữa?"
Lạc Yên: "Còn một người cuối cùng ạ.

Cô ấy không có trong danh sách những người phỏng vấn hôm nay nhưng cũng chờ khá lâu rồi.

Đây là hồ sơ của cô ấy ạ! Chị xem qua xem có muốn tiếp tục phỏng vấn người này không?"
Hạ Thư Hinh cầm cốc nước uống một ngụm rồi lấy tập hồ sơ của ứng viên cuối được Lạc Yên đặt lên bàn ra xem, vừa mở ra, nhìn thấy tấm ảnh dán trên hồ sơ cô chợt sững sờ.

Người phụ nữ này quen quá! Hình như cô đã từng gặp rồi!
Nhưng đó chưa là gì khi cô nhìn những thành tích ghi trên hồ sơ mới càng kinh ngạc hơn.

Vài phút sau cô cất tiếng: "Bảo người đó vào đi.".

Bình Luận (0)
Comment